- A?
Rất nhiều người ngây ngẩn cả người, ngay cả Thẩm Kế Văn đều há hốc mồm, Trương Nhất Phàm làm như vậy là cách đánh cược gì?
Tuy nhiên, Duệ Quân thấy, cũng là âm thầm mỉm cười, không thể nghi ngờ, như vậy đối với Trương Nhất Phàm mà nói, là một biện pháp giải quyết tuyệt diệu? Anh ta không hiểu thủ thuật đánh cược, nhưng Tống Hạo Thiên cố tình lại muốn đánh cược trận này với anh ta.
Tống Hạo Thiên làm như vậy, không thể nghi ngờ là ỷ vào kỹ thuật mà bản thân luyện được, kỹ thuật đánh cược của tên tiểu tử này rất điêu luyện mỗi lần xuất hiện đều làm cho người ta khóc mà về. Hôm nay gã lại muốn dùng cách này chỉnh người khác, không nghĩ tới Trương Nhất Phàm không nghe theo gã sắp đặt.
Trong tay có bao nhiêu viên sỏi, đánh cược chẵn lẻ, đều dựa vào may mắn của hai người, không hề có chỗ mưu lợi.
Trương Nhất Phàm cũng là bất cứ giá nào, nếu Tống Hạo Thiên muốn cùng anh ta sống mái, anh ta liền đổi cách khác, thử thách sự gan dạ, sáng suốt thật sự của tên tiểu tử kia. Quả nhiên, Tống Hạo Thiên giận tím mặt:
- Đây là cái gì cách đánh cược chó má gì! Tôi muốn đánh cược quân bài với anh, súc sắc, bài pu-khơ, trong số các loại bài, tùy anh lựa chọn!
Trương Nhất Phàm tùy ý ném sỏi vào trong ao:
- Nếu cậu không muốn đánh cuộc, vậy coi như cậu bỏ cuộc.
- Mẹ nó! Tôi tới cầm sỏi, anh đoán!
Tống Hạo Thiên đi qua, tức giận cầm lấy số ít sỏi còn lại trong chậu, gần như giận dỗi nói:
- Anh đoán đi, là chẵn hay là lẻ!
Gã cho rằng, hành động vừa rồi của Trương Nhất Phàmchiếm ưu thế của gã vì thế gã quyết định nắm quyền chủ động trong tay mình. Tống Hạo Thiên tuy rằng là một tên rất kiêu ngạo, ngông cuồng vô độ, nhưng gã chưa bao giờ làm chuyện không chắc chắn.
Tuy rằng vừa rồi Ttrương Nhất Phàm một phen tùy ý, trước mắt bao nhiêu người lại không có khả năng giở trò quỷ, có hội này đối với hai người bọn họ mà nói, là mỗi người một nửa. Chuyện mà Tống Hạo Thiên cảm thấy không có nắm chắc, gã tuyệt đối sẽ không làm.
Hiện tại, nắm đá cuội nho nhỏ trong tay gã này, gã đương nhiên biết số đá trong tay là chẵn. Trương Nhất Phàm như vô tình phiêu mắt nhìn về phía trong chậu, thản nhiên nói:
- Chẵn!
Lúc nghe thấy Trương Nhất Phàm nói lên chữ “chẵn”, rất nhiều người trong lòng hít vào khí lạnh. Đây thua không phải là tiền, mà là thể diện. Có một số thời điểm, danh dự quan trọng hơn tiền. Hơn nữa những người như họ không cần quan tâm chút tiền nhỏ mọn ấy.
Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng nói ra như vậy, nếu chẳng may thua, chẳng phải là phải bò từ trong này đi ra ngoài?
Quân thiếu gia cũng nhìn sắc mặt của Trương Nhất Phàm, lại phát hiện anh ta rất bình tĩnh, kiểu bình tĩnh có vẻ chắc thắng, không khỏi cảm thấy tò mò. Thẩm Kế Văn thì có chút khẩn trương, thầm nghĩ Trương Nhất Phàm cũng hơi quá nóng nảy đi. Anh ta dựa vào cái gì khẳng định số viên sỏi trong tay Tống Hạo Thiên là sỗ chẵn?
Ngay tại luccs hai người lo lắng thay cho Trương Nhất Phàm, một cảnh tượng kỳ quái xuất hiện, sắc mặt Tống Hạo Thiên chìm xuống dưới, mang theo một loại ác ý nói:
- Lần này không tính, anh giở trò!
Hả? Thẩm Kế Văn nóng nảy, bởi vì bọn họ rõ ràng nhìn thấy lúc Tống Hạo Thiên ném xuống số đá cuội, là bốn viên. Đúng, chính là bốn viên không sai!
Về phần Trương Nhất Phàm làm sao mà biết được, người khác không thể hiểu hết, nhưng Tống Hạo Thiên xấu lắm, gã liền không phục. Vì thế anh ta quát Tống Hạo Thiên:
- Tống Hạo Thiên, mày còn là người không, đừng có mặt dày như thế, Thẩm Kế Văn tôi là người đầu tiên không phục.
Tống Hạo Thiên lúc này cũng rất tức giận:
- Thẩm Kế Văn, liên quan gì tới mày, Bớt lắm chuyện ở trong này, trong tứ đại công tử ở Bắc Kinh mày chỉ là thằng yếu đuối cũng chỉ xứng làm một con chó của Trương Nhất Phàm! Thật ra mày cũng cũng là người trong bốn dòng họ lớn thôi.
Tống Hạo Thiên quýnh lên, nói không giữ ý. Liền mắng ra những câu như thế!
Thẩm Kế Văn rít gào:
- Rác rưởi, bố chính là một con chó, cũng là còn mạnh hơn mày. Tống Hạo Thiên, chúng ta ra ngoài đấu!
Trương Nhất Phàm nhìn thấy sắp to chuyện, liền lôi kéo Thẩm Kế Văn:
- Không đáng so đo với loại người như thế! Chúng ta đi thôi!
Lúc này Tống Hạo Thiên đã thẹn quá thành giận, gã chỉ mong có cách nào lảng sang chuyện khác, bởi vì chình mình lúc nãy rõ ràng đã nói, đánh cược với Trương Nhất Phàm, ai thua người đó bò từ trong này ra ngoài.
Hiện tại số người trong lầu ba của sòng bạc càng ngày càng nhiều, bọn họ nghe thấy trên lầu trannh cãi ầm ĩ, đều chạy lên xem tột cùng là cái gì. Ở trong hội sở của “ Bờ biển hoàng kim”, chuyện xảy ra như vậy tuyệt đối là lần đầu tiên. Bởi vậy sắc mặt Quân thiếu gia cũng khó coi.
Tống Hạo Thiên không coi ai ra gì, tuyệt không nể mặt chính mình. Hiện tại anh ta đã rõ, nếu ngay cả những người như Trương Nhất Phàm, Thẩm Kế Văn trong mắt gã cũng không là cái gì, thì thân phận của mình, Tống Hạo Thiên tuyệt đối sẽ không để vào mắt.
Nhưng giờ khắc này, anh ta không lên tiếng nói, chỉ sợ sự tình sẽ càng lúc càng to chuyện, vì thế anh ta đứng ra:
- Anh Tống, anh Trương, Thẩm thiếu gia. Có thể nghe tôi nói một câu không, chuyện ngày hôm nay, đừng ai so đo làm gì, cho “Bờ biển hoàng kim” một chút thể diện. Tất cả mọi người đều là nhân vật có tiếng ở Bắc Kinh ử, chuyện này truyền ra với ai cũng đều không tốt. Không bằng liền bỏ qua hết đi thôi?
Tống Hạo Thiên hừ một tiếng, vô cùng giận giữ phấy tay áo bỏ đi.
Thẩm Kế Văn không phục lắm, Tống Hạo Thiên quá kiêu ngạo, khiến cho mọi người thật mất mặt. hôm nay vốn là đi ra ngoài giải trí, không ngờ gặp phải loại chó điên này. Nếu không phải Trương Nhất Phàm khuyên Thẩm Kế Văn, anh ta thật muốn cùng Tống Hạo Thiên đánh tới cùng.
Mà trong lòng Trương Nhất Phàm mặc dù rất căm tức, nhưng anh cũng không muốn xé to chuyện ra.
Đối phó với Tống Hạo Thiên, phải có phương pháp khác, dù sao gã cũng không phải người thường.
Trương Nhất Phàm liền khuyên Thẩm Kế Văn:
- Đi thôi!
Quân thiếu gia nhìn dáng vẻ tức giận tới muốn giết người của Tống Hạo Thiên, thầm nhủ chỉ sợ việc này về sau liền phiền toái. Mà Trương Nhất Phàm cùng Thẩm Kế Văn cũng đi xuống lầu, anh đứng bên cửa sổ nhìn ba người lần lượt rời đi.
Cảnh tượng khôi hài phát sinh ở phòng Tài, trở thành chủ đề cho những người trong quán rượu, Phương Tấn Bằng ngồi trên xe lăn, không hề để ý uống rượu, nghe người bên cạnh báo cáo tin tức.
Phương Tấn Bằng liền lạnh lùng cười:
- Tên Tống hạo Thiên này đùng là ngông cuồng vô độ.
Người bên cạnh liền nói:
- Phương thiếu gia, anh có phải là có ý tưởng gì hay không?
Phương Tấn Bằng thản nhiên nói:
- Nghĩ cái gì, để cho bọn họ cắn xé lẫn nhau đi! Tôi chính là muốn nhìn xem. Tên tiểu tử Trương Nhất Phàm này chết như thế nào!
Từ sau khi chuyện ở Mỹ, Phương Tấn Bằng bị gãy hai chân, từ nay về sau liền tàn phế.
Y biết cuộc đời này đấu không lại Trương Nhất Phàm, nhưng vừa mới nghe được những lời này của Tống Hạo Thiên, tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng lại đứng về phía Tống Hạo Thiên,
Chính mình đã mất đi tư cách làm diễn viên chính, chẳng nhẽ vai phụ cũng không đảm đương nôổi hay sao?
Phương Tấn Bằng cười lạnh một tiếng, gọi điện thoại cho Tống Hạo Thiên.
Tống Hạo Thiên đang lúc tức giận, lái xe rất nhanh, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, không nhìn liền nghe, nói một tiếng:
- Ai?
- Là tôi, chính là một kẻ trong mắt anh không bằng ai trong bốn công tử của Bắc Kinh.
Tống Hạo Thiên nhận ra tiếng của Phương Tấn Bằng, lạnh lùng nói:
- Anh xem kịch xong rồi?
- Không có, trò hay vừa mới bắt đầu, sao lại nói tôi xem xong rồi được. Tôi chỉ là muốn nhắc nhở anh một câu, anh Tống.
Phương Tấn Bằng không âm không dương nói:
- Biện pháp đối phó với Trương Nhất Phàm thật sự rất nhiều, anh cần gì dùng cái trò trẻ con này? Đương nhiên, tôi không phải bảo kỹ năng đánh bài của anh không bằng người khác, tôi biết kỹ thuật đánh bài của anh là số một. Nhưng tôi có mấy câu, không biết anh có muốn nghe hay không.
Tống Hạo Thiên lạnh lùng cười:
- Nếu anh có biện pháp gì dễ làm, anh còn bị biến thành bộ dạng như ngày hôm nay sao?
Phương Tấn Bằng cũng không tức giận, vẫn như cũ không nhanh không chậm nói:
- Anh Tống, nói vuốt mặt phải nể mũi, làm người cũng có lúc sai lầm. Kỳ thật muốn làm khó Trương Nhất Phàm, anh chỉ cần vài câu nói là được, cần gì phải khiến cho bản thân vào ngõ cụt.
Tống Hạo Thiên dừng xe ở giữa đường, cầm điện thoại nói:
- Tôi muốn xem anh rốt cuộc có cao kiến gì!
Phương Tấn Bằng nói:
- Theo tôi được biết, lần này Trương Nhất Phàm học ở trương Đảng thủ đô học một năm, hắn vẫn giữ chức Bí thư Thành ủy Vĩnh Lâm. Anh nói, nếu bên Vĩnh Lâm có biến cố gì , hắn còn có tâm tình ở lại thủ đô? Cho dù là hắn muốn ở lại, chỉ sợ cấp trên cũng không cho phép.
Tống Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng:
- Tôi tưởng anh thật sự có cái gì tiến bộ, lại vẫn là kiểu này.
Nói xong, hắn liền cúp máy.
Phương Tấn Bằng cũng không tức giận, không nhanh không chậm cất di động, nâng một chén rượu lên, chậm rãi uống.
Xe tống Hạo Thiên đỗ ở giữa đường, hai cảnh sát giao thông thấy, cũng không dám lại gần. Chỉ có thể để hắn cừ tùy tiện dừng xe như vậy, mắc kệ luật giao thông.
Tống Hạo Thiên nghĩ lại câu nói của Phương Tấn Bằng, kỳ thật gã cũng không muốn chuyện hôm nay thành như vậy, thế rất không lý trí. Chỉ là chính gã cũng không biết tại vì sao, chỉ cần nhìn thấy Trương Nhất Phàm, trong lòng gã lại tức giận, khí chất tu dưỡng bao nhiêu năm liền bị hủy hoại trong chốc lát.
Mình vẫn là rất kích động! Tống Hạo Thiên ngồi lại vào trong xe, ngẫm kỹ lại câu nói của Phương Tấn Bằng.
Có lẽ, đây là một biện pháp không tệ! Một khi đã như vậy, mình liền làm cho hắn mâu thuẫn nội bộ! Xem hắn còn tiếp tục như thế nào ở Bắc Kinh?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...