Từ sau khi Chủ tịch tỉnh Trương đến Thông Thành thị sát thì giới quan chức của Thông Thành đã yên ổn được một thời gian dài.
Lời hứa tài trợ miễn phí của ông Lý Gia Minh cũng rất đúng hạn. Bí thư Kim đến Thông Thành khảo sát một tuần và đã quay trở về Hồng Kông rồi. Còn chuyện tập đoàn Lý thị dự định đầu tư như thế nào thì tạm thời ông Kim chưa tỏ thái độ.
Ông ta cũng chỉ ra rằng, giao thông là một yếu tố quan trọng hàng đầu cho sự phát triển của một thành phố. Cuối năm ông ta sẽ còn đến huyện Thông Thành. Vẫn là câu nói đó của ông Lý. Hi vọng lần sau đến Thông Thành, đường xá dễ đi hơn một chút.
Vì thế, toàn bộ huyện Thông Thành đã triển khai một cuộc chạy đua xây dựng các công trình giao thông quy mô lớn. Vì chuyện này mà Huyện ủy đã triệu tập một cuộc họp đặc biệt để đẩy mạnh việc xây dựng các công trình giao thông. Cũng tiện thể đường cao tốc Trương Gia Giới chạy qua phạm vi lãnh thổ của Thông Thành nên nối liền mạng lưới giao thông của Thông Thành với đường cao tốc luôn.
Chủ tịch huyện Uông Viễn Dương đích thân quản lý chuyện này. Vì gần đây huyện đã thông qua dự án khu kinh tế mới nên nửa tháng nữa Trương Nhất Phàm sẽ dẫn cán bộ của khu kinh tế mới đi khảo sát ở Thâm Quyến.
Trong vòng một tháng gần đây, Trần Trí Phú đã hoàn thành xong việc điều chỉnh nội bộ của khu kinh tế mới. Bí thư Lâm đã phê chuẩn đơn xin ra ngoài khảo sát. Phương án quy hoạch của nhà chuyên môn đã hoàn thành. Huyện Thông Thành đã bước vào một thời kỳ xây dựng và phát triển với tốc độ cao.
Ngày Thẩm Uyển Vân đi, Trương Nhất Phàm đã gọi điện cho Hồ Lôi:
- Tìm cô nữ phóng viên đó cho tôi.
- Nữ phóng viên?
Hồ Lôi chợt hiểu:
- Được, khi nào gặp mặt?
Trương Nhất Phàm nói:
- Buổi tối đi! Tám giờ ở khách sạn Thông Trình.
Hồ Lôi vốn định đùa vài câu nhưng nghe giọng của Trương Nhất Phàm trong điện thoại không bình thường nên cũng bỏ luôn cái ý định đó. Chết tiệt thật, thân hình cô nữ phóng viên của tòa soạn huyện ấy thật bốc lửa, đặc biệt là bộ ngực khủng đó. Hồ Lôi nghĩ thôi cũng đã muốn chảy nước miếng rồi.
Chuyện của Trương Nhất Phàm ở quán rượu lần trước là do cô ta làm. Chẳng lẽ Trương Nhất Phàm muốn tính sổ với cô ta? Không đúng, nếu muốn tính sổ với cô ta thì không cần phải gặp mặt. Chắc chắn là có chuyên gì đó cần thăm dò con tiểu yêu tinh này đây.
Cũng nhờ thằng em bà con xa Hồ Khoa của mình nên đã tìm được Dương Mễ.
Lần trước Dương Mễ bị bọn chúng dọa cho chết khiếp. Lần này nhìn thấy cái bộ dạng hung hãn của Hồ Khoa thì lập tức dự cảm được có điều gì đó không ổn. Chỉ có điều cô ta chưa kịp chạy thoát thì lại rơi vào đám tay chân của Hồ Khoa.
May mà đám đàn em của Hồ Khoa không hề đụng tay đụng chân gì. Dương Mễ nhanh chóng bị dẫn vào trong một phòng khách nhỏ ở khách sạn Thông Trình. Hồ Lôi cũng không xuất hiện, chỉ có Hồ Khoa dẫn theo hai người trông chừng cô ta.
- Biết điều một chút. Đợi chút nữa sẽ có người hỏi cô vài câu. Nếu cô không nói thật thì tối nay ba chúng tôi đành phải ở lại chơi với cô vậy. Nghĩ cho kỹ đi, có muốn một chọi ba không.
Hồ Khoa cố ý nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào ngực của cô ta khiến cho Dương Mễ dựng cả tóc gáy. Cô ta biết, một cô gái yếu ớt như mình mà ứng phó với mấy tên xã hội đen này thì chẳng khác nào châu chấu đá xe. Chỉ cần chúng không làm hại mình thì có gì mình sẽ nói hết!
Lúc này, điện thoại trong khách sạn reo lên. Hồ Khoa chỉ chỉ về phía đầu giường
- Nghe điện thoại đi.
Dương Mễ nơm nớp lo sợ cầm điện thoại lên, thận trọng a lô. Bên kia đầu dây vang lên tiếng sàn sạt, rõ ràng không phải là giọng thật.
- Bây giờ tôi hỏi cô nói. Cô suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời. Tôi không muốn nghe dù chỉ là nửa câu nói dối.
Giọng nói trong điện thoại có một luồng sát khí. Dương Mễ nghe mà run rẩy cả người
- Anh muốn hỏi gì, tôi…tôi…nhất định sẽ nói thật.
- Tối ngày mồng bảy tháng tư, có phải cô đã hẹn Thẩm Uyển Vân đến nhà Vượng phủ không?
- Ừ!
Dương Mễ gật gật đầu.
- Trả lời đúng hoặc không!
Người kia hét lên một tiếng khiến cho Dương Mễ suýt nữa thì đánh rơi cả điện thoại. Ở bên cạnh, Hồ Khoa ừ một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ hung tợn. Dương Mễ lập tức thành thật trả lời
- Đúng! Là tôi!
- Tốt! Vậy tôi lại hỏi cô. Người muốn cô hẹn cô ấy là ai?
- Là … Thi…Vĩnh Nhiên! Dương Mễ cắn răng nói ra cái tên Thi Vĩnh Nhiên. Ngày thứ hai lúc Dương Mễ đến nhà Thi Vĩnh Nhiên, Thi Vĩnh Nhiên bắt cô ta trả lại túi cho Thẩm Uyển Vân. Còn nói Dương Mễ không được đắc tội với Thẩm Uyển Vân. Sau này cố gắng tạo dựng mối quan hệ tốt với cô ta.
Lúc đầu, Dương Mễ còn cho rằng Thi Vĩnh Nhiên đã thu phục được Thẩm Uyển Vân. Sau này mới phát hiện ra chuyện không phải như vậy. Nghe Thi Vĩnh Nhiên nói hình như Thẩm Uyển Vân là người của gia tộc làm lớn ở thủ đô, bảo mình cố gắng lấy lòng một chút.
Chẳng lẽ chuyện hôm đó lộ rồi? Người ta đã điều tra ra mình rồi. Tiêu rồi, tiêu rồi! Không ngờ Thẩm Uyển Vân không chỉ có thân thế không thôi mà còn có bọn xã hội đen ở sau lưng nữa.
Thảm rồi! Họ có hiếp mình rồi giết, sau đó đốt xác xóa dấu vết không. Nghĩ đến đây, Dương Mễ sợ đến nỗi toát hết cả mồ hôi.
- Tôi chỉ hẹn cô ta đến còn những chuyện khác không biết gì cả. Chuyện đăng bài lần trước cũng là anh ta kêu tôi làm. Các anh đừng làm hại tôi, tôi chỉ là một phóng viên quèn thôi.
- Thi Vĩnh Nhiên có lai lịch như thế nào?
- Anh ta là ông chủ bất động sản Dật Thái. Đúng rồi, nghe nói anh ta còn có ông cậu làm lãnh đạo ở huyện, tên Tô…Tô Sĩ Dân. Đúng, chính là Phó chủ tịch huyện Tô Sĩ Dân.
Dương Mễ run rẩy khai ra hết.
Chủ yếu là giọng nói của người kia khiến cho người ta hoảng sợ quá. Lại còn có thêm ba tên như hổ rình mồi ở bên cạnh. Nếu ba bọn chúng tấn công cùng một lúc thì cũng coi như tiêu. Chúng chơi thỏa thích rồi giết mình diệt khẩu thì sao? Dương Mễ càng nghĩ càng sợ, tốt nhất là còn gì thì nói cho hết.
- Còn gì nữa?
Người kia đợi rất lâu rồi mới trầm giọng nói.
- Hả?
Dương Mễ sửng sốt.
- Còn gì nữa? Không… không có.
Dương Mễ vừa nói xong, Hồ Khoa đẩy cô ta một cái. Rút từ trong người ra một con dao găm, đưa qua đưa lại trước mắt cô ta.
- Có phải muốn kéo dài trí nhớ ra thêm một chút không?
