Quan Đạo Thiên Kiêu

Đêm đã khuya, nhưng vẫn có rất nhiều người không ngủ được, Đằng Phi là một trong số đó, mà Tiểu Cảnh cũng như vậy.

Người sau dĩ nhiên lạc quan hơn người trước, hơn nữa còn vui vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Màn kịch tối nay chắc chắn đã chấn động toàn thành, lập nên một kỷ lục mới trong lịch sử Vĩnh Lâm.

Lúc này, gã đang ngồi trong hộp đêm Vương Niệm uống rượu, đi cùng hắn còn có Tiền Trình, Bùi Vạn Lý, Ấn Tương, ngoài ra còn có mấy cô gái. Tiểu Cảnh nói tối nay không chơi bài nữa, gã muốn uống rượu, muốn chúc mừng, muốn vui vẻ.

Bởi vì ban nãy gã đã thấy rõ không khí căng thẳng trong phòng làm việc, cũng thấy được sự rối loạn do cơn sóng gió kia gây ra. Hàng trăm chiếc taxi tràn ngập khắp thành phố Vĩnh Lâm, chỉ trong vào phút ngắn ngủi đã làm tê liệt toàn bộ giao thông thành phố.

Nhất là khi nghe thấy từng loạt còi ô tô inh ỏi, trong lòng gã sung sướng không lời nào diễn tả nổi. Một tai nạn chưa từng xảy ra, một sự kiện quần chúng chấn động toàn Vĩnh Lâm lại do một tay thư ký như gã gây nên.

Trương Nhất Phàm không phải rất ghê gớm sao?

Sao cũng nổi cáu rồi chứ? Cũng tức giận rồi chứ? Cũng hết đường xoay sở rồi chứ?

Mắt thấy tình hình nghiêm trọng như vậy mà chỉ có thể bó tay chịu trói!

Tiểu Cảnh nâng chén lên, cười vô cùng đắc ý, vô cùng nham hiểm.

Tiền Trình nhìn gã không nói gì. Anh ta thấy bản thân ngày càng xa cách đám người này.

Bùi Vạn Lý cười lớn nói:
- Thư ký Cảnh, anh hẳn rất vui nhỉ? Lần này tát được Thành ủy một cái nảy lửa, bọn họ đến cả đối thủ là ai cũng không biết, đầu óc quay cuồng. Ngày mai còn phải công khai xin lỗi nữa, lần này thì xấu mặt thật rồi.


Tiểu Cảnh cười khinh miệt, bưng chén rượu lên nói:
- Tối nay không ngủ nữa, thông đêm luôn đi, nào, cạn chén! Uống vì thắng lợi của chúng ta.
Thái độ của Tiểu Cảnh có phần đắc ý vênh váo.

Bọn họ cụng ly, một hơi uống cạn, bầu không khí càng trở nên sôi nổi hơn. Ngồi cùng bốn người họ còn có mấy cô gái, một trong số đó là Lã Kiều, ba người kia cũng đều là tinh anh có tiếng trong giới làng chơi, đều là cao thủ từng qua trăm trận chiến giường chiếu.

Lã Kiều cười khanh khách nói:
- Đại thư ký Cảnh ra tay mạnh như vậy, thật đã tạo nên một kỷ lục mới cho Vĩnh Lâm rồi! Màn kịch này làm tim em muốn rớt ra ngoài đấy, sợ là nếu không kiểm soát được thì hậu quả lớn rồi.

Tiểu Cảnh phát ra một tiếng cười khẽ.
- Sao thế được chứ, có Cục trưởng Bùi của chúng ta ở đây, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay rồi. Có điều, tên tiểu tử Đằng Phi kia vẫn chưa xuất hiện, nếu gã dám ló mặt ra, màn kịch này hẳn sẽ đặc sắc hơn nhiều.

Tiền Trình cuối cùng cũng lên tiếng:
- Anh quá xem thường Trương Nhất Phàm rồi, đổi lại là bất kỳ vị lãnh đạo nào khác cũng không thể để đương sự xuất hiện trong tình huống như vậy. Nếu điểm này hắn cũng không nghĩ được, thì cái chức Bí thư này hắn không cần làm nữa rồi.

Ấn Tương gật đầu đồng ý.
- Bí thư Cảnh, anh đừng thiếu cảnh giác, tôi nghĩ Trương Nhất Phàm sẽ không dễ dàng buông tay thế đâu.
Lúc này, Ấn Tương đang nghĩ đến vụ Tả Thanh Lâm.

Lúc ấy Trương Nhất Phàm chỉ nói vài câu đơn giản đã khiến Tả Thanh Lâm đi tàu bay giấy rồi. Cho đến bây giờ bọn họ vẫn không biết được nguyên nhân khiến Tả Thanh Lâm bỏ trốn.

Tả Thanh Lâm lúc ấy thật khóc không ra nước mắt!


Tiểu Cảnh thở dài.
- Ông chủ quá nhân từ, tối nay nếu ông ấy không ra mặt, tôi thật muốn xem Trương Nhất Phàm làm thế nào dẹp được tàn cuộc này?
Việc đến nước này, Tiểu Cảnh còn chưa thấy thỏa mãn.

“Khi các thần linh muốn tiêu diệt một ai đó, họ sẽ làm cho người đó điên lên”, những lời này thật chính xác, hiện giờ Tiểu Cảnh đang ở trong trạng thái điên cuồng này, bản thân gã thấy rất tốt, xong lại coi nhẹ cảm nhận của người khác.

Tiền Trình đang định nói gì đó thì di động đột nhiên reo lên. Đã mười hai giờ hơn rồi, còn ai gọi vào lúc này chứ?

Khi thấy người gọi là Ô Dật Long, anh ta liền đưa mắt ra hiệu cho mọi người, trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ. Tiền Trình bình tĩnh nhận điện thoại:
- Chủ tịch Ô à, sao muộn thế này anh còn chưa ngủ ạ?

Ở đầu dây bên kia, Ô Dật Long nói:
- Cậu lập tức qua nhà tôi đi, tôi chờ cậu.

Ô Dật Long trước giờ không bao giờ nói thừa, luôn rất đơn giản. Tiền Trình cũng không biết tại sao gã chỉ gọi một mình mình đến, anh ta đứng dậy nói với mọi người:
- Ông chủ có việc, tôi đi trước. Mọi người cũng đừng uống nữa, về sớm một chút đi!

Nói xong, anh ta liền vội vàng rời đi.

Ô Dật Long đang chắp hai tay sau lưng, thong thả đi lại trong phòng khách. Tiền Trình đã đến, Ô Dật Long trầm giọng hỏi:
- Vụ lần này, rốt cuộc chuyện là thế nào?

Tiền Trình bình tĩnh đáp:

- Em cũng không rõ ạ.

Ô Dật Long nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn lại.
- Tôi thật sự không biết. Chủ tịch Ô có phải đã nghe được tin gì không ạ?

Tiền Trình không nói, Ô Dật Long cũng hiểu được, có thể điều khiển được đám tài xế taxi ấy, chỉ có đám thủ hạ của gã thôi. Vụ việc ngày hôm nay, tuy khiến Trương Nhất Phàm mất mặt, nhưng cũng đã để lộ thực lực của bản thân. Ngu xuẩn, cực kỳ ngu xuẩn!

Ô Dật Long nói:
- Bảo bọn họ an phận một chút, gây ra họa lớn thì chẳng ai giúp được đâu.

Tiền Trình thăm dò:
- Chủ tịch thành phố, thực ra tôi có câu này, không biết có nên nói ra hay không?

Ô Dật Long đáp:
- Nói đi!

Tiền Trình dè dặt nói:
- Kỳ thực, em cảm thấy anh căn bản không cần nhìn sắc mặt ai hết. Vĩnh Lâm không phải là của anh rồi sao? Sao phải nhường cho người ta chứ? Hắn đến thì chúng ta phải lùi. Chúng ta nắm trong tay toàn bộ kinh tế Vĩnh Lâm mà, chỉ tùy ý ra tay một cái cũng có thể khiến cả Vĩnh Lâm tê liệt, em thấy có phải anh đã quá cẩn thận rồi hay không?

- Hồ đồ ——

Ô Dật Long mắng:
- Tôi thật không ngờ, cậu lại cũng ngu xuẩn như chúng nó. Hôm nay loại được một Trương Nhất Phàm, thì ngày mai sẽ tới một Lưu Nhất Phàm, ngày kia lại là một Lý Nhất Phàm khác. Trương Nhất Phàm ít nhất còn có thể vực dậy nền kinh tế Vĩnh Lâm, đổi lại là một kẻ chỉ biết ăn chơi hưởng lạc thì có tác dụng gì chứ? Hắn thay đổi được hiện trạng của Vĩnh Lâm, cũng giống như mang đến tiền tài cho chúng ta. Nếu hết lần này đến lần khác có người báo lên trên, đến lúc đó tôi bị điều khỏi Vĩnh Lâm, thì các cậu còn có thể thư thái thế này không? Vĩnh Lâm là nền móng của chúng ta, chỉ cần dự án quặng mangan được tiến hành, chúng ta sẽ có thể đưa ra thị trường. Kinh tế Vĩnh Lâm có cái gì chứ, đưa các doanh nghiệp ra thị trường mới là việc cần làm. Làm đại sự, nhất định không được câu nệ tiểu tiết, cậu bảo với bọn chúng, sau này không có sự đồng ý của tôi, ai còn tự ý gây rối thì đừng trách tôi không khách sáo!

Giờ phút này, Ô Dật Long đằng đằng sát khí.

Tiền Trình rời khỏi nhà Chủ tịch Ô, trong đầu về cơ bản đã có tính toán. Kế hoạch của ông chủ đại khái cũng giống như anh ta dự tính. Đám người Tiểu Cảnh quá kích động, khó làm nên trò trống gì.


Kỳ thực, Tiền Trình từ lâu đã nắm được tâm ý của ông chủ, chỉ là hôm nay cố ý chứng thực một chút.

Thế nhưng trong khu rừng lớn, chim gì cũng có, tên Tiểu Cảnh này ngày càng ngang ngược kiêu ngạo, có khuyên cũng không nghe. Thanh niên mà, lúc nào chẳng thích nói khoác, vụ việc lần này ầm ĩ như vậy, chỉ sợ không dễ dàng kết thúc thế đâu.

Chỉ có điều, dù sao Tiểu Cảnh cũng là thư ký thân tín bên cạnh ông chủ, mình vẫn nên bớt nói vài ba câu thì hơn.

Tiền Trình cũng có dự tính của anh ta, là Cục trưởng cục Tài chính, lợi hại trong vụ này thế nào, anh ta là người hiểu rõ nhất. Nếu không với tính cách như anh ta, liệu có thể mang người phụ nữ của mình ra tặng không cho người khác như vậy không?

Hôm nay, Tiểu Cảnh khiến Đằng Phi mất mặt, khiến Bí thư mất mặt, liệu Bí thư Trương có chịu để yên cho không?

Vĩnh Lâm đã là một nơi thị phi bất phân, xem ra phải sớm có chuẩn bị thôi, thừa cơ thoát ra mới là thượng sách.

Đêm càng khuya, bầu trời Vĩnh Lâm như bị một màn u ám che phủ, khiến người ta ngạt thở.

Lúc này, Đằng Phi đang ngồi trong phòng vắt óc suy nghĩ những lời Bí thư Trương căn dặn ban nãy. “Tối nay cậu viết kiểm điểm đi. Nội dung phải thật sâu sắc, sự thật phải viết rõ ràng, giờ đã bị người ta đánh rồi, có thể đánh trả hay không, chỉ còn xem cậu thế nào thôi. Về nghĩ cho kĩ đi!”

Đằng Phi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không biết phải viết bản kiểm điểm này như thế nào mới đạt hiệu quả phản kích tốt nhất? Anh ta ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà. “Nội dung phải thật sâu sắc, sự thật phải viết rõ ràng, giờ đã bị người ta đánh rồi, có thể đánh trả hay không, chỉ còn xem cậu thế nào thôi. Về nghĩ cho kĩ đi!”

Những lời này cứ lặp đi lại lặp bên tai Đằng Phi.

Cứ nói “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”, trải qua sự việc lần này, Đằng Phi cảm thấy hắn đã lĩnh hội được quá nhiều điều rồi.

Hiện giờ, tất cả người ở Vĩnh Lâm này đều tập trung sự chú ý vào vụ đâm xe anh ta gây ra, cảnh sát giao thông vô cớ bắt tại chỗ tài xế taxi. Đằng Phi thầm nghĩ, “Mình nên viết một bản kiểm điểm sâu sắc về toàn bộ sự việc lần này. Dùng sự chân thành của bản thân để làm đám người này cảm động. Sau đấy mới chọn thời điểm thích hợp tiết lộ mục đích đến trường Nghệ thuật lần này.

Đồng thời, từ từ chĩa mũi nhọn về phía mớ quy tắc ngầm trong cuộc thi tuyển chọn của trường Nghệ thuật. Từ trước đến giờ, chuyện liên quan đến phụ nữ vẫn luôn thu hút sự chú ý của nhiều người nhất. phải rồi, mình sẽ dùng hiện tượng xã hội không ra gì này để đánh lạc hướng sự chú ý của dư luận. Bọn họ không phải sợ mình vạch trần chân tướng sự việc sao? Mình sẽ vạch ra cho bọn chúng nhìn, nhắm thẳng vào chỗ đau của bọn chúng!”

Anh ta chợt nở nụ cười, “Mình biết rồi! Chính là phải viết những điều này!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui