Quan Đạo Thiên Kiêu

Trương Nhất Phàm và Thẩm Kế Văn đang trên đường về, Thẩm Kế Văn vẫn thở hì hộc,
- Nhất Phàm, Tống Hạo Thiên thật quá tự cao. Giọng điệu đó anh nuốt trôi được, chứ tôi thì không.

Trương Nhất Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ xe,
- Kế Văn, tiếp tục như thế, chỉ có hai chúng ta thiệt, nghe lời tôi, nhịn một chút, để tôi nghĩ cách giải quyết!

Thẩm Kế Văn quay đầu lại nói:
- Vậy rốt cuộc anh đã nghĩ thông chưa? Quyết định xử lý tên khốn kiếp này như thế nào?

- Anh đừng nói lung lung, việc này mà làm lớn ra ai cũng gánh không nỗi. Chúng ta muốn động vào gã thì cũng chỉ có thể đứng ở chính diện, phải có kế sách rõ ràng.

- Bất kề gã có âm mưu kế sách gì, mình đứng về phía chính nghĩa thì không phải sợ gì cả, có thể trừng trị gã là được rồi.
Thẩm Kế Văn hung hăng nói.

Trương Nhất Phàm rút điếu thuốc ra,
- Việc này liên quan đến rất nhiều người, phải chú ý sự ảnh hưởng của nó. Đi thôi, việc này để sau hãy nói.

Thẩm Kế Văn nổ máy xe, xe chạy rất chậm, giống như đang cưỡi ngựa xem hoa.

Đi được nữa đường, Thẩm Kế Văn liền hỏi:
- Anh rốt cuộc là đắc tội với gã ở chỗ nào, xem ra gã rất có thành kiến với anh.

Trương Nhất Phàm thờ ơ không thèm giải thích,
- Lái xe đi, đến phía trước tôi phải xuống.

“Cái gì, anh muốn đi đâu?”

Thẩm Kế Văn nhìn đường phố mênh mông,
- Những người phụ nữ lẳng lơ ở thủ đô rất nhiều, còn có rất nhiều người phụ nữ bán rượu trong các quán rượu nữa, anh như vậy, thật là không an toàn.

Trương Nhất Phàm không thèm để ý, nhưng trong lòng suy nghĩ về việc của Tống Hạo Thiên, dù sao thì cũng phải kết thúc. Giống như Tống Hạo Thiên vậy, đã đắc tội với gã thì không thể giảng hòa được.

Tống Hạo Thiên không giống Ô Dật Long, Tống Hạo Thiên giống như là loại mãnh thú không thể nào thuần hóa. Nhưng bản thân Hạo Thiên cũng không có khả năng giống như Phương Tấn Bằng đi đối phó gã. Nên làm cách nào đây. Trong lòng Trương Nhất Phàm đang suy nghĩ vấn đề này.

Thẩm Kế Văn ngừng xe lại,
- Là đoạn đường này phải không?


Trương Nhất Phàm gật đầu,
- Anh đi đường cẩn thận đấy, tôi xuống đây.

Lúc sắp đi, Kế Văn kéo tay hắn lại nói,
- Đợi một chút.

Trương Nhất Phàm nhìn ay, Kế Văn nói:
- Anh còn chưa nói với tôi, làm sao anh đoán được số viên đá trong tay Hạo Thiên là số chẵn?

Trương Nhất Phàm sờ sờ mũi,
- Anh về nhà học Toán cho giỏi đi! Vấn đề đơn giản như vậy, không nên để tôi dạy anh.

Trương Nhất Phàm đã đi, Thẩm Kế Văn vẫn ngồi tính nhẩm trên ngón tay,
- Dựa vào —— trang b!”

10 giờ, Trương Nhất Phàm về đến nhà.

Vừa mới vào phòng, Hắn liền nghĩ đến vấn đề của Dương thị, đúng lúc đó, bé Thiên Vũ chạy đến bên hắn. Hắn ôm lấy bé hỏi:
- Sao giờ này con vẫn chưa ngủ.

Mẹ của Nhất Phàm từ bên trong bước ra, nhìn thấy đứa trẻ,
- Hôm nay, anh có thời gian về thăm con à.

- không phải con mới ở nhà sao, ba đâu rồi mẹ.

Ông ấy và ông nội đang ở phòng sách nói chuyện.

Trương Nhất Phàm nói,
- Vậy con đi ngủ đây.

