Quan Đạo Thiên Kiêu

Trước một khách sạn cao cấp trên đường Vương Phủ Tỉnh, khi Trương Nhất Phàm và Lưu Hiểu Hiên đến nơi, Liễu Hải đang đứng chờ bọn họ.

Trương Nhất Phàm tỏ ra không hài lòng, nói:
- Sao cậu lại đến đây? Không cố gắng ở lại Vĩnh Lâm đi, đừng có chạy lung tung theo đám người bọn họ.

Liễu Hải cũng không dám cãi lại, chỉ dẫn hai người vào phòng riêng Hồ Lôi đã đặt trước. Trong phòng còn có hai tên súc sinh là Hồ Lôi và Đường Vũ

Trông thấy Đường Vũ, Trương Nhất Phàm có chút không vui, đợi Liễu Hải cùng vào, hắn liền mắng:
- Hai người các cậu nghe rõ cho tôi, sau này đừng có cái kiểu không có việc gì cứ chạy lung tung khắp nơi.

Hắn nhìn Đường Vũ.
- Có phải lại do cậu đầu sỏ không?

Đường Vũ cười ha ha nói:
- Em biết rồi, biết rồi. Em xin nghỉ rồi mà.

Trương Nhất Phàm lại nhìn Liễu Hải.
- Cậu thì không được làm loạn theo cái đám không có chí hướng này đâu đấy, tôi nói cho cậu biết, giờ cậu không được có bất kỳ suy nghĩ nào đâu, cố mà ở lại Vĩnh Lâm làm việc cho tốt vào.

Liễu Hải rất thật thà, cũng không dám cãi lại, chỉ biết ngồi nghe Trương Nhất Phàm mắng.

Trương Nhất Phàm dường như vẫn chưa hết tức, lại quay sang mắng Hồ Lôi:
- Còn cậu nữa, giờ có được ít tiền rồi nên lại dửng mỡ phải không? Tôi nhớ thời gian trước, có cô gái ở thành phố Song Giang, đến giờ cô ta vẫn còn đau lòng đấy. Cậu đừng có hại đời người ta, đến lúc đó cậu không gánh được trách nhiệm đâu!

Lần này Hồ Lôi kiếm được một khoản lớn, cho ngân hàng vay đến mấy tỷ, lại lấy trụ sở tập đoàn Dương thị ra để thế chấp. Những người này đều chung vốn vào quỹ của Hà Tiêu Tiêu, sau này sẽ được hưởng lãi ròng là hai mươi phần trăm.

Khoản vay ngân hàng không bỏ ra đồng nào mà đã kiếm được về hai mươi phần trăm lợi nhuận. Anh nói xem gã như vậy có thể không giàu được không?

Tuy nhiên, số tiền đầu tư vào mỏ khai thác ở Vĩnh Lâm rất lớn, gã cũng không thể làm loạn quá mức nhiều vậy. Trương Nhất Phàm trách mắng bọn họ, chính là muốn hi vọng người khác cũng sẽ không chạy hết đến thủ đô, nếu không sẽ lộn xộn đến mức nào chứ?

Mình thì đi học trường Đảng, hôm nay tiếp người này, mai tiếp người kia, rõ ràng là không thể được. Bởi vậy, hắn phải nghiêm khắc trách mắng mấy tên này, để tránh lại thành thói quen xấu.

Hồ Lôi đành đứng ra xoa dịu tình hình.
- Đều là tôi không đúng, là chủ ý của tôi. Tôi thấy bọn họ mấy ngày nay rảnh rỗi, nên đưa ra chủ ý này.


Trương Nhất Phàm dĩ nhiên không thể tiếp tục mắng mỏ được, hắn quay sang nhìn Liễu Hải và Đường Vũ.
- Đường Vũ, cậu làm cho tôi một việc, nếu không tạo cho cậu ít áp lực, e là cậu trở nên quá lười biếng rồi. Trong vòng ba năm, cậu phải chính thức vào được ban Ủy viên thường vụ thành phố Vĩnh Lâm. Tôi nói trước nhé, tôi sẽ không giúp đâu, cậu phải tự dựa vào bản thân đi.

Đường Vũ há hốc miệng, ngượng ngùng cười.
- Cái này, có vẻ hơi khó ạ.

Trương Nhất Phàm cũng không để ý đến anh ta nữa, quay sang nói với Liễu Hải:
- Cậu cũng sắp kết hôn rồi nhỉ, cuối năm nay tổ chức luôn đi! Về bảo chị cậu bàn bạc với Bạch Khẩn. Ngày thì hai người tự chọn lấy!

Liễu Hải nói đã quyết định xong cả rồi, ngày mồng một tháng mười sẽ tổ chức. Chỉ đi đăng ký, không cần làm tiệc rượu.

Trương Nhất Phàm nói, như vậy sao được? Cậu là điển hình cho kiểu đi xe không mua vé. Bạch gia tốt xấu gì cũng là một gia tộc lớn, không được, không thể được! Nhất định phải làm, vẫn nguyên tắc cũ, không cần quá phô trương những cũng không thể quá tiết kiệm.

Bạch gia còn có thể diện của họ, cũng không thể để mất mặt được, chuyện tiền bạc cậu cứ nói với chị cậu! Để cô ấy lo liệu.

Liễu Hải cũng không nói nhiều, tiền của anh ta vốn đều để ở chỗ Liễu Hồng, cho nên lúc Trương Nhất Phàm dặn dò, anh ta cũng chỉ gật đầu nghe theo.

Người mắng xong rồi, cơm vẫn phải ăn.

Hồ Lôi đã gọi sẵn đồ ăn, Trương Nhất Phàm nói buổi trưa không được uống rượu, đến lúc về trường sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Trong lúc ăn, Hồ Lôi hỏi Lưu Hiểu Hiên:
- Giờ em ở đâu?

Lưu Hiểu Hiên nói cho Hồ Lôi địa chỉ nhà mình, Hồ Lôi liền nói:
- Chỗ đó không tốt, rất phức tạp. Dạng người nào cũng có, mà em lại là người nổi tiếng, ở đó rất không an toàn.

Sau đó gã nói với Trương Nhất Phàm:
- Bảo cô ấy dọn ra đi! Đổi chỗ nào tốt một chút.

Trương Nhất Phàm nói hiện giờ không có tìm được phòng, có thể dọn đi đâu? Hơn nữa nhà đó rất gần chỗ làm, để có thời gian sẽ đi tìm một chỗ khác sau.


Hồ Lôi cười bí hiểm nói:
- Chỗ tôi có mấy căn hộ có thể ở luôn, vẫn chưa có ai vào ở, không biết hai người có vừa mắt không.

Trương Nhất Phàm nhìn gã, trong lòng liền hiểu ra dụng ý của Hồ Lôi. Hóa ra tên này đã có chuẩn bị từ trước, cũng chu đáo đấy! Hôm nay bọn họ đến đây ăn cơm, đến tám phần là để giải quyết vấn đề nhà ở cho Lưu Hiểu Hiên.

Lưu Hiểu Hiên dĩ nhiên rất muốn có được một căn hộ rộng rãi, thoải mái. Căn phòng trọ hiện tại quả thực điều kiện rất kém, phòng lại quá nhỏ, bản thân khó có thể tự do thỏa thích.

Hơn nữa các tòa nhà lại quá gần nhau, cô rất lo căn hộ đối diện nhìn trộm lung tung, bởi vậy bình thường ở nhà, cô đều không dám quá buông thả.

Trương Nhất Phàm đã đến đó hai lần, hắn có thể hiểu chỗ khó xử của Lưu Hiểu Hiên.

Hơn nữa căn hộ của Hồ Lôi là do mình đưa tiền cho gã, coi như hắn mua cũng được. Vì vậy hắn hỏi Hồ Lôi:
- Mua trên danh nghĩa của cậu à?

Hồ Lôi nói:
- Là Băng Băng mua, cuối năm ngoái, cô ấy nhìn trúng khu chung cư này, liền mua luôn hai căn.

Trương Nhất Phàm nói:
- Băng Băng còn tinh mắt hơn cậu. Giá nhà lúc này ở Bắc Kinh đã tăng đến hơn mười ngàn rồi.


Đường Vũ và Liễu Hải bị dạy dỗ một trận, cũng không dám nói gì. Có điều, bọn họ biết Trương Nhất Phàm chỉ muốn tốt cho họ. Đường Vũ thầm nghĩ, muốn mình trong vòng ba năm leo lên được Ủy viên thường vụ, vậy thì phải nắm chắc cái vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật này thôi.

Tuy Trương Nhất Phàm ngoài miệng nói như vậy, nhưng đến thời điểm mấu chốt, hắn lại có thể không ra tay tương trợ được hay sao?

Đi cùng Trương Nhất Phàm suốt cả chặng đường từ thị trấn Liễu Thủy đến giờ, anh ta cũng có thể coi là cấp nguyên lão trong đám tay chân của Trương Nhất Phàm. Bởi vậy, anh ta thầm hạ quyết tâm, lần này phải cố gắng hết sức, trong vòng hai năm nhất định leo lên được cái ghế Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật.

Hiện giờ Uông Viễn Dương là Phó Chủ tịch thường trực thành phố, trong cuộc họp thường vụ thường không có tiếng nói mấy, gã cũng cần có người tương trợ. Đường Vũ đã phần nào đoán được ý định của lão Đại.

Vốn lần này đến là định xem xem có gì giúp được hay không, ai ngờ lại thấy Lưu Hiểu Hiên ở cùng Trương Nhất Phàm, ba người họ liền biết điều rút khỏi đó.

Hồ Lôi thông qua Băng Băng biết được tình hình gần đây của Lưu Hiểu Hiên, cũng vừa đúng lúc Trương Nhất Phàm đi học ở trường Đảng, nếu sống ở một nơi như vậy thì không tiện hẹn hò chút nào.


Với danh tiếng của Lưu Hiểu Hiên bây giờ, mọi sinh hoạt cá nhân của cô đều đã nằm trong tầm ngắm của biết bao con mắt, bởi vậy Hồ Lôi mới nhớ ra, để họ chuyển vào hai căn hộ đó của mình.

Nếu hai người họ quang minh chính đại sống chung thì rất không thực tế. Nếu mỗi người ở một căn, người khác sẽ không thể nói được gì.

Sau bữa cơm, Hồ Lôi đề nghị đi xem nhà, nếu Lưu Hiểu Hiên vừa ý thì cô chuyển luôn đến đó. Lưu Hiển Hiên quay sang nhìn Trương Nhất Phàm, không tỏ bất kỳ thái độ gì.

Trương Nhất Phàm gần như không có chút do dự nào, vì vậy cả năm người bèn đến xem căn hộ mới của Hồ Lôi.

Bên trong khu chung cư đều có thang máy, hai căn Hồ Lôi chọn đều không thuộc kết cấu chữ y, một thang máy chỉ có hai hộ gia đình sử dụng.

Lúc ba người kia lên lầu, Đường Vũ và Liễu Hải nói chúng ta không cần lên đó, cứ ở trong xe chờ là được.

Trương Nhất Phàm và Lưu Hiểu Hiên đi theo Hồ Lôi tiến vào thang máy, lên tầng mười lăm. Ra khỏi thang máy, hắn mới phát hiện ý định của tên quỷ Hồ Lôi này, cả hai phòng này dùng chung một thang máy.

Hơn nữa trên cùng tầng, không có hộ gia đình nào khác, khi Hồ Lôi mở cửa, Lưu Hiểu Hiên cười mờ ám, nhìn Trương Nhất Phàm. Nếu hai chúng ta ở đây, tối đến có chạy đi vụng trộm thì chỉ có trời mới biết?

Mỗi căn hộ đều được bố trí theo tiêu chuẩn cao cấp nhất, dọn vào là có thể ở luôn. Hơn nữa từ lúc Hồ Lôi mua căn hộ này đến nay cũng đã gần một năm, bởi vậy trong phòng không hề có trang trí gì đặc biệt.

Trương Nhất Phàm ngắm nhìn căn hộ, cũng phải đến một trăm bốn mươi mét vuông, một trăm năm mươi mét, không gian rộng với hai phòng khách hai phòng ngủ, còn có ban công, chỉ kém một điểm là kết cấu gác xép. Một người ở quả thật quá thênh thang, hắn liền hỏi Lưu Hiểu Hiên:
- Em thấy sao?

Dĩ nhiên Lưu Hiểu Hiên rất thích, điều kiện, không gian như vậy, thật quá thoải mái. Căn hộ đủ lớn để bản thân thoải mái tự do, không cảm thấy bị trói buộc. Cô mỉm cười nhìn Trương Nhất Phàm.
- Em nghe theo anh!

Trương Nhất Phàm hỏi Hồ Lôi, tình hình trị an khu này thế nào?

- Hoàn toàn không vấn đề gì, điều này cậu có thể yên tâm! Toàn bộ hệ thống đều dùng thiết bị điện tử. Người và xe không có thẻ từ sẽ không vào được.

Hồ Lôi giao chìa khóa và thẻ căn hộ cho hắn.
- Một căn có ba thẻ, nếu có người lạ vào khu chung cư, ban nãy cậu cũng thấy rồi đấy, nếu không có mình quẹt thẻ, hoặc không thông quá bộ đàm ở cửa chính thì người bình thường rất khó có thể trà trộn vào. An toàn tuyệt đối.

- Vậy thì được!

Nghe thấy Trương Nhất Phàm đồng ý, Lưu Hiểu Hiên dịu dàng kéo tay hắn, dùng ánh mắt thay lời cảm ơn.

Trương Nhất Phàm liền bảo Hồ Lôi:
- Trước mắt cứ dùng một căn đã, hai căn thì lãng phí quá. Tôi tạm thời ở trường, ở đó mỗi người một phòng, cũng khá tiện.


Nghe Trương Nhất Phàm nói không đến đây ở, Lưu Hiểu Hiên có chút thất vọng.

Thừa dịp Hồ Lôi ra ngoài ban công, cô kéo tay Trương Nhất Phàm thủ thỉ:
- Anh cũng đến đây ở đi, có được không?

Trương Nhất Phàm ở Bắc Kinh chắc cũng phải một năm, Lưu Hiểu Hiên rất muốn trong một năm này vui vẻ ở bên hắn. Mỗi ngày tan làm có thể trở về nằm trong vòng tay của người mình yêu giống như những người phụ nữ khác.

Trương Nhất Phàm hiểu được suy nghĩ của cô, hắn nói:
- Cái này tính sau, bao giờ có thời gian anh sẽ đến đây với em.
Nghe thấy thế cô mới vui vẻ trở lại.

Hồ Lôi đem chìa khóa giao cho Lưu Hiểu Hiên.
- Chìa khóa cả hai căn đều để ở chỗ em đi.

Lưu Hiểu Hiên nhận lấy chìa khóa, Hồ Lôi liền đùa:
- Cả người lẫn phòng đều thuộc độc quyền của lão Đại rồi, em không được dẫn đàn ông khác về nhà đâu đấy.

Lưu Hiểu Hiên nổi cáu, chụp ngay cái gối trên sofa đập gã.

Đợi ba người ra khỏi khu chung cư, Liễu Hải bảo mọi người chờ một chút rồi xuống xe, đi về phía chiếc xe con màu đen ở phía sau. Anh ta mở cửa xe của đối phương, thò tay vào giật lấy chiếc máy ảnh rồi ném xuống đất vỡ tan tành.

Sau đó lại túm lấy cổ áo của đối phương kéo ra khỏi xe, đánh cho một trận nên thân.

Đường Vũ cũng bước tới, nắm lấy tóc đối phương, tát cho hai cái, mắt kính của người đó lập tức văng ra xa.

- Mẹ mày, muốn chết à! Lần sau bố mà còn thấy mày lén lút theo dõi chụp trộm thì bố đánh gãy cái chân chó của mày luôn đấy.

Trương Nhất Phàm quay đầu lại nhìn.
- Có chuyện gì thế?

Hồ Lôi đáp:
- Chắc chắn có người phát hiện ra thân phận của Lưu Hiểu Hiên rồi.

Lưu Hiểu Hiên nhìn thấy hai người kia hung hăng đánh gã đó, cũng thấy sợ đến le lưỡi. Đường Vũ lấy từ trong xe người kia một tấm danh thiếp.
- Tao nhớ tên của mày rồi đấy, đừng để bọn tao phải trông thấy mặt mày lần nữa.

Nói xong, họ ném tay phóng viên này xuống, hùng hùng hổ hổ quay lại xe. Đường Vũ còn mắng thêm một câu:
- Lén lén lút lút, đã bám theo chúng ta khá lâu rồi. Ông đây ghét nhất cái loại khốn khiếp này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui