Không còn sớm nữa, nên Lưu Hiểu Hiên không dám rề rà trong buồng vệ sinh. Cô vội sửa sang lại một chút rồi ra ngoài thay quần áo.
- Nếu chiều anh không có việc gì thì ở nhà ngủ đi, em sẽ cố về sớm.
Lưu Hiểu Hiên vừa thay quần áo vừa nói.
Trương Nhất Phàm lười biếng nằm dài trên sofa.
- Ừ, em đi làm đi!
Lưu Hiểu Hiên đang thay quần áo, bỗng lại vội vội vàng vàng chạy vào buồng vệ sinh. nguồn .
Đợi cho cô đi ra lần nữa, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Em mà còn lề mề thì chậm là cái chắc.
Lưu Hiểu Hiên ai oán trách, đều tại anh, hại em vừa thay quần đã lại bị bẩn.
Trương Nhất Phàm cười ha hả, vậy em cẩn thận một chút, nếu không lại làm trò cười đấy.
Lưu Hiểu Hiên đã mặc xong quần áo, trước khi đi làm còn hôn lên mặt Trương Nhất Phàm một cái.
- Ở nhà ngoan nhé, đừng chạy lung tung!
Lưu Hiểu Hiên đi rồi, Trương Nhất Phàm vẫn nằm dài trên sofa vuốt trán, không nói lời nào.
“Mình bị làm sao vậy?
Không được, mình phải nghĩ cách gì mới được, nếu cứ như vậy, mình sẽ bị Lý Hồng hại cho thê thảm mất.”
Vì thế, Trương Nhất Phàm quyết định không nghĩ tới cô ta nữa.
Nhưng, con người lại không như vậy, anh càng không muốn nghĩ tới thì nó lại càng không ngừng xuất hiện.
Trương Nhất Phàm chưa từng gặp phải tình cảnh này, không phải chỉ là hôn thôi sao, cứ làm như uống phải độc dược vậy. Cái trò này cũng có thể bị nghiện ư? Có điều, nghĩ kỹ lại thì, những điểm hấp dẫn trên người Lý Hồng quả thực nhiều vô cùng.
Có lẽ vì tính cách không giống người bình thường của cô mới khiến hắn không ngừng khát khao cô đến vậy. Khát khao cái gì? Trương Nhất Phàm vẫn không thể hiểu nổi, hắn chỉ là muốn có cô, muốn cô trở thành người phụ nữ của hắn.
Sau hai lần thân mật với Lý Hồng, phát hiện ra thân thể Lý Hồng có sức hấp dẫn khiến người ta không thể kiềm chế. Sức hấp dẫn ấy càng khiến hắn muốn khám phá nhiều hơn.
Đàn ông trên đời đều là một dạng động vật, câu nói này quả không sai.
Xem thử Tần Thủy Hoàng, Đường Tông Tống Tổ, rồi cả Tam Hoàng Ngũ Đế nữa, bọn họ cả đời theo đuổi cái gì chứ? Ngoài quyền lực tối cao, uy chấn thiên hạ ra thì chính là phụ nữ. Nếu không tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần của bọn họ để đó làm gì?
Còn không phải để thỏa mãn khát vọng chinh phục mãnh liệt của đàn ông sao, hơn nữa bọn họ có tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần vẫn chưa thấy đủ, vẫn thường xuyên tuyển thêm phi tần. Cho dù phi tần nhiều như vậy, thậm chí có những cô gái cả đời không được sủng hạnh, thì bọn họ vẫn không ngừng giấc mộng tìm kiếm tình nhân.
Bởi vậy, có thể thấy rằng, dục vọng của đàn ông đối với phụ nữ vĩnh viễn không bao giờ dừng lại. Quyền lực và năng lực vĩnh viễn tỷ lệ thuận với thứ khát vọng chinh phục này.
Trương Nhất Phàm không biết suy nghĩ của Lý Hồng, cũng không biết có rơi vào thứ dục vọng mãnh liệt, không thể thoát ra được như hắn hay không. Hắn định gọi cho cô, nhưng rồi lại buông xuống.
“Không được, mình nhất được phải khống chế bản thân, không để tiếp tục nghĩ đến vấn đề này nữa.”
Cứ như vậy, hắn dần thiếp đi trên sofa.
Lưu Hiểu Hiên thì đang vội vàng lái xe tới đài truyền hình, may quá, vẫn còn hai phút nữa. Thấy vẫn chưa bị muộn, cô liền vơi hẳn nỗi lo lắng ban nãy.
Tuy nhiên, trên đường tới đây, cô lái xe rất vội, lại thêm việc Trương Nhất Phàm làm ban nãy, chết rồi, quần lót lại ướt rồi. Cô đành chạy vào WC, vệ sinh sạch sẽ một lần nữa.
Nhưng cô phát hiện ra rằng, lần này thật xấu mặt quá đi, không chỉ có quần lót bị ướt, mà cả đùi cũng bị dính. Vậy nên, cô chỉ còn cách cởi quần vứt vào thùng rác, sau đó lấy khăn giấy lau chùi sạch sẽ.
Trong phòng thay đồ không có quần lót, trong lúc cuống quá, cô đành mặc luôn quần tất, sau đó thay một chiếc váy dài, rồi ngắm đi ngắm lại trước gương.
Lần đầu không mặc quần lót đi quay chương trình, trong lòng Lưu Hiểu Hiên phấp phỏng không yên. Nhưng nhờ chiếc váy dài đến gần sát đất, cô nghĩ chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Sau ba tiếng ghi hình, rốt cuộc Lưu Hiểu Hiên cũng bước ra khỏi trường quay, thở phào một cái. Trở lại phòng thay đồ, cô phát hiện ra cả người đã ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này cô chỉ muốn về nhà ngay lập tức. Ngoài chiếc váy ngắn đi làm, cô không cầm theo chiếc quần nào. Chẳng lẽ chỉ mặc một chiếc quần tất mỏng manh này đi về sao?
Đứng trước chiếc gương trong phòng thay đồ, Lưu Hiểu Hiên cố gắng kéo chiếc váy ngắn, hy vọng có thể khiến nó dài ra thêm một chút. Nhưng váy ngắn vẫn ngắn như vậy, chẳng thể kéo thêm chút nào.
Cô thử ngồi xuống trước gương, liền phát hiện ra, chỉ cần sơ sẩy chút xíu là sẽ có nguy cơ bị lộ ngay. Phía dưới chiếc quần tất màu đen là cả một vùng đen mượt mà, ngay cả cô nhìn vào cũng thấy đỏ mặt tía tai.
Nhìn đồng hồ, đã năm giờ hơn rồi, Lưu Hiểu Hiên liền nghĩ, hôm nay dù thế nào cũng không có xã giao gì hết.
Đang nghĩ ngợi thì một đồng nghiệp trong đài truyền hình đi vào.
- Chị Hiểu Hiên, giám đốc đang đợi ở bên ngoài đấy.
Lưu Hiểu Hiên đáp:
- Em có biết có chuyện gì không?
Cô gái này cũng thuộc tổ một với Lưu Hiểu Hiên, tương lai hai người có lẽ sẽ cùng hợp tác. Mỹ nhân trong đài truyền hình trung ương nhiều vô kể, tùy ý chọn ra một người cũng là mỹ nữ tìm ngàn dặm mới tìm được, dĩ nhiên cô gái này cũng rất khá!
Cô ta cũng vào thay quần áo, đứng ngay trước mặt Lưu Hiểu Hiên vô tư cởi áo, để lộ ra bộ ngực căng tròn trắng muốt. Lưu Hiểu Hiên thấy cô ta hai tay nâng ngực, dùng sức đẩy lên. Số đo của cô ta có lẽ còn hơn cô một một cỡ.
Cô gái này tuổi mới chỉ hai lăm, song dáng người bốc lửa có thể khiến bất kỳ gã đàn ông nào phun máu mũi. Vì làm cùng đài truyền hình nên quan hệ hai người khá tốt.
Cô nàng nói:
- Nghe nói có tiệc xã giao, gọi hai chúng ta cùng đi. Chị nhanh lên đi! Còn ngồi ngây ra đó làm gì?
Cô gái đứng trước gương, ngắm đi ngắm lại thân hình tuyệt đẹp của mình, mông cong, da trắng, tuổi lại còn khá trẻ, không có vẻ trầm ổn trưởng thành như Lưu Hiểu Hiên.
Nếu không, lần trước đã để cô đi, chỉ vì tuổi còn quá trẻ, sẽ khiến người xem có cảm giác không tốt. Dù sao cũng là đài truyền hình trung ương, ngoài kinh nghiệm làm việc phong phú, còn phải đoan trang, phải có khả năng tương tác với khán giả, như vậy mới có phong cách.
Đài truyền hình trung ương tuyển người không nhất thiết phải nhìn bề ngoài. Cô gái này tuy điều kiện không hề thua kém Lưu Hiểu Hiên, nhưng vẫn không bằng cô ở mảng kinh tế và cả tính cách trầm ổn.
Lưu Hiểu Hiên thấy cô ta đã mặc xong quần áo, muốn hỏi cô ta còn chiếc quần lót nào không. Nhưng quần lót là đồ nhạy cảm, nên cô do dự một lát, cuối cùng chỉ hỏi cô ta có chiếc váy nào dài một chút không.
Cô ta nói có một chiếc váy, nhưng vừa mới thay rồi, chỉ dài đến đùi thôi. Mấy cô gái trong đài truyền hình đều mặc váy ngắn, đã thống nhất cả rồi, ai lại mang theo một chiếc váy dài chứ?
Hơn nữa dáng người họ đẹp như vậy, đương nhiên sẽ phải để lộ ra ưu điểm của mình, thu hút càng nhiều ánh mắt càng tốt. Lúc này cô ta đã đổi sang một chiếc váy ngắn như Lưu Hiểu Hiên.
Lưu Hiểu Hiên không còn cách nào khác, nghe đến tiệc xã giao, cô thực không muốn đi, nhưng lại không dám từ chối. Giám đốc đài nói một là một, hai là hai, nhiều cô muốn được ông ta gọi đi tiệc xã giao còn không có cơ hội nữa là, vậy nên Lưu Hiểu Hiên vẫn đang rất do dự.
Ra khỏi phòng thay đồ, cô trông thấy lão giám đốc tuổi đã ngoài năm mươi, trán bóng loáng có thể phản chiếu bóng người. Lão thấy cô mãi mới đi ra liền tỏ ra không hài lòng.
- Hiểu Hiên à, hôm nay em có vẻ không được khỏe lắm, phải chú ý đấy! Hình tượng của các em có quan hệ tới toàn bộ đài truyền hình, cũng có quan hệ đến hình tượng quốc gia đấy. Chương trình của chúng ta có tỷ lệ xem rất cao ở nước ngoài đó.
Lưu Hiểu Hiên không dám cãi lại, chỉ có thể thành khẩn đáp lời. Cô biết hôm nay giám đốc muốn cô và cô nàng kia đi xã giao, liền thầm nghĩ có nên kiếm cớ thoái thác hay không.
Ai ngờ, cô còn chưa mở miệng, lão giám đốc đã nói:
- Em và Tiểu Mẫn chuẩn bị đi, tối có bữa tiệc xã giao đấy.
Tiểu Mẫn chính là cô gái ban nãy, cô ta thường xuyên bị tay giám đốc điểm danh đi xã giao.
Giờ vẫn chưa đến giờ tan tầm, sáu giờ mới tan, vẫn còn nửa tiếng nữa. Lão giám đốc dặn dò xong liền bỏ đi. Lưu Hiểu Hiên bèn gọi với theo:
- Giám đốc, em... Hôm nay em không khỏe lắm, có thể...
Lời còn chưa nói xong, tay giám đốc đã cắt ngang:
- Không được, nếu không khỏe thì uống ít rượu đi, nhưng người nhất định phải có mặt.
Lưu Hiểu Hiên không dám nói thêm gì nữa, đành khẽ cắn môi. Nhân lúc không có ai liền nhắn tin cho Trương Nhất Phàm: “Tối em phải đi xã giao, không từ chối được, phải làm sao bây giờ?”
Đúng lúc đó Trương Nhất Phàm cũng nhận được điện thoại của Thẩm Kế Văn, anh ta nói hai người hắn muốn điều tra đã điều tra xong rồi. Hắn đoán đúng, họ là người của Phương gia và Lý gia.
Phương Khiêm là cháu của Phương Cảnh Văn, còn Lý Tư Nguyên là con của Lý Hoa Sơn.
Thẩm Kế Văn nói tiếp, anh ra ngoài đi! Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện! Anh đã đến đây rồi thì chúng ta cũng nên tụ tập một chút.
Trương Nhất Phàm cúp điện thoại, nhắn lại cho Lưu Hiểu Hiên.
“Vậy em cứ đi đi, hẹn tối gặp!”
Được sự đồng ý của Trương Nhất Phàm, Lưu Hiểu Hiên mới có chút an tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...