Quan Đạo Thiên Kiêu

Quân thiếu gia rõ ràng là đã uống khá nhiều, nhưng ăn nói vẫn đúng mực, đủ lễ nghĩa.

Lúc Trương Nhất Phàm nhìn anh ta, toàn bộ cảm giác, phải dùng câu “ Độc lập giống ngon núi cao ở xa xa, ngay cả lúc say cũng vậy, nguy nga giống như băng trên núi ngọc” (Diêu diêu nhược cao sơn chi độc lập, kỳ túy dã, nguy nga nhược ngọc sơn chi tương băng) để hình dung.

Quân thiếu gia để hai người họ lên lầu, Thẩm Kế Văn nói:
- Anh chắc không biết? Quân thiếu gia còn có một biệt hiệu, nhân nghĩa ngọc thụ lâm phong hơn cả Phan An.

Quân thiếu gia mỉm cười:
- Anh rõ ràng đang mắng tôi phấn mặt dầu đầu, ngực không vết mực.

Trương Nhất Phàm nhìn Quân thiếu gia cũng là người sáng sủa, không khỏi âm thầm gật đầu, vì thế cũng đùa, nói:
- Cũng không thể nói như vậy, chỉ có thể nói là Cậu Thẩm dùng từ không đúng, tuy nhiên theo tôi thấy, anh với tôi mặc dù mới gặp lần đầu, vẫn có thể nhận ra anh là loại người khiêm tốn, có trí tuệ như Gia Cát Lượng, nhân tài phong nhã ngay cả Chu Lang cũng không thể thay thế.

- Ha ha… Thẩm Kế Văn cười ha hả- thật không ngờ anh cũng có lúc nịnh nọt người khác.
Anh ta chỉ vào Quân thiếu gia nói:
- Anh phải cẩn thận, người tự nhiên xum xoe, không phải kẻ gian chính là đạo tặc.

Quân thiếu gia kinh ngạc nhìn Trương Nhất Phàm:
- Anh Trương là người trong giới quan chức hả?

Quân thiếu gia một câu nói trắng ra, Thẩm Kế Phương và Trương Nhất Phàm đều sửng sốt, tên Quân thiếu gia này rất tỉnh táo, không ngờ liêc một cái là có thể nhận ra thân phận của mình.

Trương Nhất Phàm cười mà không nói, Thẩm Kế Văn nói tiếp:
- Đi thôi, chúng ta đừng đứng ở ngoài này lãng phí thời gian, tối nay có những ai?

Quân thiếu gia nói:
- Cứ lên lầu ngồi trước đã, tôi sẽ cùng hai anh uống rượu.

Thẩm Kế Văn khoác tay lên bả vai anh ta:
- Bộ dạng anh như thế, còn có thể uống nữa á?


- Anh Trương tới đây, không thể uống cũng phải uống, Cậu Thẩm anh chắc cũng biết cách đối nhân xử thế của tôi, rất thích kết bạn.

Anh ta nhìn Trương Nhất Phàm, mỉm cười:
- Tôi nghĩ anh Trương cũng là người hào phóng, xin mời!

Ba người lên lầu, đi vào một căn phòng hết sức tao nhã. Trương Nhất Phàm đánh giá khung cảnh nơi này, nói:
- Quân thiếu gia rất có nhã hứng, sao lại thích tới một khu vui chơi như vậy?

Quân thiếu gia mỉm cười:
- Còn không phải là vì tiếp đón người nhàm chán như Cậu Thẩm hay sao. Loại người giống như họ ở thủ đô nhiều lắm, đối với các công tử được chiều chuộng, nơi ăn chơi đàng điếm như này, có lẽ đây là chỗ tốt nhất.

Thẩm Kế Văn nói:
- Đúng vậy, tuy nhiên những nơi như này, ở thủ đô nhiều lắm, hiện tại đang thịnh loại hội quán tư nhân.

Phần lớn thời gian Trương Nhất Phàm đều dành cho công việc, ngược lại thật ra rất ít tới những địa phương như vậy. Bởi anh cho rằng tuy ở những nơi như vậy có thể quen biết một vài người bạn, nhưng với hắn mà nói, thật sự chính là phá hủy sinh mạng mình.

Tuy nhiên, trong hội sở cũng có vài người phong nhã, năng lực của những người này tất nhiên cũng không thể coi thường.

Trương Nhất Phàm liền nhớ tới câu nói “ ăn no ấm áp suy nghĩ tằng tục”. Xã hội hiện nay càng ngày càng giàu có, rất nhiều kẻ có tiền vì tìm kiếm kích thích đã không tiếc số tiền lớn mua vui.

Mà phần lớn người trẻ tuổi hiện nay luôn theo đuổi tư tưởng sáng nay có rượu sáng nay say, bởi vì trong cuốc sống của bon họ thật sự là không có điều gì mong muốn. Khi một người có thật nhiều tiền, bất cừ thứ gì muốn có đều dễ như trở bàn tay, cho nên cuộc sống của họ thành ra không có bất kể áp lực gì.

Bởi vì những thứ mà họ muốn có luôn tới rất dễ dàng, hai chữ “phấn đấu” chỉ có ở những kẻ nghèo. Đại đa số con nhà giàu, kẻ có tiền đều dần dần bị lạc ở trong cuộc sống mơ mơ màng màng này.

Vì thế đủ loại muôn hình muôn vẻ hội sở mọc lên.

Trong phòng ba người ngồi xuống, Quân thiếu gia nói:
- Đây là phòng nghỉ của riêng tôi, người ngoài không được phép vào.

Trương Nhất Phàm đánh giá nơi này, trong phòng mở một điệu nhạc nhẹ, phòng này rất yên tĩnh, dường như là một thế giới khác hẳn với thế giới bên ngoài.


Quân thiếu gia nói:
- Hội quán này của chúng tôi xứng danh bờ biển hoàng kim, nếu chúng tôi nhận là đứng thứ hai thủ đô, tuyệt đối không ai dám nhận đứng thứ nhất. Tất cả những người đến đây đều là nhân vật nổi tiếng thủ đô, tin rằng anh Trương sau khi tới đây, nhất định có thể lưu luyến quên về.

Xem ra Quân thiếu gia tràn đầy tin tưởng với hội quán của mình. Trong lòng Trương Nhất Phàm lại đang cân nhắc, lúc nãy Thẩm Kế Văn nói Quân thiếu gia là ông chủ thứ hai của nơi này, vậy ông chủ đứng đầu là ai?

Tuy nhiên đối với những chuyện ở thủ đô như vậy, bản thân vẫn là không cần lo chuyện bao đồng, nếu đến đây, vậy thì theo số đông cùng chơi với bọn họ đi.

Chỉ có điều trong lòng anh lại cảm thán, chẳng lẽ bản thân ngoại trừ những việc thế này lại không có ý tưởng nào khác? Trương Nhất Phàm nghĩ tới đây có chút phân tâm.

Quân thiếu gia lấy một ba cái chén và một lọ pháo mừng hoàng gia 38 năm từ quầy rượu phía sau, vừa rót rượu vừa nói:
- Cửa hiệu bên kia hôm nay khá náo nhiệt, lát nữa Thẩm thiếu gia đưa anh sang xem đi. Tôi đoán tiết mục trên lầu anh Trương có thể không thích. Những người đó tuy rằng là nhân vật nổi tiếng trong xã hội, nhưng có thể trong mắt anh Trương cũng chỉ là hương phấn dung tục, không đáng giá.

Thẩm Kế Văn nói:
- Ồ, tôi cũng lâu rồi chưa tới, chẳng lẽ của hiệu tên Tài bên kia có điều gì mới?

Quân thiếu rót rượu:
- Uống xong các anh đi xem. Tôi còn có việc, không đi cùng hai người.
Anh ta giơ lên cái chén:
- Anh Trương, lần sau lúc rảnh, thường xuyên tới chiếu cố cậu em này.


Trương Nhất Phàm cười cười:
- Anh đúng là sướng như tiên, có ăn có uống có người đẹp, mặc kệ là ai vào cũng sẽ vui đến quên cả trời đất.
Ba người cọc chén, Thẩm Kế Văn liền ngồi không yên:
- Hay là chúng ta đi xem đi! Ba thằng đàn ông có cái gì mà nói chuyện.

Quân thiếu gia đứng dậy đưa hai người tới cửa, lúc Trương Nhất Phàm đi ra, Thẩm Kế Văn nói:
- Chỗ của y tin tức nhanh nhạy nhưng giá cả cũng không đẹp.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Thẩm Kế Văn nói:

- Có người muốn gây chuyện với Dương thị, anh biết không?

Trương Nhất Phàm chấn động:
- Chuyện khi nào?

Thẩm Kế Văn hạ giọng nói:
- Trở về nói sau! Hôm nay gọi anh đến, chỉ mong không đến không công.
Hai người nói xong cũng vừa tới trên lầu cửa hiệu tên Tài.

Nơi này có tổng cộng năm căn lầu nhỏ, mỗi căn có ba tới bốn tầng. Trừ căn phong vừa rồi của Quân thiếu gia, các phòng khác đều đang hoạt động.

Hiện tại hai người đang chính thức bước vào căn lầu nhỏ tên Tài. Chỗ này khác xa với căn phòng yên tĩnh của Quân thiếu gia. Thanh âm ồn ào, quả thật là đinh tai nhức óc. Nhưng nơi này hiệu quả cách âm thật tốt, ở bên ngoài cơ bản không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào.

Căn lầu tên Tài này thật ra là một sòng bạc tiêu chuẩn. Ở trong này, anh hoàn toàn có thể hưởng thụ một bầu không khí giống Ma Cao, thậm chí là Las Vegas.

Chỉ có điều bề mặt ở đây không hoành tráng, xa hoa như vậy, nhưng phương tiện và bố cục ở đây trên cơ bản là làm theo hai hình mẫu kia. Chỉ có thể nói rằng, nơi đây là mô tình hoàn hảo của Las Vegas thu nhỏ.

Có người nhìn thấy Thẩm Kế Văn tới, gật đầu chào hỏi, sau đó nhìn sang Trương Nhất Phàm thấy hoàn toàn xa lạ. Khu bờ biển hoàng kim này người lạ không được vào. Bởi vậy rất nhiều người ngầm đoán thân phận của Trương Nhất Phàm.

Ngay lúc đó, từ của truyền đến một giọng nói:
- Hôm nay thật là náo nhiệt.

Giọng nói này rất to, lại vô cùng quen tai, Trương Nhất Phàm và Thẩm Kế Văn quay lại nhìn, Tống Hạo Thiên!

Có thể gặp được Tống Hạo Thiên ở trong này cũng không phải là chuyện lạ, Tống Hạo Thiên vốn dĩ là loại người thường xuyên tới đây ăn chơi. Hắn đã tới hết các loại hội sở từ to tới nhỏ ở thủ đô.

Thử nghĩ một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, lại không có vợ, ngoại trừ công việc, cuộc sống về đêm chắc hẳn cùng rất phong phú. Gã không cần cù nghiêm chỉnh giống Trương Nhất Phàm, hơn nữa gã cũng sẽ không cần cù nghiêm chỉnh như vậy. Có rất nhiều việc đều đã có người lót đường cho gã.

Tống Hạo Thiên nhìn thấy Trương Nhất Phàm, ban đầu là sửng sốt, sau đó phá lên cười:
- Khéo, thật là rất khéo!
Sau đó gã đi tới, trên mặt có một chút cao ngạo:
- Thật không ngờ là lại gặp anh ở trong này, thật khéo. Trương Nhất Phàm, hôm nay chúng ta đánh cuộc một phen đi, anh có dám hay không!

Tiếng nói của Tống Hạo Thiên rất lớn, tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng. Hiển nhiên là tất cả mọi người đều biết thân phận của Tống Hạo Nhiên, nghe thấy một câu nói của gã, mọi người đang đánh cuộc cũng đều dừng lại.

Thẩm Kế Văn có chút khó chịu, nói:

- Anh có ý gì, Tống Hạo Thiên?

Tống Hạo Thiên thân hình cao lớn, cao hơn Thẩm Kế Văn vài cm, gã cũng không thèm nhìn tới Thẩm Kế Văn:
- Không có chuyện của anh, tôi chỉ đang hỏi Trương Nhất Phàm có dám ứng chiến hay không thôi.

Thẩm Kế Văn nói:
- Nói đi, tôi thay anh ta tiếp anh!

- Anh không đủ tư cách!
Tống Hạo Thiên quả nhiên rất kiêu ngạo, ngông cuồng. Ở trong này có rất nhiều người có uy tín, có danh dự, nhưng ai cũng không dám đắc tội gã. Trương Nhất Phàm quả thật cảm thấy Tống Hạo Nhiên đúng là có chút quá đáng. Nếu mọi người tới là để chơi, sao lại phải cả vú lấp miệng em như vậy làm gì?

Thấy Thẩm Kế Văn nổi giận, Trương Nhất Phàm nói:
- Đi thôi, không đáng cùng người như thế so đo!

Không khí trong hội quán đột nhiên thay đổi, toàn bộ lặng ngắt như tờ, rất nhiều người trong lòng thầm đoán người thanh niên này là ai? Không ngờ lại dám không nể mặt Tống Hạo Thiên?

Tống Hạo Thiên là ai chứ? Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, là người không thể chọc vào.

Trương Nhất Phàm muốn đi, Tống Hạo Thiên cũng không hống hách giống bình thường, chỉ có điều nói một câu làm người ta rất tức giận:
- Hóa ra Trương Nhất Phàm chỉ biết làm rùa đen rút đầu!

Trương Nhất Phàm quay phắt đầu lại, lạnh lùng nhìn Tống Hạo Thiên:
- Anh không cần khinh người quá đáng!

Tống Hạo Thiên lại lạnh lùng mỉm cười:
- Có câu nói, liền đánh cuộc một phen, chấm dứt chuyện của chúng ta. Cho dù là thua, cũng phải thua theo cách của một người đàn ông!

Bao nhiêu người nhìn Trương Nhất Phàm bằng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái.

Thẩm Kế Văn đương nhiên không biết mâu thuẫn giữa hai người, mọi người ở đây cũng không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, chỉ có điều cảm thấy trong lòng thật không thể tin nổi. Nếu là cách đối đãi bình thường của Tống Hạo Thiên, người bình thường đã bị gã giết từ lâu rồi. Khi bọn họ nghe được mấy chữ “người nhà họ Trương”, mới hiểu được.

Hóa ra người mày rậm mắt to này đúng là con người xuất sắc nhà họ Trương.

Thẩm Kế Văn đứng ra, đang định nói chuyện, Trương Nhất Phàm cản anh lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Hạo Thiên:
- Không phải tôi không đánh cuộc với anh, là sợ anh thua không chịu nổi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui