Quan Đạo Thiên Kiêu

Cho dù Trương Nhất Phàm có nói với anh ta như thế nào, Quân thiếu gia từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ bình thản, vẫn khuôn mặt tươi cười, xem ra với bộ dạng bình tĩnh kia, hình như chuyện kia không có bất cứ liên quan gì với mình.

Trương Nhất Phàm nói muốn hợp tác với anh ta, giúp anh ta phát triển, Quân thiếu gia cũng tự khắc biết dụng ý của hắn.

Thật ra nói chuyện này với Quân thiếu gia, Trương Nhất Phàm không phải là người đầu tiên, từ lâu đã có người muốn lợi dụng Quân thiếu gia để làm việc cho họ, như Quân thiếu gia cũng không đồng ý.

Sau khi dùng cơm xong, Trương Nhất Phàm nói:

- Hôm nay các anh đừng có giành với tôi, hôm nay đã nói rồi, tôi mời khách.

Đợi sau khi hắn tính tiền, ba người đi khỏi nhà hàng trên mặt nước.

Sau khi chia tay với Quân thiếu gia, Thẩm Kế Văn hỏi:

- Mọi chuyện bàn như thế nào rồi?

Trương Nhất Phàm nói:

- Anh ta chỉ đồng ý sẵn lòng dốc hết sức giúp tôi cung cấp những tin tức cần thiết, nhưng trước sau vẫn không chịu thừa nhận chuyện của tổ chức. Quân thiếu gia này, cơ mưu rất kín đáo.

Thẩm Kế Văn cười:

- Anh ta không kín đáo thì làm sao có thể chơi được trò này? Nhưng mà, tôi luôn cảm thấy, đằng sau anh ta còn có một thế lực nào khác, có lẽ ông chủ mà anh nói không tồn tại lại thật sự tồn tại đó. Nếu không thì với thế lực của anh ta sao có thể sống yên ở Bắc Kinh chứ?

- Hôm nay tôi đã thăm dò rồi, đoán chừng anh ta lập tức sẽ có động tĩnh, có phải tồn tại ông chủ nào không, rất nhanh sẽ có kết quả thôi.

Thẩm Kế Văn giật bắn người:

- Anh cho người theo dõi anh ta ư?

Trương Nhất Phàm không nói gì, không nói gì chính là ngầm thừa nhận.

Thẩm Kế Văn thầm nói trong lòng, xem ra Trương Nhất Phàm quyết tâm giành cho được, hắn muốn thu cái tổ chức đó làm gì chứ? Chẳng lẽ hắn cũng muốn thành lập một tổ chức tình báo thuộc về nhà họ Trương hay sao?


Nghĩ đến đây, lông mày của Thẩm Kế Văn nhíu nhíu.

Vẫn là Trương Nhất Phàm suy nghĩ sâu xa hơn mình.

Thật ra với hai gia tộc lớn như nhà họ Trương và họ Thẩm, bình thường cách mà họ thu thập được tin tức có rất nhiều kiểu, nhưng đều không có kiểu công tác tình báo làm việc có hệ thống như vậy.

Nếu thật sự muốn thành lập một tổ chức như vậy, thì rất thuận lợi cho rất nhiều việc, chỉ có điều người bình thường sao có thể nuôi dưỡng được một tổ chức to lớn như vậy?

Bây giờ Duệ Quân đang chống đỡ cho bờ biển Hoàng Kim chẳng qua cũng chỉ là một kiểu trá hình của tổ chức, vốn chưa hoàn thiện gì, Thẩm Kế Văn biết được điểm này, hơn nữa anh ta có một số chuyện mà Duệ Quân không nhúng tay vào.

Đây là quy tắc liên quan đến bí mật quốc gia, từ trước đến nay Duệ Quân đều chưa đụng vào, cũng không dính vào. Vì chỉ cần anh ta dính vào thì ngay lập tức sẽ bị người khác hạ gục. Còn nữa, tổ chức của anh ta, quả thực không phải là quá cố định, bởi vì khi thành lập vẫn chưa đến hai ba năm.

Anh ta cũng tự biết, thông tin nào có thể bán, thông tin nào không thể bán. Thẩm Kế Văn liền suy nghĩ trong lòng, phía sau Duệ Quân rốt cuộc là ai chứ? Có thể là Tống Hạo Thiên không?

Nghĩ đến đây, đột nhiên tim anh ta đập thình thịch, không kìm được thốt lên:

- Anh nói ông chủ đứng phía sau anh ta, có thể là Tống Hạo Thiên không?

Trương Nhất Phàm lắc đầu:

- Hẳn là không phải!

Nếu đã muốn tìm Quân thiếu gia để nói chuyện này, hẳn là Trương Nhất Phàm đã điều tra một chút, hắn có thể khẳng định, bờ biển Hoàng Kim không có liên quan gì quá lớn đến Tống Hạo Thiên.

Nếu thực sự anh ta có người đứng phía sau, người đứng sau của anh ta lại là ai chứ?

Cũng trong lúc này, Duệ Quân cũng đã lên xe từ lâu, từ trong túi lấy ra một cái điện thoại khác.

Mở máy, bấm số...

- Lão đại, có chuyện.


Trong điện thoại vang lên một giọng nói rất nghiêm túc, giọng nói này tuy nghiêm túc nhưng khi nghe lại rất thoải mái, kèm theo một vẻ dịu dàng của phái nữ:

- Chuyện gì?

Duệ Quân nghiêm mặt, thật thà nói:

- Có người muốn mua tổ chức của chúng ta. Xem ra, hắn đã ngầm điều tra gốc gác của tôi rồi.

- Ồ, nói nghe xem nào!

Giọng nói trong điện thoại rõ ràng là của phái nữ, hơn nữa lại vô cùng êm tai.

Duệ Quân liền nói:

- Là một người tuổi còn trẻ trong tứ đại gia tộc, là một người rất kiêu ngạo đời thứ ba.

Đối phương vừa nghe thấy, lập tức đoán ra được gì đó:

- Chẳng lẽ là Trương Nhất Phàm? Hắn đúng là có dã tâm không nhỏ!

- Lão đại sáng suốt.

Duệ Quân với giọng không giấu giếm mà nói một câu, dù nói như thế nào thì Duệ Quân cũng là con con cháu nhà tướng, tuy rằng ở Bắc Kinh, đối với đám bạn công tử luôn mơ màng như người say thì anh ta cũng chẳng xem trọng ai. Nhưng rõ ràng anh ta rất tôn kính Lão đại trong điện thoại kia.

Chỉ một câu nói, không ngờ Lão đại lại có thể đoán ra được Trương Nhất Phàm trong rất nhiều người như vậy, anh ta không thể không thầm khiếp sợ. Chỉ nói về năng lực đoán người, rõ ràng là cảm thấy mình không bằng...

Trong lòng anh ta, dường như thật sự có kiểu giấu trăm vạn binh tướng trong người vậy, trong lúc nói chuyện có kiểu chỉ huy hào hùng như thế.

Tuy gia quy có lệnh cả đời không được tham gia vào chốn quan trường, nhưng Duệ Quân có một mơ ước, chính là giống như bá chủ của thời cổ đại thông minh đa lược trong chốn giang hồ, xây dựng được một tổ chức thuộc về bản thân mình.


Sau đó mình có thể ra lệnh với cả tổ chức, trong khi bày mưu tính kế, sẽ có một niềm vui sướng khi thắng lợi.

Nhưng dựa vào thực lực của bản thân Duệ Quân, tạm thời vẫn chưa đủ sức sống yên trên Bắc Kinh, vừa hay, anh ta lại gặp được Lão đại, hai người ăn nhịp với nhau, thế là có ngay một câu lạc bộ bờ biển Hoàng Kim như thế này.

Ông chủ hỏi trong điện thoại:

- Anh nói sao?

Duệ Quân liền nói lại một lần nữa lời của Trương Nhất Phàm, đối phương bình tĩnh đáp:

- Anh không cần bận tâm đến lời hắn nói, nếu như đúng như lời hắn nói, hắn sẽ sẵn lòng bỏ vốn ra giúp anh? Nếu như tôi đoán không nhầm, hắn nhất định sẽ cử người điều tra anh. Từ trước đến nay Trương Nhất Phàm không làm chuyện mà không nắm chắc được.

Duệ Quân đáp:

- Vậy có phải hắn nghe lén điện thoại của tôi rồi không? Tôi gác máy đổi sang dùng điện thoại công cộng rồi nói tiếp.

Đối phương bình thản trả lời:

- Vô dụng thôi, nếu thật sự là vậy thì đã muộn rồi.

- Số điện thoại này của tôi chỉ có một mình cô biết. Hẳn là không sao chứ?

Không biết vì sao khi đứng trước mặt Lão đại, anh ta lại mất đi vẻ điềm tĩnh này.

Đối phương nói:

- Hắn đã muốn điều tra anh, anh có chạy cũng không thoát. Cứ đợi đó, hắn sẽ còn đến tìm anh. Ý hắn là, anh sẽ đổ tất cả chuyện này lên người tôi.

- Ừ!

Duệ Quân trả lời.

Đối phương nói:

- Có một chuyện nhất định anh phải hiểu rõ, tạm thời ít nhất hắn và chúng ta không phải là kẻ thù, không cần phải đắc tôi với hắn.


- Tôi biết rồi!

Duệ Quân trả lời, gác máy, sau đó khởi động xe, đi thẳng đến câu lạc bộ Bờ biển Hoàng Kim.

Khi vào cửa, Duệ Quân nhìn một lượt trước cửa câu lạc bộ, cũng không đi đến tòa nhà khác để tiếp khách.

Anh ta đi thẳng lên lầu, về đến phòng của mình, sau đó rót một ly rượu, ngồi trên ghế xa-lông suy nghĩ về lời của Lão đại. Chúng ta và Trương Nhất Phàm không phải kẻ thù? Đương nhiên anh ta để ý đến hai chữ “tạm thời” trong lời nói của Lão đại.

Tại sao Lão đại lại muốn mình để lộ ra tín hiệu này?

Duệ Quân lăn lộn ở Bắc Kinh lâu như vậy, tự hỏi trong vô số người, với vũng nước Bắc kinh này, anh ta đã thuộc đến nỗi không thể thuộc được nữa, đã từng gặp nhiều người như vậy, nhưng chỉ tôn kính duy nhất đúng Lão đại.

Từ trước đến nay anh ta chưa từng gặp một người con gái nào có thể có được trí tuệ và khi phách như cô ấy, cũng chưa từng gặp một người con gái có thể bình tĩnh được như cô ấy, bất kể là trong lúc nào, cô ấy đều vẫn bình thản như thế, thần bí như thế.

Duệ Quân là một người có nghĩa khí, Lão đại giúp anh ta thực hiện được giấc mộng, anh ta là kiểu người chết vì bạn tri kỷ, anh ta có nguyên tắc của anh ta.

Có kiểu làm việc nghĩa không được chùn bước rất quả quyết kia, anh ta cảm thấy một người nên có nghĩa khí, anh ta cũng không tùy tiện mà đi sùng bái một người, đặc biệt là phụ nữ, nhưng chuyện đó thật sự rất thuyết phục.

Thật ra trước Trương Nhất Phàm, sớm đã có người bàn về chuyện này với mình, muốn lợi dụng mình để làm việc cho họ, nhưng Duệ Quân đều từ chối cả. Hôm nay Trương Nhất Phàm đề xuất ra yêu cầu này, anh ta cũng chẳng thấy kì lạ gì.

Trước kia, mấy nhân vật như Phương Tấn Bằng, Lý Tông Huy, v.v... cũng đã nhiều lần đến tìm anh ta, Duệ Quân cũng không hề dao động.

Nhưng trước sau anh ta vẫn vô lực, để phát triển tổ chức của mình, giống như Trương Nhất Phàm đã nói, sự phát triển của anh ta gặp phải nút thắt. Anh ta chỉ có thể thực hiện trong vòng tròn thành phố Bắc Kinh này, không thể phá bỏ được xiềng xích của mình.

Rất nhiều người khi tìm đến anh ta ra giá rất cao, thế nhưng anh ta lại có một cảm giác bất lực.

Thật ra, anh ta không muốn một tay mình sáng lập nên tổ chức, trở thành công cụ của một số con cháu sĩ tộc. Trong thâm tâm anh ta cũng muốn ganh đua này nọ với những người này. Tại sao không được chứ? Bản thân mình cũng là con cháu nhà tướng, mỗi lần nghĩ đến điều này, Duệ Quân lại có chút không phục.

Hôm nay là thứ sáu, Trương Nhất Phàm không cần về lại trường. Hắn cũng không thể đến chỗ Lưu Hiểu Hiên được, bởi vì quá gần, chắc chắn sẽ có rất nhiều con mắt nhìn chằm chằm vào mình. Hắn chỉ gọi điện cho Lưu Hiểu Hiên, nói mình về nhà thăm con trai, không qua bên đó nữa.

Lưu Hiểu Hiên có chút buồn bực, vốn nghĩ rằng có thể trong một năm nay có thể chăm sóc cho Trương Nhất Phàm thật tốt, ai biết được hắn luôn bận rộn như vậy, bận đến nỗi một hai tháng mới gặp nhau một lần.

Lưu Hiểu Hiên liền nghĩ đến thân phận bây giờ của mình, quả thực là không hợp để qua lại với Trương Nhất Phàm. Trên đời này không có bức tường nào không bị gió lùa, lại không biết phía sau đang có bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình. Chỉ cần hơi vô ý thì sẽ có người làm lộ ra cuộc sống cá nhân của mình.

Đây đối với cô và Trương Nhất Phàm đều là một sự đả kích chí mạng.

Lúc này, Lưu Hiểu Hiên đang nghĩ, những ngày tháng trôi nổi của mình đã đạt được gì chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui