Sau khi nói chuyện điện thoại với Trương Nhất Phàm, Hà Tiêu Tiêu gặp được một tên rất lạ lùng.
Đây là một thằng Tây chính gốc, gã cái gì cũng không nói, chỉ đưa cho Hà Tiêu Tiêu một tấm danh thiếp viết tay. Trên tấm danh thiếp chỉ có một địa chỉ thùng thư, cái gì khác cũng không có.
Sau đó, người này liền đi ngay, khi đến sao mà lạ lùng, khi đi cũng thật vội vàng.
Về đến phòng chỉ huy, Hà Tiêu Tiêu nằm trên ghế, suy nghĩ về dụng ý sau lưng tấm danh thiếp này.
Đổng Tiểu Phàm đi vào phòng hỏi: “Đang nhìn gì thế?”
Hà Tiêu Tiêu giơ tấm danh thiếp trong tay lên, Đổng Tiểu Phàm nhận lấy nói: “Ai đưa cho chị vậy?”
“Không biết nữa, sau khi gã đưa cho tôi thì đã đi mất. Gã là một tên Tây rất lạ lùng. Không biết gã là người nước nào, bao nhiêu tuổi.”
Đổng Tiểu Phàm nhướng mày, nhìn không ra người nước nào thì đành chịu, nhưng sao lại nhìn không ra được bao nhiêu tuổi?
Cô ngẫm nghĩ một chút, “Đi thôi, đến phòng làm việc của tôi gửi thư.”
Hai người đi xuống lầu, vào phòng làm việc của Đổng Tiểu Phàm. Dựa vào địa chỉ thùng thư ghi trên tấm danh thiếp gửi một bức thư cho gã và hỏi: “Anh là ai? Tại sao lại tìm tôi?”
Đối phương dường như đang ngồi kế máy vi tính đợi hai người vậy, rất nhanh đã trả lời thư của hai người/
Tôi nghĩ chúng ta nên là đồng minh, vì chưa gặp qua nhau, chưa phải là bạn bè, nhưng cô phải tin tôi, tuyệt đối không phải là kẻ thù.
Đổng Tiểu Phàm gõ chữ lộc cộc, rất nhanh đã trả lời thư của đối phương. Làm sao chúng tôi có thể tin được, anh là bạn hay thù?
Gã trả lời rất nhanh, hiệu suất rất cao, từ lời nói của gã xem ra, gã đang cười to khoái chí. Lời trong thư ghi:” Nếu như chúng ta là kẻ thù, bây giờ, cái mà cô đang xem sẽ không phải là một tấm danh thiếp, mà là một viên đạn hoặc là một con dao đầy máu. Nói cho cô biết, cô Đổng, tôi trước giờ chưa từng nói những lời như vậy với bất cứ người nào, cô là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng. Nhớ đấy, chúng ta là đồng minh.
Đồng minh chỉ xung đột lợi ích với nhau!
Vậy anh tìm chúng tôi có việc gì? Đổng Tiểu Phàm cũng trả lời rất nhanh.
Hợp tác với tôi.
Đối phương chỉ trả lời bốn chữ. hợp tác với tôi?
Hai người hơi sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau. Gã là ai vậy?
Hà Tiêu Tiêu gật đầu, Đổng Tiểu Phàm trả lời gã: Dựa vào cái gì?
Đối phương vẫn trả lời một câu rất đơn giản, dựa vào chúng ta là đồng minh, hơn nữa các bạn không có sự lựa chọn nào khác.
- Anh dường như rất hiều chúng tôi!
- Đương nhiên rồi, Trung Quốc có một câu nói: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.
Đổng Tiểu Phàm trầm tĩnh, nói với Hà Tiêu Tiêu: “Người này dường như hiểu hết mọi chuyện của chúng ta, hơn nữa theo tôi đoán, người này hơi tự tin quá mức và là loại rất bạo lực.”
“Tôi đoán có thể xã hội đen đã nhúng tay vào.” Hà Tiêu Tiêu nhìn câu nói kia trên thư. Nếu như chúng ta là kẻ thù, bây giờ, cái mà cô đang xem sẽ không phải là một tấm danh thiếp, mà là một viên đạn hoặc là một con dao đầy máu.
Người mà nói ra câu nói này, thường là một tên ngông cuồng trong giới xã hội đen, bởi vì trong mắt của bọn họ tất cả đều là máu tanh. Nhưng tại sao đối phương lại tìm chúng ta? Mục đích của gã lại là gì? Hai người cũng không thể hiểu hết.
Hà Tiêu Tiêu nói: “Gửi thư cho gã, hỏi xem hợp tác như thế nào? Thăm dò hàm ý của gã ta.”
Đồng Tiểu Phàm gật đầu, nhanh chóng trả lời thư.
“Tôi không rõ anh nói hợp tác là ý gì?”
Đối phương dường như có ý cho các cô gái thời gian để suy nghĩ, đợi sau khi Đổng Tiểu Phàm trả lời thư, gã mới trả lời lại.
“Cô Đổng xinh đẹp, cô nên tiếp tục giữ điểm cổ phiếu, tin tưởng tôi, bọn họ sẽ không thể kiên trì lâu đâu.”
Đối phương trực tiếp gọi ra tên của chính mình, xem ra đối với nội tình của bản thân cũng đã tra rõ ràng rồi. Tại sao cần bản thân tôi tiếp tục giữ điểm? Đổng Tiểu Phàm suy nghĩ một lát, tiếp tục thăm dò đối phương, “Loại người thần bí như anh, tôi dựa vào gì tin tưởng anh?”
Đối phương nói: “Tôi không muốn trả lời một câu hỏi giống nhau, nhưng tôi cam đoan, chỉ cần cô tiếp tục kiên trì trong hai tuần, cô nhanh chóng sẽ có một phát hiện không ngờ đến. Nhớ kỹ, hai tuần!
Đối phương trả lời xong đột nhiên không còn tin tức gì nữa. Hai người ngẩn người ngồi xuống, Hà Tiêu Tiêu nói: “Xem ra,lúc nãy bọn họ nhầm tưởng tôi là em.”
Đổng Tiểu Phạm gật đầu,
- Chị, giờ chúng ta phải làm sao đây?
Đây là một vấn đề rất đau đầu, hơn nữa chúng ta không biết đối phương là ai, ta ở ngoài sáng, gã ở trong tối, sự hợp tác này xem ra không công bằng rồi đây.
- Nhưng chúng ta không có sự lựa chọn nào khác!
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Nếu bây giờ rút lui, chúng ta không thiệt, nhưng việc này có đầu mà không có đuôi, không thú vị. Thắng thì tiến, bại thì lui.
- Nhưng gã không giống đang uy hiếp chúng ta, rốt cuộc dụng ý ở đâu?
Hà Tiêu Tiêu suy nghĩ một lát nói: “Gọi điện thoại cho anh Nhất Phàm, xem hắn có biện pháp nào không?”
Đổng Tiểu Phàm nhìn đồng hồ, “Chỗ hắn ở đã là 2 giờ khuya rồi, còn gọi nữa à?”
“Em sợ phiền cho hắn hả, sợ phiền thì thôi?” Hà Tiêu Tiêu đành phải ngắt điện thoại. Không ngờ Trương Nhất Phàm lại gọi điện tới. Hai người nhìn nhau cười, nhưng vẫn là Đổng Tiểu Phàm nhận điện thoại.
Trương Nhất Phàm nói: “Anh đã gọi điện thoại cho lão già đó, sự khác thường này cần các em kiên trì, gã có kế hoạch mới.”
“A?” Nghe những lời nói đó, Đổng Tiểu Phàm kinh ngạc kêu lên.
Trương Nhất Phàm hỏi: “Sao thế?”
Thế là, Đổng Tiểu Phàm đem câu chuyện của gã đàn ông thần bí ấy nói cho Trương Nhất Phàm nghe. Trương Nhất Phàm tức giận nói: “Lão già này, đây là ý gì đây? Giả thần giả quỷ. Hôm nào đó ta sẽ mắng gã một trận”. Sau đó hắn liền hỏi, Tiêu Tiêu có ở đó không, tôi nói chuyện với cô ấy một chút.
Đổng Tiểu Phàm mới đưa điện thoại cho Tiêu Tiêu. Trong điện thoại, Trương Nhất Phàm nói: “Kiên trì nhé, tôi lại xoay sở 500 triệu đô la Mỹ, nhiều như vậy đấy. Tôi phân tích một lần nữa, trong cuộc đọ sức này, đối thủ cũng giống như chúng ta không có đường lui. Cho nên, kiên trì đến cuối cùng chính là thắng lợi.”
Tiêu Tiêu nói: “Anh có cách nào hỏi thăm xem George Soros đi đâu rồi? Tên quái gở này sao lại đột nhiên biến mất? Còn người lạ lùng thần bí khi nãy, kêu Tiểu Phàm lên giữ điểm cổ phiếu, cũng không biết mục đích thực sự là gì.”
Trương Nhất Phàm phỏng đoán dụng ý của giữ điểm, tuy nhiên cũng không thể phá vỡ tình thế bế tắc này, nhưng như thế sẽ vạch trần ra các em. Như vậy có thể là dụng ý chính của đối phương, bắt các em làm mồi, bọn họ ở sau lưng bí mật hành động.
Đúng! Tại sao chúng ta không nghĩ ra nhỉ? Gã này thật gian xảo, anh nói xem gã chính là George phải không?
Hà Tiêu Tiêu hỏi.
“Rất khó nói, khả năng gã ta chính là George rất lớn, gã này thật là một gã yêu quái. Mặc kệ gã, dựa vào bản thân chúng ta đi!”, Trương Nhất Phàm nói, “Không còn sớm nữa, tôi đi ngủ đây, các em phải cẩn thận đấy.”
Cúp điện thoại, hai người mới nghĩ đến lời của Trương Nhất Phàm nói rất có lý. Đổng Tiểu Phàm tiếp tục giữ điểm, hoàn toàn có thể khiến Anh Phi Đặc nghi ngờ Iomega.
Nhưng Đổng Tiểu Phàm đang trong tình thế như đạn đã lên nòng, không thể không bắn. truyện từ .
Hai chị em thở dài, “Vậy thì phải giử điểm thôi, chỉ mong lão cáo già này có thể đạt được mục đích.”
Hai cô gái này xem người thần bí này là George. Ngoài George ra cũng không thể là người khác, hơn nữa George và Trương Nhất phàm đã nói chuyện qua, những lời người thần bí này nói rất ăn khớp, đặc biệt là giọng điệu của gã khi nói chuyện, có vẻ của xã hội đen.
Ngày hôm sau, Đổng Tiểu Phàm vtăng cường nắm giữ cổ phiếu của công ty Anh Phi Đặc, nhưng lần này cô đầu tư không lớn. Chỉ trên số điểm ban đầu tăng thêm một chút.
Duy trì chỉ là một động thái để thăm dò giới truyền thông, nói rõ bản thân đặc biệt xem trọng đến cổ phiếu này, cũng để xem chặng đường phát triển và tiềm lực của Anh Phi Đặc
Khi giới truyền thông hỏi, tại sao lại có cái nhìn như thế với tập đoàn quốc tế Anh Phi Đặc, hơn nữa đã trong một năm nay, lần thứ hai tuyên bố duy trì cổ phiếu công ty Anh Phi Đặc.
Đổng Tiểu Phàm nói, thế kỷ hai mươi mốt là thời đại của xe cơ động, triển vọng của dầu mỏ rất tốt, tin tưởng tương lai vài năm đến mười mấy năm nữa, dầu mỏ sẽ tăng giá trị trên diện rộng. Mà toàn thế giới cũng sẽ bước vào thời kỳ động cơ hóa một cách toàn diện.
Tôi nói động cơ hóa là chỉ sản xuất các loại xe hơi và sẽ trở thành phương tiện lưu thông chủ yếu của thế giới. Mà dầu mỏ lại là ngành sản xuất không thể không tiêu thụ, bởi vậy tôi tin rằng triển vọng và tiềm lực của nó, đáng làm cho người khác quan tâm.
Phóng viên hỏi, đã như thế, tại sao mức độ duy trì không lớn? Ngược lại còn ít hơn lần trước nữa?
Đổng Tiểu Phàm trả lời: Duy trì cổ phiếu của một công ty, phải căn cứ vào thực lực của bản thân. Iomega cũng đã đưa ra thị trường lớn, tôi chỉ dựa vào vốn lưu động hiện có của Iomega để quyết định biên độ duy trì. Tuy nhiên, tôi quyết định sẽ sau vài tuần, vẫn tiếp tục duy trì cổ phiếu của tập đoàn Anh Phi Đắc.
Sau đó, báo chí đăng cuộc đối thoại này, rất nhiều người đã nhìn thấy Chủ tịch Iomega đã giữ điểm công khai, và bắt đầu rục rịch.
Mà tập đoàn dầu mỏ Anh Phi Đắc, đang khẩn trương mở đại hội cổ đông. Bọn họ đang thảo luận, tiếp tục duy trì tính bắt buộc của bản điều khiển, mượn cơ hội mà tiến lên, làm đòn bẩy cho cổ phiếu trong tay, đổi lấy vốn lưu động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...