Khuya mười hai giờ rồi, Trương Nhất Phàm không có qua đêm ở thôn Độ Giả.
Liễu Hải muốn tiễn hắn, Liễu Hồng nói, không cần đi, để chị lái xe cho!
Liễu Hải đem chìa khoá cho chị, nhìn hai người Trương Nhất Phàm rời khỏi.
Trên xe, Liễu Hồng tập trung lái xe, Trương Nhất Phàm ngồi phía sau, đột nhiên hỏi,
- Hiện tại Miêu Miêu ra sao rồi?
Liễu Hồng nói, để Miêu Miêu trong trường, chủ nhật mình mới đến đó, bình thường không cần phải lo.
Trường học quý tộc bây giờ giảm bớt rất nhiều chuyện, chỉ cần có tiền, cái gì cũng lo giúp. Liễu Hồng quá bận, đã đưa Miêu Miêu vào trong đó.
Trương Nhất Phàm nói với Liễu Hồng:
Có thời gian rảnh đi thăm con, chuyện công việc vội cũng không được, đừng vất vả qua.
Từ lúc Hà Tiêu Tiêu qua Mỹ, chuyện trong nước, toàn bộ đều giao cho Liễu Hồng. Bởi vậy, trách nhiệm của Liễu Hồng không nhẹ.
Liễu Hồng ngoan ngoãn gật gật đầu,
Vâng.
Sau đó cô hỏi Trương Nhất Phàm,
Đi đâu? Về nhà sao?
Trương Nhất Phàm vừa mới tắm rửa, lại được xoa bóp, thoải mái rất nhiều. Hắn nhìn người cầm lái Liễu Hồng, liền nhớ tới Lý Hồng. Tuy mấy ngày nay vẫn ở cùng Lý Hồng, Nhưng Lý Hồng bị gạt một lần, lần sau chắc chắn cô sẽ không bị lừa nữa.
Làm hại mình chỉ có thể là kiềm chế dục vọng của mình, Lý Hồng không giống với Liễu Hồng, cô có khả năng nhẫn nhục chịu đựng. Với lại Trương Nhất Phàm không muốn bắt buộc cô.
Nghe thấy Liễu Hồng hỏi chuyện này, Trương Nhất Phàm nói:
Đi đến chỗ của em thôi!
Liễu Hồng nghe thế, tim liền đập nhanh.
Nhưng cô không có hé răng, trực tiếp lái xe đến Tiểu khu của mình.
Đối với Trương Nhất Phàm mà nói, Liễu Hồng vẫn cho rằng đem địa vị của mình chờ đợi như một phi tần, cô không thể yêu cầu điều gì. Tâm lý này, chủ yếu là vì đứa bé kia, còn có nguyên nhân là quả phụ, bởi vậy, Liễu Hồng so với các cô gái khác, an phận nhất.
Sau khi vào phòng, Trương Nhất Phàm ngồi trên sô pha, Liễu Hồng rót cho hắn ly trà. Trương Nhất Phàm nói:
Ngày mai anh trở về thành phố. Nếu em có chuyện gì, gọi điện cho anh.
Liễu Hồng ngồi đối diện Trương Nhất Phàm, gọt một trái táo.
Trương Nhất Phàm cùng cô nói tình hình của công ty, trí nhớ của Liễu Hồng rất tốt, không cần ghi chép lại, liền đem tình hình gần đây của công ty, báo cáo lại với Trương Nhất Phàm. Hiện tại Quỹ Phàm Phàm đã chính thức tiến vào thị trường nước Mỹ, trên cơ bản không làm ở trong nước.
Hà Tiêu Tiêu nói, chơi cổ phiếu, thật ra chính là đem số tiền của mọi người, để vào túi tiền của một số ít người.
Đa số những người chơi lẻ, đều chơi không cần biết cơ cấu bên trong ra sao, chỉ cần cơ cấu bên trong đủ no, những người chơi lẻ có thể ăn chút điểm. Bây giờ cô đã hiểu rồi, không muốn ở trong nước kiếm loại tiền này, cô đi kiếm tiền của người nước ngoài. Muốn cho công bằng, tự cho là người nước Mỹ và người Âu Châu, xem trình độ của người Trung Quốc.
Cho nên, cô muốn ra thị trường quốc tế, kiếm tiền của người nước ngoài.
Trong nước để lại, chỉ có công thương nghiệp đầu tư vào, giống như khống chế sự tham dự của tập đoàn cổ phần Hoa Long. Trước mắt ngân quỹ Phàm Phàm trong phạm vi cả nước, ít nhất có năm công ty cổ phần, sáu công ty tham gia vào công ty.
Liễu Hồng thong thả, bận như vậy là đủ rồi.
Liễu Hồng là một trong những người có công với mình, là cô và Hà Tiêu Tiêu, một tay sáng lập ra quỹ Phàm Phàm, bây giờ là ngân sách của công ty, lần này đã lấy được lá cờ của các doanh nghiệp lớn đa quốc gia ở Mỹ .
Mặc dù có công của George Soro, nhưng quỹ Phàm Phàm là sự nghiệp vĩ đại, vẫn khiến cho rất nhiều người chú ý. Từ nay về sau, uy danh của quỹ Phàm Phàm được truyền xa.
Liễu Hồng quản lý ngân sách, trách nhiệm rất lớn, bởi vậy, Trương Nhất Phàm đặc biệt coi trọng cô và Hà Tiêu Tiêu. Trong những người phụ nữ bên cạnh mình, hai người thuộc loại phụ nữ sự nghiệp, các cô hoàn toàn không giống với Lưu Hiểu Hiên.
Thấy Liễu Hồng đã cực khổ mấy ngày nay, Trương Nhất Phàm nói:
Ngủ sớm chút đi!
Từ lúc hai người trở về từ thôn Độ Giả, đã mười hai giờ hơn, nghe thấy những lời này của Trương Nhất Phàm, tim của Liễu Hồng lại nhảy thình thịch. Rất lâu hai người đã không có quan tâm lẫn nhau, mỗi khi ở chung với Trương Nhất Phàm, Liễu Hồng đều có chút mất tự nhiên.
Nghe Trương Nhất Phàm nói như vậy, cô lập tức đứng lên,
Em đi trải giường cho anh.
Trương Nhất Phàm đi theo Liễu Hồng bước vào, ở đây chỉ có hai phòng, một là trước kia Hà Tiêu Tiêu ở, còn một là phòng ngủ của Liễu Hồng. Cô dẫn Trương Nhất Phàm vào phòng trước kia của Hà Tiêu Tiêu, nói,
Lâu rồi Tiêu Tiêu cũng chưa quay lại, mỗi ngày em đều làm vệ sinh, anh ngủ ở đây đi!
Trương Nhất Phàm không nói gì, hắn biết tính cách của Liễu Hồng, trước tới giờ cũng không chủ động đòi hỏi điều gì. Hắn chỉ biết nhìn cặp mông to của Liễu Hồng, những đường cong sắc nét, khiến con tim Trương Nhất Phàm dao động.
Nơi Trương Nhất Phàm thích nhất, chính là mông của Liễu Hồng.
Nhất là lúc xoay người lại để sắp xếp lại chăn giường, đường cong kia càng làm động lòng người.
Sau khi đi làm ở công ty, Liễu Hồng thường mặc váy công sở, lúc tối ở nhà, cô thích mặc váy ngắn. Chỉ có điều không mặc đôi tấc dài đến chân, mà Trương Nhất Phàm rất thích cách ăn mặc này của Liễu Hồng, vừa không lộ liễu, nhưng cũng không quá bảo thủ.
Thật ra Trương Nhất Phàm không thích con gái ăn mặc quá hở hang, trừ khi ngoài bãi biển thì không sao, bình thường mặc như vậy để làm chi? Cách ăn mặc của Liễu Hồng, đối với khẩu vị của Trương Nhất Phàm, cũng không biết có phải cô đã phát hiện ra bí mật này, hay là trùng hợp, dù sao Trương Nhất Phàm cũng thích kiểu ăn mặc này.
Hơn nữa hắn còn thích cặp đùi trơn bóng của Liễu Hồng, không có đôi tất che chân, sờ lên đúng là không sai. Vì thế lúc Liễu Hồng xoay người, đột nhiên Trương Nhất Phàm lại kích động.
Hắn bước lên một bước, vừa lúc Liễu Hồng lui xuống, hai người đụng nhau.
Liễu Hồng cảm nhận được thân thể của hắn có thay đổi, Liễu Hồng nói:
Trước tiên ngủ ở đây đi!
Trương Nhất Phàm hỏi, còn cô?
Liễu Hồng không trả lời, Trương Nhất Phàm liền ôm cô,
Ngày mai anh về thành phố.
Những lời nói sau đó, không cần nói nữa, Liễu Hồng đẽ biết rồi.
Quả nhiên, Liễu Hồng nói, vậy anh qua ngủ chung với em đi, em đi vệ sinh, anh ngủ trước đi!
Trương Nhất Phàm buông cô ra, Liễu Hồng vội vội vàng vàng đi vào nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu.
Thời gian không còn sớm, Trương Nhất Phàm cởi quần áo nằm xuống, bên ngoài tối sầm, Liễu Hồng từ phòng khách bước vào.
Nhiệt độ máy điều hoà vừa đủ, Trương Nhất Phàm đang nằm ở đầu giường, vừa hút thuốc, vừa nhìn Liễu Hồng cởi quần áo.
Liễu Hồng chạy tới tắt đèn, Trương Nhất Phàm nói cô,
Tắt đèn làm gì? Tắt đèn rồi không nhìn thấy gì hết.
Mặt của Liễu Hồng, đỏ bừng lên, nói có gì đẹp đâu mà nhìn, anh chưa xem đủ sao? Em cũng đã là hoa tàn rồi.
Năm nay Liễu Hồng vừa bước qua tuổi ba mươi, dáng người vẫn duy trì rất khá. Trương Nhất Phàm nhìn thấy thân hình trắng trẻo của cô, có chút khống chế không được bèn dập tắt thuốc, bước qua ôm Liễu Hồng.
Ai nói, ai nói em là hoa tàn? Em là bảo bối của anh, em là người con gái anh thích nhất, làm sao có thể là hoa tàn được.
Trương Nhất Phàm ôm cô, cảm nhận được thân hình đẫy đà.
Anh đừng vội, chờ em cởi hết quần áo đã.
Trương Nhất Phàm nói, không cần, anh cởi giúp em!
Cảm nhận được thân hình đẫy đà của Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm có chút kích động. Hắn nói, đã lâu chúng ta không làm chuyện đó?
Liễu Hồng chỉ biết đỏ mặt, ừ một tiếng. Cúi xuống nói, là rất lâu rồi chứ.
Trương Nhất Phàm đè cô xuống người của hắn,
Vậy tối nay, anh sẽ làm em hư!
Liễu Hồng không nói, mặc cho Trương Nhất Phàm mở hai chân của mình ra, đánh thẳng một mạch.
Giờ khắc đó, Liễu Hồng có chút kích động, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh, hai tay nắm chặt khăn trải giường, chịu đựng sự tấn công của Trương Nhất Phàm. Trước ngực, là hai lực rất lớn, nhoáng lên nhoáng lên một cái, phát ra sự hứng thú mê mẩn ở dưới ngọn đèn.
Hai người đang cao hứng, di động reo lên. Mặt Trương Nhất Phàm nhăn nhăn, hỏi Liễu Hồng,
Giờ này, ai còn gọi điện nữa?
Liễu Hồng mở hai mắt,
Chắc là Tiêu Tiêu!
Quả nhiên là giọng nói của Tiêu Tiêu, Liễu Hồng hỏi, tôi ngủ rồi, sao lúc này cô mới gọi.
Hà Tiêu Tiêu nghe thấy giọng nói đó của Liễu Hồng, mỉm cười,
Gạt ai hả? Nếu cô ngủ, sao lời nói vẫn còn rất tỉnh táo?
Chỉ có thể nói, Hà Tiêu Tiêu biết rõ Liễu Hồng, cố tình lúc này, Trương Nhất Phàm di chuyển, Liễu Hồng kiềm không được hừ một tiếng… Nguy rồi!
Lúc Liễu Hồng ý thức được, đã muộn, Hà Tiêu Tiêu nghe thấy âm thanh khác thường, dường như đã hiểu,
Cô ở cùng với anh Nhất Phàm?
Liễu Hồng không biết nên trả lời cô như thế nào, Hà Tiêu Tiêu nói tiếp:
Cô từ từ hưởng thụ đi, đưa điện thoại cho hắn, tôi đang có việc tìm hắn.
Liễu Hồng liền đem điện thoại đặt vào tai của Trương Nhất Phàm, cúi đầu nói:
Tiêu Tiêu tìm anh.
Thật ra hồi nãy Trương Nhất Phàm cũng không có cố ý, chỉ có điều hắn thấy động tác này rất phí sức, nên di chuyển. Không ngờ Liễu Hồng lại nhạy cảm như vậy, bị Hà Tiêu Tiêu nghe thấy.
Trương Nhất Phàm đành phải nghe điện thoại,
Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu nói:
Xin chào! Lại chạy đến dày vò chị Liễu Hồng à?
Trương Nhất Phàm biết rằng cô nói như vậy, chắc chắn không có ở chung với Tiểu Phàm, vì thế hắn mỉm cười,
Chừng nào em trở về? Trở về để anh dày vò em.
Hà Tiêu Tiêu mỉm cười,
Không được, không được, bây giờ chúng tôi rất bận rộn. Nếu không anh đến New York, nếu tới New York rồi em cho anh dày vò. Nhưng mà phải cẩn thận đó, Tiểu Phàm rất nhạy cảm, em hoài nghi cô ấy đã đoán được tâm tư của em. Ít nhất cô biết em thích anh.
Trương Nhất Phàm mê mẩn,
- Em tính mưu sát anh à.
Hà Tiêu Tiêu nói:
Đừng nói em, nếu có bản lĩnh, anh làm cho Tiểu Phàm đồng ý chuyện của chúng ta. Chẳng phải như vậy càng tốt sao?
Trương Nhất Phàm nói, em điên rồi, cô ấy là em của em mà!
Hà Tiêu Tiêu cười đến không biết như thế nào,
Không phải anh thích chị em cùng chung giường sao? Lúc em cùng chị Liễu Hồng, nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của anh. Được rồi, không làm phiền anh dày vò Liễu Hồng.
Trương Nhất Phàm hỏi, không phải em nói có chuyện sao?
Hà Tiêu Tiêu nói:
Có chuyện cũng không nói được, hai người bận rồi, hết bận, em sẽ nói với Liễu Hồng.
Sau đó cô gác điện thoại, làm cho Trương Nhất Phàm ngẩn người.
Liễu Hồng hỏi người đang đè lên mình,
Tiêu Tiêu nói gì?
Không có, cô muốn anh nhanh dày vò em, dày vò em xong kêu em gọi cho cô ấy.
Mặt của Liễu Hồng, đỏ đến nỗi không xong. Vì thế động tác của Trương Nhất Phàm nhanh hơn, liều mạng tấn công.
Để Trương Nhất Phàm xông xong rồi, đã rời khỏi người mình, Liễu Hồng liền gọi cho Hà Tiêu Tiêu nói:
Sao làm nhanh vậy? Xem ra sức lực của hắn kém hơn trước?
Liễu Hồng xấu hổ chết được, mắng,
Em gái chết tiệt, chờ em trở về, chị tặng cho em, để hắn dày vò em. Nói chuyện nghiêm túc đi!
Hà Tiêu Tiêu cười khúc khích, sau đó, cô mới nói:
Tập đoàn Dương thị đã xảy ra chút vấn đề, ngày mai chị kiểm tra tài chính chút, có thể sẽ phải chống đỡ cho cô ấy.
Liễu Hồng hoảng sợ,
Xảy ra chuyện gì nữa vậy?
Hà Tiêu Tiêu nói:
Tạm thời không thể nói rõ được, ngày mai em sẽ gửi tài liệu cho chị!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...