Bé Thiên Vũ từ trên người hắn trượt xuống, cầm lấy tay bà nội,
- Bà ơi, con phải đi ngủ đây.

Tô Tú Khanh nói:
- Tối nay con ngủ với ba.s


Bé Thiên Vũ nhìn hắn, lắc đầu. Rụt rè cúi vào ngực bà.

Trương Nhất Phàm không đến phòng sách của ông nội mà đi thẳng về phòng mình. Nằm trên giường, hắn liền gọi điện thoại cho Kế Văn.

Kế Văn vừa định đi tắm, thế là, Triệu Khả Hinh nhận điện thoại, Trương Nhất Phàm nghe giọng của Khả Hinh hỏi,
- Em còn chưa ngủ à?

Triệu Khả Dinh:
- Dạ, anh Phàm. Kế Văn lại dẫn anh đi đâu đấy ạ?

Nhất Phàm cười:
- Con em có khỏe không? Lúc nào em rãnh, về nhà chơi, hôm qua anh mới về nhà đó.

Triệu Khả Hinh giọng trầm xuống nói:
- Anh à, dường như lão Thẩm này có thành kiến với anh rất nhiều, anh sẽ không...

Đang nói, Thẩm Kế Văn đi ra, giật điện thoại,
- Sao em lại nghe điện thoại của anh, coi chừng anh kiện em vì đã xâm phạm sự riêng tư đó.

Khả Hinh trừng mắt nhìn, ném cái gối vào anh ta.
- Tối nay, anh ngủ ở phòng khách! Dù sao em cũng sinh ra đứa con gái, gia đình anh cũng đã không thích em rồi.


Kế Văn lập tức ném lại điện thoại, bụm miệng bà xã nói,
-Vợ cưng của anh, nhỏ tiếng một chút, nếu không thì ông nội sẽ nghe thấy đấy. Em muốn hại chết anh à!

Trương Nhất Phàm nghe thấy những lời trách yêu trong điện thoại, không còn cách nào khác, đành ngồi đợi.

Khả Hinh chỉ tay vào điện thoại nhắc chồng mình, lúc này Kế Văn mới nhớ lại còn có điện thoại chưa nhận. Vì thế, y cười hì hì nói:
- Xin lỗi, đã quên tiếp điện thoại của anh.

Trương Nhất Phàm trầm giọng hỏi:
- Lúc nãy anh ở bờ biễn Hoàng Kim nói rằng, lúc nào có người muốn động đến Dương thị, là có ý gì ?


Thẩm Kế Văn vỗ mạnh vào đùi,
- Tôi sao lại quên việc quan trọng này chứ ? Mẹ nó, vốn dĩ hôm nay có người liên hệ với tôi để bàn bạc, sao lại để cho lão đó làm phiền đến mọi việc của tôi thế này.

Kế Văn mắng vài câu, sau đó nói:
- Ngày mai tôi sẽ gọi điện cho anh.

Nhất Phàm nằm trên giường suy nghĩ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Đang suy nghĩ thì Lưu Hiểu Hiên gọi điện đến,
- Anh không phải nói cuối tuần này đến chỗ em hay sao? Ôn Nhã đang ở chỗ em đợi anh đó.

Anh mau gọi điện thoại cho Ôn Nhã.
Trương Nhất Phàm muốn sau khi trải qua sự việc của ngày hôm nay, khẳng định rằng có rất nhiều người đang dòm ngó mọi hành động của bản thân mình. Đợi đến lúc Ôn Nhã nhận điện thoại, hắn nói một cách nhẹ nhàng:
- Ôn Nhã, ở Bắc Kinh đã quen chưa?

Ôn Nhã cười nhạt nói:
- Cũng ổn, em là người thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Ở Mốc Quốc, Châu Âu cũng đều như vậy.

Nhất Phàm nói:
- Ngày mai anh qua không được.

Ôn Nhã cũng không giận dữ,
- Ngày mai em chuẩn bị về.

- Chúc em thuận buồm xuôi gió. Ngày mười tám anh đi Vĩnh Lâm, Liễu Hải kết hôn.

Ôn Nhã ừ một tiếng, Lưu Hiểu Hiên giật lấy điện thoại,
- Sao lại như vậy, anh không tới đây à?

Trương Nhất Phàm nói:
- Đột xuất có việc, không thể đến được.
Trên vẻ mặt của Hiểu Hiên có chút thất vọng,
-Vậy thì được rồi.

Sau khi nói chuyện với hai cô gái xong, Nhất Phàm liền đi tắm, Trương Kính Hiên vào gõ cửa

- Anh đã về rồi?

- Ba, vào đây ngồi.

Trương Kính Hiên đi vào, - Tình hình của con ở trường Đảng thế nào rồi?

Trương Nhất Phàm nói về tình hình của trường Đảng cho ba của hắn nghe, Trương Kính Hiên nghe hắn nói xong mới hỏi hắn chuyện khác,

- Quỹ Phàm Phàm là do anh phụ trách phải không?

Trương Nhất Phàm có chút kinh ngạc, sao ba của hắn lại hỏi đến vấn đề này, xem ra đã nghe được tin tức gì rồi. Nhưng, việc này đã không cần phải giấu ai nữa. Từ khi xảy ra trận chiến với Mỹ, quỹ Phàm Phàm trong vòng tròn danh tiếng, có giấu cũng không được.

Cho dù người khác có hỏi như thế nào, thì cũng là công ty của Đổng Tiểu Phàm, không có liên quan gì đến hắn.

Trương Nhất Phàm nói:
- Đó là mấy năm trước, Tiểu Phàm bỏ vốn làm một quỹ nho nhỏ. Ba cũng đã nghe qua rồi mà?

Trương Kính Hiên có chút nghi ngờ,
- Việc này có thật là không có chút liên hệ với con không?

Trương Nhất Phàm cười, nói
- Quả thật đây chỉ là một công ty nhỏ của Tiểu Phàm, hiện nay sắp xác nhập với Iomega rồi. Sao lại có liên hệ gì với con được?

Trương Kính Hiên nói,
- Tôi hiểu tính cách của Tiểu Phàm, cô ấy không thể chủ động đi phục kích tập đoàn Hoa Sơn, chắc chắn là chủ ý của anh.

Trương Nhất Phàm cười,
- Con chỉ đưa chút ý kiến thôi, Ba đã biết rồi, con cũng không giấu ba. Lúc đầu là chủ ý của con. Chỉ là, con cũng không ngờ rằng. Quỹ của công ty lại phát triển với quy mô như ngày hôm nay.

Trương Kính Hiên nói:
- Ông nội sẽ luôn quan sát tình hình bên Mỹ.

- Ngay cả ông nội cũng đã biết rồi?
Nhất Phàm có chút kinh ngạc.

Trương Kính Hiên ngừng một chút,
- Các con có thể giấu được ai? Trong thời gian ngắn ngủi chỉ có mấy tháng lại có một lượng vốn lớn như vậy, mọi nguồn vốn đều đổ vào Mỹ. Con làm cục quản lý ngoại hối thật bất tài, đương nhiên có người để ý đến hành động của các con. Không ngờ trong thời gian vỏn vẹn có mấy tháng, lại dấy lên một cơn lốc tài chính. Con thật là liều lĩnh, dám làm ra chuyện như vậy.

Nhất Phàm không nói gì, chỉ ngồi nghe ba của hắn nói tiếp:
- Người trẻ tuổi luôn thiếu kiên nhẫn, sự náo loạn của con như vậy, nhất định sẽ đem lại sự trả thù điên cuồng của người Mỹ ngạo mạn. Con xem xem, chỉ cần bọn họ tỉnh táo lại, chắc hẳn sẽ dùng thủ đoạn, lấy lại thể diện của bọn họ.

Trương Nhất Phàm giải thích:
- Đây chỉ là cạnh tranh của hai công ty, không có liên hệ gì tới cơn lốc tài chính. Hơn nữa sự trợ giúp chân chính là của Roseau.

- Con không hiểu người Mỹ, bọn họ chỉ biết bóp nát quả hồng. Hơn nữa, gã George không dễ ứng phó, gã là người vô hình. Mà thị trường đại lục cũng rất chắc chắn. Nếu như bọn họ thật sự gia nhập, chúng ta sẽ khó lòng phòng bị!

Những lời nói của Trương Kính Hiển, quả nhiên là những lời không hay. Sau tám năm, những người Mỹ điên cuồng này quả nhiên đã đem đến một lượng lớn du kim, tập kích cổ phiếu a ở lục địa.

Thề lấy máu để báo thù việc Tiểu Phàm và George hợp tác gây hỗn loạn cho thị trường chứng khoán Mỹ. Tên đầu sỏ này gây nên tội ác chính là ai cũng biết đến sự xấu xa của tập đoàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui