Quan Đạo Thiên Kiêu

Cả nhà Ô Dật Long cuối cùng đã về nước, lúc này đã là cuối tháng hai âm lịch, vụ kiện diễn ra hơn một tháng, khiến cả nhà này vô cùng mệt mỏi, tâm sức lao lực quá độ.

Một Ô Dật Long tự tin, ngang ngược, vẻ mặt phấn chấn, cũng mất đi lòng hăng hái ban đầu, xem ra hơi chán nản. Hành trình đi Mỹ, đã cho gã cú đả kích rất lớn, cũng khiến gã thấy được sự chênh lệch về bản chất với Trương Nhất Phàm.

So sánh hai người, mình chính là thằng nhà quê chưa từng thấy việc đời, ông chủ, nhiều nhất cũng chỉ là vua xứ mù.

Hơn nữa gã phát hiện cái trước kia gọi là khí phách của mình, thực ra cũng là khí chất cường đạo, không đẳng cấp gì cả. Do đó, sau khi trở về Vĩnh Lâm, Ô Dật Long đã khiêm tốn hơn.

Trương Nhất Phàm dẫn người tiếp đón cho gã, lúc hai người gặp mặt, trước mặt nhiều người như vậy, Ô Dật Long vừa xuống xe đã cúi đầu.

- Bí thư Trương! Anh chính là ân nhân cứu mạng của cả gia đình chúng tôi!

Trong nháy mắt tất cả mọi người, đều ngẩn người ra, gần hai ba phút mới tỉnh táo trở lại. Trong đầu Ô Cương toàn tiếng ong gong. Hắn? Chẳng phải là anh chàng lần trước gặp ở Mỹ sao?

Ô Dật Long nhắc con một câu:
-Còn không mau quỳ gối trước Bí thư Trương đi!

Trương Nhất Phàm lập tức tiến lên:
- Chủ tịch Ô, anh làm gì vậy, trước mặt nhiều người như vậy, để người khác nhìn thấy lại cười.

Đưa mắt nhìn, đã có đám người Liễu Hải, Âu Dương Mạc vội vàng đỡ gã dậy:
- Chủ tịch thành phố Ô.

Vẻ mặt Trương Nhất Phàm nghiêm túc, thề trước mặt mọi người nói:
- Bí thư Trương, đại ân đại đức không thể cảm tạ hết được, Ô Dật Long tôi trước kia đã thẹn với anh rồi, từ nay về sau…

Vẫn chưa nói xong, Trương Nhất Phàm đã bảo người kéo gã lên xe:
- Chủ tịch Ô, có chuyện gì, chúng ta về hãy nói. Trước mặt nhiều người như thế này, người ta sẽ chê cười đấy.

Trương Nhất Phàm nói với lái xe:
- Lái xe! Về nhà khách Vĩnh Lâm, hôm nay mọi người nghênh đón Chủ tịch thành phố Ô trở về.


Những người đằng sau đều là chi chính của Ô Dật Long, mấy người này nhìn thấy màn vừa rồi, ai nấy cũng đều không hiểu sao. Chủ tịch thành phố Ô sao thế? Đám người Tiền Trình cũng ngầm suy nghĩ, chắc lần này Chủ tịch thành phố Ô đã thiệt không ít ở Mỹ. Nếu như không đoán sai, chắc là Bí thư Trương đã ra tay giải vây, lúc này mới khiến Chủ tịch Ô thất thế như vậy.

Tên Bí thư Trương này, khả năng thâm sâu!

Tiền Trình thầm cân nhắc.

Ô Cương cùng mẹ ở trên xe, nó có chút ngỡ ngàng hỏi:
- Mẹ, người thanh niên lúc nãy là?

- Hắn là Bí thư Thành ủy của Vĩnh Lâm, sao thế? Lần này cô Đổng giúp đỡ chúng ta, chính là bà xã hắn.

- Trời ơi.
Ô Cương há hốc miệng ra, Hắn chính là Bí thư Thành ủy sao? Vậy thì quyền lực còn lớn hơn cả bố mình sao?