Bị Hồ Khoa dọa, Dương Mễ ngồi bệt xuống nền:
- Tôi…tôi…nói. Tôi nói. Tối hôm kia, lúc tôi ở nhà của Thi Vĩnh Nhiên, nghe thấy anh ta và cậu anh ta nói gì đó trong điện thoại, muốn tặng tôi cho một người nào đó ở huyện. Lúc đầu Thi Vĩnh Nhiên không đồng ý nhưng hình như sau đó đã đồng ý. Người họ nói là ai tôi thật sự không rõ.
- Được rồi! Cô về đi! Nhớ cho kỹ, không được nói chuyện tối hôm nay với bất kỳ ai. Nếu không thì tự mà gánh lấy hậu quả.
Người kia nói xong thì tắt điện thoại. Dương Mễ ngồi thờ thẫn ở đó, mãi không tỉnh táo lại được. Cứ như vậy là thả cho mình đi sao?
Quả nhiên, Hồ Khoa vẫy vẫy hai tên đàn em rồi ba người nhanh chóng rời khỏi khách sạn. Dương Mễ vứt điện thoại xuống, toàn thân ướt đẫm mồ hôi nằm vật xuống thảm.
Trương Nhất Phàm tắt điện thoại, nghiêm nghị ngồi ở đó, Hồ Lôi sốt ruột hỏi:
- Phàm Phàm, sao rồi?
- Quả nhiên là tên xấu xa Tô Sĩ Dân.
Trương Nhất Phàm đấm tay xuống bàn kêu một tiếng.
Một lúc lâu sau, hắn mới bình tĩnh nói:
- Người không hại ta, ta không hại người. Nếu người hại ta thì chắc chắn sẽ phải trả lại gấp mười lần. Hồ Lôi, cậu để ý đến động tĩnh của vợ Tô Sĩ Dân một chút. Tốt nhất là làm cái gì đó có bằng chứng ấy.
- Rõ!
Hồ Lôi hiểu ý của Trương Nhất Phàm. Chỉ cần phanh phui chuyện vợ Tô Sĩ Dân ngoại tình thì Tô Sĩ Dân ông ta không còn mặt mũi nào mà ở lại Thông Thành nữa. Quả nhiên là một nước cờ độc khiến cho kẻ thù phải đi vào chỗ chết.
- Tên Thi Vĩnh Nhiên kia, cậu thấy sao?
- Hừ! Không phải là dựa dẫm vào cậu anh ta nên mới phất lên sao. Trước kia lúc Phong Quốc Phú làm Bí thư, Tô Sĩ Dân nắm giữ khoản xây dựng thành phố nên thằng nhãi này cũng kiếm chác được không ít. Sao? Muốn xử hắn ta à?
- Không vội! Tô Sĩ Dân đi rồi thì dĩ nhiên là anh ta sẽ không ngồi yên được đâu.
Trương Nhất Phàm hít một hơi thuốc, thấy thời gian không còn nhiều nữa liền đứng dậy nói:
- Thời gian này phải chú ý một chút, bảo bọn Trần Trí Phú, Đường Vũ bớt ra ngoài đi. Đối xử tốt với cô nữ phóng viên kia một chút. Giữ cô ta lại sau này còn có thể dùng được.
- Được.
Hồ Lôi tiễn Trương Nhất Phàm ra đến cửa. Lúc này mới quay lại gọi điện cho Trần Trí Phú và Đường Vũ.
Rốt cuộc thì bây giờ cũng đã lòi mặt chuột ra hết rồi. Đều là tên xấu xa Tô Sĩ Dân giở trò sau lưng. Trên đường đi, Trương Nhất Phàm đã sớm nghĩ được cách trả đũa. Chỉ có điều là dạo này Tô Sĩ Dân và Dịch Thủy Bình qua lại rất thân thiết. Chắc chắn trong chuyện này có sự giúp đỡ của Dịch Thủy Bình.
Nhưng lúc nãy Dương Mễ đã nói, Tô Sĩ Dân muốn Thi Vĩnh Nhiên nhường Dương Mễ cho một người nào đó trong huyện. Người này là ai? Mục tiêu tiếp theo họ sẽ là ai? Phải cẩn thận với chiêu mỹ nhân kế này một chút.
Rất nhiều đàn ông có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của tiền bạc nhưng lại luôn bại trong tay đàn bà. Trương Nhất Phàm nghĩ ngợi hồi lâu cũng không tài nào hiểu được rốt cuộc là họ muốn âm mưu ai?
Vừa về đến nhà thì điện thoại reo lên. Bắt máy lên nghe thì không ngờ lại là Đổng Tiểu Phàm, đã lâu lắm rồi không gọi điện.
- A lô! Em đang ở đâu?
- Hi hi… Anh đoán thử coi.
Đổng Tiểu Phàm cười trêu chọc, có vẻ rất vui.
Không phải là con nhỏ này đang ở Thông Thành đó chứ? Mấy người này toàn thích đột kích bất ngờ khiến cho Trương Nhất Phàm rất đau đầu. Thế là hắn liền nói:
- Chẳng lẽ em đến Thông Thành rồi?
- Nằm mơ à, đến để anh bắt nạt à!
Đổng Tiểu Phàm đột nhiên đỏ mặt. Cô nhớ đến buổi tối lần trước của hai người. Trương Nhất Phàm sờ ngực mình ngủ. Tuy hai người chưa vượt quá giới hạn cho phép nhưng thực tế là chỉ còn thiếu một chút nữa thôi.
- Thôi em đừng nói nữa, anh muốn lắm.
Trương Nhất Phàm cũng nhớ đến đêm hôm đó, đúng là giày vò chết đi được. Chỉ được sờ thôi không được làm. Hắn rất muốn nói cho Đổng Tiểu Phàm biết rằng thực ra yêu là phải làm, nếu không thì đâu phải là yêu. Hắn và Thẩm Uyển Vân là một ví dụ sống động. Nhưng không thể nói những lời này như vậy được.
- Anh đoán đi! Rốt cuộc là em đang ở đâu?
Đổng Tiểu Phàm hứ một tiếng, dịu dàng nói.
- Không phải là em đang ở Mỹ đó chứ?
- Thật thông minh! Ha ha… Đã bị anh đoán trúng rồi. Nói đi! Muốn gì? Em đem về cho anh.
Đổng Tiểu Phàm cười khúc khích, khiến cho Trương Nhất Phàm bị phân tâm.
- Muốn gì à? Anh nói em lại không cho.
Từ sau khi vượt rào với Hà Tiêu Tiêu và Thẩm Uyển Vân, hắn cũng bắt đầu thích cái kiểu trao đổi này. Nếu là Đổng Tiểu Phàm kết quả sẽ lại khác.
Lần đầu tiên đụng vào Đổng Tiểu Phàm, đó là một kiểu tâm trạng phấn khích. Đúng là không giống những người con gái khác. Tuy ngực của Đổng Tiểu Phàm chỉ cỡ giữa của Hà Tiêu Tiêu và Thẩm Uyển Vân thôi nhưng Trương Nhất Phàm lại rất thích cái cảm giác đó.
Nói kỹ hơn thì trừ kích cỡ của Hà Tiêu Tiêu hơi to một chút ra thì Thẩm Uyển Vân và Đổng Tiểu Phàm chắc là cũng gần bằng nhau. Chỉ có điều cảm giác trong lòng không giống nhau, sờ vào thấy có gì đó không giống.
- Lại nữa rồi, còn như vậy nữa em không quan tâm tới anh nữa đâu.
Ở đầu dây bên kia Đổng Tiểu Phàm vô cùng xấu hổ. Anh chàng này cả ngày cứ nghĩ đến những chuyện gì đâu không. Người ta nói đàn ông có tiền có quyền sẽ sinh hư. Hắn sẽ không đem năm trăm tệ của mình đi làm cái chuyện đó chứ? Nghĩ tới đây, Đổng Tiểu Phàm có chút nóng nảy.
- Năm trăm tệ em đưa cho anh đâu? Anh không được đem tiền đi ăn chơi trác táng với bọn họ đâu đó.
- Sao có thể chứ? Anh đầu tư vào thị trường chứng khoán rồi. Kiếm được tiền sẽ trả lại cho em.
Trương Nhất Phàm cười cười nói.
- Thôi đi, em cũng chẳng mong là anh sẽ trả lại.
Nghe nói đầu tư vào thị trường chứng khoán, Đổng Tiểu Phàm liền yên tâm. Vì là điện thoại đường dài nên Đổng Tiểu Phàm nói vài câu:
- Không nói với anh nữa, là điện thoại quốc tế đường dài đó.
- Trời, cô vợ giàu có bé nhỏ đã biến thành kẻ keo kiệt từ khi nào vậy? Nói với chồng có mấy câu đã tiết kiệm tiền điện thoại rồi.
- Coi anh kìa, mới nói hai câu đã không đứng đắn rồi. Coi chừng để mẹ biết là tiêu đó. Giữ gìn sức khỏe nha. Nửa tháng nữa em mới về tỉnh Tương.
Đổng Tiểu Phàm nói xong liền cúp máy. Xem chừng là sợ Trương Nhất Phàm lại khích cô ta.
Buồn thật! Lúc nãy trong điện thoại, Đổng Tiểu Phàm lại khơi dậy một ngóc ngách nào đó trong tâm trí mình. Chà! Xem ra tối này chỉ có thể chơi mạt chược một mình rồi. Tự chơi vậy! Trời!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...