Gió mùa thu tương phùng! Lời này chính là diễn tả hai người lúc này, hai năm chỉ bằng một ngày, mấy lần gió xuân triền miên, giải quyết xong vô số việc trong lòng.
Sau khi xong việc, Thẩm Uyển Vân hoàn toàn là một bãi bùn, ngồi phịch trên gường không hề nhúc nhích
cô thở hổn hển, ngay cả cổ, ngực đều là một vùng đỏ bừng,
- hai chúng ta là hai kẻ điên rồi, hoàn toàn điên rồi.
Trương Nhất Phàm nói,anh còn muốn điên, cứ điên như vậy tiếp
Thẩm Uyên Hồng trên mặt đỏ bừng, mang ý chế giễu
- có lẽ thế này là tốt nhất, nếu kết hôn thật, và hàng ngày ở cùng anh, thì đã chẳng có sự thú vị này.
Cô đưa tay tới chạm khuôn mặt Trương Nhất Phàm, thở dài
- luôn nói đàn bà là kẻ gây tai họa, em thấy anh mới là đàn bà gây tai họa. Thật ra lúc trước, em cũng có nghĩ làm như vậy rất có lỗi với Tiểu Phàm, nhưng hết lần này đến lần khác em thật không kìm nổi, không khống chế được chính mình. Bất chấp mạo hiểm thân bại danh liệt, cũng muốn ở cùng với anh.
Trương Nhất Phàm ôm cô
- Tiểu Vân, anh để em chịu khổ rồi.
- Đừng nói những lời vô dụng này. Em muốn anh trèo lên nhanh nữa, lên tới trung ương.
- lên đến trung ương làm gì.
- Lên đến trung ương, làm Tổng bí thư, đến lúc đó anh có thể đề nghị hủy bỏ cuộc hôn nhân chết tiệt này. Như vậy chúng ta lập tức là vợ chồng hợp pháp. Em muốn làm tây cung nương nương đường đường chính chính của anh.
Trương Nhất Phàm ôm lấy cô, trong lòng có chút xao động, thực ra tin rằng chỉ cần là đàn ông, đều sẽ ảo tưởng trở về thời phong kiên, ở thời đại đó, chỉ cần đàn ông có năng lực, hoàn toàn có thể năm thê bảy thiếp. Đương nhiên, sự tự do này có chỗ tốt, cũng là nói đặc quyền gì đó của đàn ông
Nhưng hiện thời đại tiên tiến này, đã tước đoạt đặc quyền của đàn ông, theo quy luật nảy sinh trên, đã bóp chết sự mạnh mẽ nào đó của đàn ông. Thượng đế lúc tạo con người, là có căn cứ, cuộc đời đàn ông* có thể để tất cả đàn bà thế giới mang thai, nhưng một người đàn bà mạnh mẽ thế nào, cũng không thể sinh ra trăm đứa trẻ (chỉ là luận điệu hoang đường, phụ nữ bạn bè như gió thổi qua ... )
sự chênh lệch đàn ông với đàn bà, đã định thế đều không thể thay đổi, không thể tranh luận.
Trương Nhất Phàm nói: - Đừng ngốc nghếch, việc này mãi mãi chỉ là một mộng tưởng không thể thành, điều này chỉ có thể tồn tại ở quốc gia và bộ tộc lạc hậu.
Thẩm Uyên Vân cong môi lên
- em chán ghét nhiều quy luật như vậy rồi, thôi không nghĩ đến nó nữa. Dù sao hiện tại em có cơ hội, em muốn điều bị mất đi trước đây, toàn bộ phải quay về.
Trương Nhất Phàm nhanh ôm chặt cô, cảm nhận làn da nõn nà mềm mại của Thẩm Uyển Vân , một tình cảm quyến luyến không rời tự nhiên mà sinh. Thẩm Uyển Vân cũng tỏ ra dịu dàng khác thường, áp sát cả người vào Trương Nhất Phàm.
- Con hiện giờ thế nào rồi? Nó tên là gì?
Đây là vấn đề Trường Nhất Phàm lo lắng, Thẩm Uyên Vân nói thì thào: “Thẩm Hạo, ông nội đặt, tên em chọn trước đây bỏ đi rồi” .
Thẩm Hạo? Trương Nhất Phầm hỏi kỳ quái “ông cụ đã chọn tên cho nó?”
Thẩm Uyển Vân nói: “thai nhi Khả Hinh trong bụng có kết quả rồi, là một bé gái. tuy rằng ông cụ không nói gì, nhưng rõ ràng có chút không vui. Trong Thẩm Gia đời thứ tư, đến nay vẫn chưa có con trai, bởi vậy hiện giờ ông ấy đối xử với Tiểu Hạo càng ngày càng tốt. Hơn nữa Tiểu Hạo cũng rất ngoan, khá thông minh. Có một hôm, ông cụ dẫn nó đi gặp một lão hòa thượng, lão hòa thượng đưa cho Tiểu Hạo một cái bát tự, nói nó ngũ hành thiếu thủy, cần phải thêm thủy, cho nên lão gia liền chọn cho nó chữ Hạo, ý nghĩa rộng lớn vô biên thâm thúy, xem ra ông cụ đã nghĩ tới Tiểu Hạo.
Trương Nhất Phàm nghe đến đó, trong lòng vừa mừng vừa sợ
sợ là, với thân phận của Tiểu Hạo, không có cách nào tự nhiên trở về gia đình họ Trương, vui là nó cuối cùng đã được Thẩm gia đồng ý, hơn nữa được Thẩm lão gia gửi gắm kỳ vọng, hoàn toàn có tương lai sau này, đương nhiên cũng không thể kém đi.
Trương Nhất Phàm vội nói với Thẩm Uyển Vân “ nói như vậy, ông cụ đã chấp nhận đứa cháu trai này rồi? ”
“Ông chưa nói, nhưng em cảm thấy, ông đối với Tiểu Hạo càng ngày càng tốt. Nếu không cũng không thể mang nó đi gặp lão hòa thượng kia” Thẩm Uyển Vân nằm trong lòng Trương Nhất Phàm, “qua năm, em có thể làm việc trở lại rồi, đến lúc đó có thể đảm nhiệm chức vụ ban tin tức như trước
Trương Nhất Phàm nói “Tiểu Vân, anh trông mong ngày này đã lâu. Em cuối cùng có thể lấy được tự do, đến lúc đó chúng ta cùng nhau chúc mừng.
Thẩm Uyển Vân nói “chúc mừng thế nào ? chúc mừng còn là ước mơ chưa thành sự thật đã bị anh phá tan. Anh xem em hiện như thế này, để thế này trở về gặp mọi người, thằng ngốc đều nhìn ra, chúng ta làm gì?
“Mặc kệ hắn, điên cũng điên rồi, hiện giờ hối hận cũng không kịp rồi. Ồ, anh có thứ này cho em” Trương Nhất Phàm ngồi dậy, lấy ra một sợi dây chuyền kim cương ở trong túi vừa mới mua
Giá trị vòng cổ hơn mười vạn, tuy rằng không là độc nhất vô nhị, nhưng cũng coi là món đồ xa xỉ rồi. Thẩm Uyển Vân cầm trong tay, mặt mừng rỡ. Với thân phận của cô, chiếc vòng cổ kim cương không là gì, nhưng trong tay Trương Nhất Phàm, thấy hoàn toàn không như vậy
Đây là món quà của tình nhân, tuyên ngôn của tình yêu
Cô cầm trong tay, có phần xúc động. Đây cũng lạ Trương Nhất Phàm từ trước tới nay, tặng quà rất nhỏ cho phụ nữ, nếu như những nhà giàu mới nổi kia, các ông anh lỗ mãng động một tí là đưa tiền đưa bạc, phụ nữ chẳng mấy xúc động
“Cảm ơn anh, ông xã!”
Thẩm Uyển Vân xúc động nói.
Trương Nhất Phàm mang vòng cổ ra, “Anh đưa em cầm! từ nay trở đi, em có thể nhìn thấy nó như nghĩ đến người”
khi Trương Nhất Phàm đưa chiếc vòng cho cô, Thẩm Uyển Vân tinh nghịch nói “em làm sao phải nhìn vật nhớ người? Em muốn người, không muốn vật, cùng vật thay thế sao ? “
Trương Nhất Phàm hoàn toàn sụp đổ
Hai người từ trong khách sạn đi ra, tâm trạng của Trương Nhất Phàm vô cùng thư thái, khiến mùa đông lạnh giá như vậy, gió Bắc gào thét, bông tuyết bay bay, hắn cũng cảm thấy sự ấm áp như mùa xuân, từ đáy lòng đến trong lòng một vùng ấm áp rộng lớn
Giờ phút này, hắn nghĩ đến câu danh ngôn của Lỗ Tấn tiên sinh, thế giới này vốn chưa có tình yêu, có con người lúc này mới có tình yêu. Tình yêu nhất định đã sinh ra giữa sự tìm kiếm của hai người vô tình, hai bên nhiều lần tìm hiểu sâu lại càng sâu thêm, không như hắn bây giờ, tình yêu đã ăn sâu vào người đối diện muốn không thương cũng kó.
Thực sự, có những lúc không phải yêu mà là nghiện, mọi người thường gọi cảm giác đê mê sau khi ân ái nam nữ gọi là yêu.
Trở lại đại gia đình họ Trương, vài đứa trẻ đang nặn người tuyết, Trương Nhất Phàm bất chợt phát hiện ra Tiểu Trương cũng đến đây. Xem ra lúc mình đi ra ngoài, anh và chị dâu hẳn là đã đến đây.
Khi đi vào phòng khách, quả nhiên thấy bóng dáng cao lớn của anh, còn có chị dâu Lam Lam, người thiếu nữ đó phong thái say mê người.
“Anh, chị dâu” . Trương Nhất Phàm đi vào. Trương Chấn Nam sau khi nhìn thấy em, hút điếu thuốc nói “năm nay em về sớm?”
Trương Nhất Phàm cười cười :
- Em bỏ hết mọi việc, mặc kệ áp lức tự cho mình thoải mái một chút.
Chị dâu bước tới “Nhất Phàm, chị phát hiện em đen hơn trước kia, ở Vĩnh Lâm rất vất vả phải không?”
“Đúng là đã đen một chút, nhưng đều hơn 30 tuổi rồi, bình thường thôi”
Chị dâu vui đùa nói “khó mà làm được, em là đàn ông, làm sao có thể tiều tụy như vậy, nếu nơi đó thật sự không được, không được giúp đỡ, em nên thư giãn một chút, làm gì phải tự làm khổ mình, hao phí sức khỏe ”
Lúc này, mẹ đã cũng tới, bà tiếp một câu “không phải là người Vĩnh Lâm ngang tàn bạo ngược, Nhất Phàm, có những việc làm không tốt, con không cần gắng gượng. Mẹ nhìn thấy con .Hai năm này, gắng gượng đã rất nhiều rồi. Hiện Tiểu Phàm vừa đi Mỹ, sinh hoạt cũng không có người chăm sóc, nếu không quay về thủ đô , lão nghĩ làm sao làm người đứng đầu cái gì”
“Khó mà làm được! Sao có thể nói thế được, chuyện thằng ba tự nó quyết định, mọi người không cần tham gia”. Không biết khi nào Trương Kính Hiên đi vào, ba người đồng thanh nói “Ba——” .
Trương Kính Hiên gật gật đầu, “Buổi tối, thằng hai và Khánh Sinh phải qua đây, đến lúc đó hai anh em đi đón một chút”
“Hay quá” hai anh em nói.
Giờ còn sớm, Trương Kính Hiên mang hai người gọi thư ký vào, sau khi đã hiểu rõ việc của hai con trai, lúc này Trương Chấn Nam không có gì bận tâm, chỉ là việc của Trương Nhất Phàm bên kia, Trương Kính Hiên cảm thấy không thể nào lạc quan.
Ông ấy nói với Trương Nhất Phàm “Nhiệm kỳ năm sau ở tỉnh Tương, nếu con nói muốn, tự mình đi lên được thì tự mình chạy đi. Có thể đi lên cũng tốt, không đến cũng không sao cả, con còn trẻ, 32 tuổi, thời gian và cơ hội có”
Trương Nhất Phàm không nói chuyện, nhưng trong lòng âm thầm khẽ cắn môi, nếu cha còn không có suy nghĩ đến hướng đi của bản thân, vậy chính bản thân tôi đi đấu tranh, dù sao trước đây Lý Thiên Trụ có nói trước, không sợ ông ta nuốt lời.
ý của ba trong lòng Trương Nhất Phàm hiểu rõ, đến sang năm, Trương Nhất Phàm cũng 33 tuổi, một cán bộ cấp tỉnh 33 tuổi, thật sự cấp thứ trưởng rất trẻ, bọn họ sợ Trương Nhất Phàm cây to đón gió lớn, vì vậy trong lần đổi này, chưa nói bố trí hắn. Còn Trương Nhất Phàm lại rất muốn mình nhảy ra khỏi vòng tròn Vĩnh Lâm này.
Hai nhàThẩm Trương đều chưa có sự sắp xếp, tự mình đi đường Lý Hồng, Lý Thiên Trụ. Nghĩ đến đấy, hắn lại nhớ Lý Hồng. Thời gian này, Lý Hồng cũng về thủ đô rồi, có thời gian đến chỗ cô ấy một chút.
Mùa xuân năm nay, nhất định phải đi gặp Thủ tướng Chu, thăm ông cụ của cô ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...