- Ô Cương, mẹ nói với con chuyện này
Mẹ Ô Cương kéo tay con trai, vừa mở miệng, Ô Cương đã biết bà ấy muốn nói gì rồi.

- Mẹ, chuyện của bọn con, mẹ đừng lo, tiểu Vu cũng là người bị hại. Bây giờ con không giúp cô ấy, thì ai giúp? Trong lúc này vứt bỏ cô ấy, con có phải là người nữa không?

Mẹ Ô Cương nói:
- Mẹ không cần con tuyệt tình như vậy, con có thể an ủi cô ấy trước, đợi cô ấy trải qua cửa ải này, tâm tình tốt lên, con lại từ từ lạnh nhạt với cô ấy là được rồi? Mẹ nghĩ chỉ cần con không chủ động liên lạc với cô ấy. tự cô ấy sẽ hiểu.

Ô Cương có chút không tin nhìn vào mẹ mình, không ngờ nhiều năm như vậy, người luôn được mình cho là người quan tâm nhất, yêu mình nhất, lại đối xử như vậy với bạn gái mình. Ô Cương nói:
- Mẹ, mẹ thực sự quá tàn nhẫn.

- Con này, sao lại nói chuyện như thế này? Mẹ chẳng phải là vì con sao?

Ô Cương hơi cáu:
- Được rồi, chuyện của con, không cần mẹ lo. Con biết nên làm như thế nào?

Tính tình Ô Cương, giống như bố nó, chuyện mình đã quyết định, thì không ai có thể thay đổi được.


Mẹ liền thở dài, trong lòng lại có ý khác.

Hôm nay là ngày Chủ tịch Ô trở về, con trai gã Ô Cương đã đau khổ, không ngờ sống xót trở về, rất nhiều người thầm vui mừng. Điều này trong lịch sử nước Mỹ, chưa từng có!

Hơn nữa thắng kiện, Ô Cương vô tội được thả, một vài người không biết rõ nội tình, cứ âm thầm phấn khởi trong lòng.

Đích thân Trương Nhất Phàm ra lệnh, hôm nay vì sự trở về của Chủ tịch thành phố Ô, tiếp đón tẩy trần. Bởi vậy, bữa cơm trưa nay, rất náo nhiệt.

Nhưng tay nghề của đầu bếp khách sạn Vĩnh Lâm, thực sự quá kém, bọn họ đang cân nhắc xem có phải là lại diễn lại trò cũ hay không, đến khách sạn bên ngoài gọi thức ăn đến, để ăn.

Không ngờ đích thân Chủ tịch Ô đến, trịnh trọng nói với người phụ trách khách sạn nói:
- Hôm nay, chúng tôi muốn ăn món ăn chính cống của khách sạn Vĩnh Lâm, các anh cũng không phải lừa gạt, sau này cũng không cần lặp lại trò này nữa. Là như thế nào thì như thế đi, tất cả nên thực sự cầu thị.

Người phụ trách khách sạn sửng sốt một lúc lâu, tuy rằng mồm nói được được được, nhưng mà đợi sau khi Chủ tịch Thành phố Ô đi, gã vẫn vuốt đầu đứng ngẩn ở đó. Chủ tịch thành phố Ô trở về từ Mỹ. sao lại thay đổi nhỉ?

Trên bàn rượu, Ô Dật Long nâng cốc cảm ơn tất cả mọi người, cảm ơn sự nhiệt tình và quan tâm của bọn họ, cũng cảm ơn sự nhiệt tình hôm nay của bọn họ. Gã nâng cốc lên, chúc mọi người ba ly.


Sau đó, lại đến bàn của Ô Cương kính rượu. Trong khách sạn ít nhất ngồi đầy bốn cái bàn, trong những người này, phần lớn đều là tâm phúc mà Ô Dật Long đề bạt, cũng có những nhân vật quan trọng của bốn bộ máy.

Rất nhiều người đều coi đây là chuyện lớn, thế nhưng Ô Dật Long không đồng ý.

Những tháng ngày ở Mỹ, Ô Dật Long ở đó hơn một tháng ngắn ngủi, cảm thấy giống như đã trải qua mười mấy năm. Những tháng ngày này cuối cùng đã nhận được một câu của lệnh triệu tập, ở nhà ngàn ngày tốt, ra đường một giờ khó.

Mấy tên chó Nhật người Mỹ, thực sự mẹ nó chẳng là cái thá gì!

Ô Dật Long mắng một câu như vậy, sau đó nâng cốc, đến trước mặt Trương Nhất Phàm:
- Bí thư Trương, hôm nay Ô Dật Long tôi có nghìn lời vạn lời, chỉ là không thể nói hết, tôi chỉ muốn nói một câu, đại ơn đại đức không lời nào cảm tạ hết! Lần này Ô Cương có thể bình an trở về, đều do vợ anh chịu thiệt cứu giúp. Cho nên tôi nhất định phải kính anh mấy ly. Tôi uống cạn , anh uống một phần ba.


Từ lúc xuống xe lúc nãy, Ô Dật Long quỳ gối với mình, trong lòng Trương Nhất Phàm thầm nói:
- Ô Dật Long rốt cuộc vẫn có tình người, coi như là một nam tử hán có tâm, ân oán giữa tôi với gã, kết thúc từ đây thôi!

Lúc này, hắn thấy thân phận của Ô Dật Long, song phẳng trước mặt mọi người như vậy, cảm ơn mình. Điều này có nghĩa là, gã thực sự rất có thành ý, có lẽ sau khi trải qua chuyện này, Ô Dật Long không dám ngạo mạn như trước nữa.

Lúc thấy Ô Dật Long nâng cốc uống, Trương Nhất Phàm nói:
- Chủ tịch thành phố Ô đã quá lời rồi, chuyện của các anh, tiểu Phàm đã nói với tôi rồi. Đặc biệt là ở bên ngoài, mọi người đều là người Trung Quốc, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên. Hơn nữa xưa nay tôi ghét nhất là chủ nghĩa phân biệt chủng tộc. Nào! Chủ tịch thành phố Ô, chúng ta không nói gì nữa, cạn chén, tôi uống ba ly với anh. Không! Uống một chai!

Trương Nhất Phàm quay người nói với Dương Lăng Vân và Đằng Phi:
- Trưa nay, tôi uống rượu với Chủ tịch Ô, các anh không được mách lẻo. Buổi chiều hai chúng tôi lười một chút.

- Vâng, vâng. đọc truyện mới nhất tại . com
Mấy người cùng đáp.

Ô Dật Long thấy Trương Nhất Phàm khí khái như vậy, hôm nay gã vốn dĩ hơi kích động, do đó nâng cốc lên nói:
- Vậy quyết định như thế đi, trưa nay, hai chúng ta không say không về. Lần này say, ngày mai sẽ đi làm tốt.

Mọi người thấy biểu hiện hôm nay của Ô Dật Long, rất nhiều người đều không biết là như thế nào. Đặc biệt là bạn bè gã, không hiểu gì. Trước kia Ô Dật Long chẳng phải có chút xung đột với Bí thư Trương sao? Hôm nay gã thể hiện, hoàn toàn không phải là giả vờ.

Ơ kìa, xem ra hai người bọn họ tốt rồi.

Nói một núi không chứa hai hổ, bây giờ hai con hổ đực này đã trở thành bạn tốt rồi.

Hôm nay Trương Nhất Phàm cũng rất hào phóng, nâng cốc lên, Ô Dật Long uống bao nhiêu, hắn liền uống bấy nhiêu. Hắn biết Ô Dật Long ở Mỹ đã chứa đầy cả bụng tức, bữa rượu hôm nay, chắc có thể đem hết sự tức giận của gã ra.

Những người khác thấy Ô Dật Long và Bí thư Trương đấu rượu ở đó, ai nấy cũng dừng lại, đều hướng về bên này đến vây quanh. Tiền Trình nhìn thấy vội bảo những người này rời đi, đừng có quấy rầy hai người.

Mà trên bàn rượu, dần dần chỉ còn lại bàn của bọn họ.

Diêu Mộ Tình bưng rượu đến:
- Chủ tịch Thành phố Ô, anh nghỉ ngơi một chút, tôi muốn kính Bí thư Trương một ly.

Ô Dật Long nói:
- Ô Cương đâu? Gọi Ô Cương đến, nhất định phải kính Bí thư Trương ba chén.


Ô Cương đến, đợi sau khi Diêu Mộ Tình kính một chén, cũng trịnh trọng đưa cho Trương Nhất Phàm ba chén.

Trương Nhất Phàm nói, các anh đang làm chiến thuật xa luân, muốn chuốc cho tôi say đúng không? Được rồi, bây giờ rượu của ai, tôi đều không uống, chỉ uống với Chủ tịch thành phố Ô thôi.

Ô Dật Long nói:
- Bí thư Trương lên tiếng, vậy mọi người tránh đi?

Hết lần này đến lần khác vợ Ô Dật Long không cảm nhận được, bà ấy cũng cầm chén đến:
- Bí thư Trương, từ trước đến giờ tôi không uống rượu, nhưng hôm nay tôi nhất định phải kính anh một ly.

Trương Nhất Phàm nói được được được, phu nhận của Chủ tịch thành phố kính rượu, tôi uống.

Sau khi uống hết, vợ cũng không chịu đi, hơn nữa cầm chén đứng ở đó:
- Bí thư Trương, tôi vẫn muốn anh giúp một chuyện.

Hôm nay Trương Nhất Phàm uống rượu rất tốt, hắn liền hỏi nói:
- Chuyện gì? Tôi có thể làm được, nhất định sẽ giúp.

Vợ Ô Dật Long kéo tay Ô Cương, mọi người đều không biết bà ấy muốn làm gì, chỉ nghe thấy bà ấy nói:
- Bí thư Trương là lãnh đạo lớn nhất ở thành phố Vĩnh Lâm, hôm nay tôi muốn nhân cơ hội này, xin Bí thư Trương làm mối cho Ô Cương.

Ô Dật Long biết vợ không muốn để Ô Cương và tiểu Vu ở cạnh nhau, tuy rằng gã không phản đối, nhưng cũng không sao ủng hộ được, dẫu sao tiểu Vu cũng bị người ta hại, hơn nữa làm đến mức cả nước Mỹ đều biết.

Nếu như mình tìm con dâu như vậy, há chẳng phải để thiên hạ chê cười hay sao? Cho nên, gã cũng không lên tiếng, hơn nữa nhìn thấy vợ điên cuồng.

Trương Nhất Phàm nghe thấy lời này, hắn liền hỏi một câu:
- Ồ, chuyện làm mối, tôi chưa từng làm, tuy nhiên hôm nay làm mối cho công tử của Chủ tịch thành phố, tôi lại muốn nghe xem, rốt cuộc đã thích cô gái của nhà nào rồi?

Ô Cương rất tức giận, nhưng mà trước mặt nhiều người, nó cũng không muốn để mẹ xấu mặt, do đó cũng không lên tiếng.

Vợ Ô Dật Long thấy Bí thư Trương đồng ý, chỉ vào cô gái đứng cạnh Diêu Mộ Tình nói:
- Cô Diêu là mỹ nữ thứ nhất ở Vĩnh Lâm, Ô Cương nhà tôi cũng là con của nhân vật số một của ủy ban nhân dân thành phố, hai người đều là thứ nhất, vì thế tôi muốn Bí thư Trương làm mối cho hai đứa, không biết cô Diêu có đồng ý không!

- A

Cốc trong tay Diêu Mộ Tình, rơi ngay trên mặt đất, lên tiếng kêu vỡ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui