Quan Đạo Thiên Kiêu

Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại của Dương Lăng Vân.
- Vụ việc được dẹp yên rồi ạ!

Thật sự yên ổn rồi sao? Trương Nhất Phàm vẫn đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm.

Đám tài xế taxi đã giải tán, vụ việc cứ xảy ra đột ngột như vậy, làm ầm ĩ một trận như vậy, cuối cùng lại được dọn dẹp sạch sẽ như vậy.

Cả thành phố như vừa trải qua một trận mưa lớn.

Trận mưa để lại dấu vết trong lòng rất nhiều người. Có người thầm đắc ý, có người bàng hoàng bất an, cũng có người không tỏ thái độ gì, sắm vai người qua đường đứng xem.

Trong đêm tối kia, có biết bao khuôn mặt chúng ta nhìn không rõ, đoán không ra.

Lời nói ban nãy của Ô Dật Long uy phong lẫm liệt, tràn đầy khí phách, gã chỉ nói đại vài ba câu đã đủ dẹp yên đám người này.

Trương Nhất Phàm cau mày, ánh mắt rực sáng.

Đằng Phi và lão Trần nơm nớp lo sợ đứng phía sau hắn, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Sắc mặt Đằng Phi tái nhợt, mồ hôi lấm tấm đầy trán.

Xét về trách nhiệm, dĩ nhiên Đằng Phi phải chịu trách nhiệm lớn nhất, còn lão Trần là lái xe, cũng không tránh nổi việc bị xử lý. Trương Nhất Phàm thấy hai người thân tín bên cạnh mình bị người ta tóm gọn một mẻ, bất giác có cảm giác đau lòng xen lẫn tức giận.

Rốt cuộc bàn tay đứng sau màn kịch này là của ai? Quả thật coi trời bằng vung, không coi mình ra gì hết.

Trán Trương Nhất Phàm nổi đầy gân xanh, có thể thấy cơn giận của hắn đã lên đến đỉnh điểm rồi.

Làm quan nhiều năm nay, hắn luôn giữ một nguyên tắc, người không phạm ta, ta không phạm người, người phạm đến ta, ta tất đáp trả. Tuy rằng hiện tại hắn không thấy được bàn tay nấp phía sau giật dây, nhưng dường như hắn đã nhìn thấy có kẻ đang đắc ý nhìn mình cười lớn.


Lần này, kẻ đó đã tát được một cái rất mạnh vào mặt hắn.

Dương Lăng Vân và Âu Dương Mạc đã về đến nơi, hai người gọi lớn:
- Bí thư Trương!

Trong phòng làm việc của Bí thư, không khí như đông lại, lúc hai người họ bước vào, vô hình trung cảm thấy một áp lực rất lớn đang đè nặng trong phòng.

Sự việc mới chỉ tạm thời lắng xuống, vẫn chưa được xử lý triệt để. Hiện giờ có rất nhiều người đang nhìn xem Trương Nhất Phàm sẽ dọn dẹp tàn cục này như thế nào.

Trương Nhất Phàm quay người lại, gật đầu với hai người họ, Dương Lăng Vân báo cáo chi tiết cho hắn về tình huống ban nãy.

Trương Nhất Phàm nghe xong, không nói lời nào.

Xem ra mình đã xem nhẹ Ô Dật Long rồi, Dương Lăng Vân vất vả nói một tràng giang đại hải, cũng không lại được ba câu của Ô Dật Long. Hơn nữa cách nói chuyện của Ô Dật Long hoàn toàn là cưỡng ép, không để đối phương phản đối. Ông ta không phải là đang cùng người ta thương lượng nữa, mà đã chẳng khác nào dùng gậy đập thẳng xuống, ra lệnh cho bọn họ giải tán.

Cái kiểu ngang ngược này, người bình thường sao có thể bì kịp. Sự việc lần này cũng khiến Trương Nhất Phàm ý thức được rằng, “nền móng” của Ô Dật Long ở Vĩnh Lâm quả thật vững như thành đồng.

Hắn chợt phát hiện ra, không khí trong phòng căng thẳng một cách kỳ lạ, ngay cả Âu Dương Mạc và Dương Lăng Vân cũng cảm thấy áp lực. Trương Nhất Phàm ý thức được rằng, hắn không thể tức giận, phải giữ bình tĩnh. Tức giận lúc này sẽ rơi vào thế yếu, đó là một hành vi cực kỳ thiếu lý trí, càng dễ rơi vào bẫy của đối phương.

“Vụ tài xế taxi, mình đã phải chịu một cái tát nảy lửa rồi, không được, nhất định mình sẽ trả lại cái tát này.

Nếu không còn đâu là uy phong của Thành ủy nữa, còn đâu là uy phong của Trương Nhất Phàm này nữa?

Ô Dật Long có thể ung dung đứng giữa, thoải mái tiến lùi, nói vài ba câu đã giải quyết được đám tài xế taxi, mình mà tức giận thì chỉ bị người khác cười vào mặt thôi. Một bên ung dung nhàn nhã, một bên thì tím tái mặt mày, hai bên chênh lệch cao thấp rõ ràng.”

Nghĩ vậy, hắn cố kiềm chế bản thân, lấy lại bình tĩnh.


Vụ việc ngày hôm nay là lỗi của Đằng Phi và lão Trần. Đằng Phi không biết lái xe, gây ra tai nạn là sự thật, nhưng đây không đơn giản là việc sai thế nào. Mà quan trọng là hai người không giải quyết ổn thỏa hậu quả sau đấy, để người ta tóm gáy, thêm dầu vào lửa, khiến cho một việc vốn chẳng có gì biến thành một sự kiện lớn chưa từng xảy ra trong lịch sử Vĩnh Lâm.

Trương Nhất Phàm lúc này mới phát hiện ra, khả năng tu tâm dưỡng tính của bản thân vẫn còn hạn chế. Hắn sẽ không dùng Thái Cực Quyền để chơi với đối phương nữa, cách chơi ấy chỉ cho thấy hắn không có bản lĩnh của một tay lão luyện trên quan trường. Sau này khi vào được Tỉnh ủy, đây sẽ là một thiếu sót trí mạng. “Mình vẫn chưa đủ chín chắn và vững vàng, vẫn chưa thể giải quyết vấn đề một cách lý trí.”

Thời điểm hắn xoay người lại, đối diện với mọi người, Âu Dương Mạc mới dè dặt hỏi:
- Bí thư Trương, bước tiếp theo nên làm gì đây ạ?

Trương Nhất Phàm nhìn sang Đằng Phi và lão Trần, rồi trầm giọng nói:
- Hai người về suy xét lại bản thân, rồi viết một bản kiểm điểm. Mai đến văn phòng nhận quyết định xử lý.

Hai người họ chỉ gật đầu, không dám mở miệng nói lời nào.

Trương Nhất Phàm ngồi xuống, hỏi:
- Chủ tịch Ô có tới không?

Hắn chưa nói dứt lời, bên ngoài chợt vang lên giọng nói của Ô Dật Long:
- Các anh đợi ở đây, tôi vào gặp Bí thư Trương.

Ô Dật Long đã đến rồi, nhưng gã không tỏ thái độ đắc thắng, mà ngược lại, gã thậm chí có chút bất an. Tất nhiên rồi, gã một lần nữa không quản lý được đám người dưới, để bọn họ ra tay đánh lén Trương Nhất Phàm mà bản thân lại không biết gì.

Gã không phải là một chỉ huy tốt, tuy rằng vụ việc vừa qua nhờ có gã trổ tài chỉ huy mới dẹp yên được, nhưng gã hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ.

“Bọn này xem ra quen thói kiêu ngạo rồi, bọn nó coi trời bằng vung à, lần này về nhất định phải quản chặt một chút mới được”, Ô Dật Long thầm nghĩ.


Trước đây bọn chúng cũng không nể mặt ai, nhưng đấy khi gã ngầm cho phép. Cảm giác thỏa mãn đó giống như một lão tướng chinh chiến sa trường, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mình.

Nhưng từ khi Trương Nhất Phàm xuất hiện, gã đã hai lần mất quyền kiểm soát, như vậy là quá đủ rồi. Đám người này chẳng khác nào lũ ngựa đứt cương, không có quy củ gì hết.

Cái tên Hoàng Tử Kỳ gây ra họa này là ai chứ? Ô Dật Long chưa có thời gian điều tra người này. Việc quan trọng bây giờ là phải nghĩ cách gây dựng lại quan hệ với Trương Nhất Phàm.

Trên đường đến đây, gã thầm nghĩ Trương Nhất Phàm chắc chắn vô cùng tức giận, xảy ra chuyện thế này, là ai cũng sẽ như vậy thôi. Một là lái xe, một là thư ký, lại bị người ta bắt gọn một mẻ, đổi lại là gã cũng sẽ nổi giận lôi đình, thề phải loại bỏ đối thủ mới hả giận.

Nhưng lúc bước vào phòng làm việc của Bí thư, gã không ngờ tình hình hoàn toàn không đáng sợ như mình tưởng tượng. Sắc mặt Trương Nhất Phàm rất trầm tĩnh, thậm chí không còn dáng vẻ tức giận cực điểm như trong hội nghị ban nãy.

Sự bình tĩnh của Trương Nhất Phàm khiến Ô Dật Long không giải thích nổi.

Đường đường là một Bí thư Thành ủy, bị người ta đánh vào mặt mà vẫn giữ được vẻ bình tĩnh thế này, đổi lại là mình, e là không thể làm được.

Người trong quan trường phải biết tu thân dưỡng tính, tuổi trẻ bốc đồng chỉ có thể trách bản thân quá non nớt. Trương Nhất Phàm mới được bao nhiêu tuổi chứ? Không ngờ trong nháy mắt, hắn lại có bước đột phá như vậy. Ô Dật Long thầm thở dài, chỉ sợ bản thân lại phạm phải sai lầm, nhưng gã hy vọng sai lầm lần này vẫn có thể cứu vãn.

- Chủ tịch Ô đến rồi à.
Trương Nhất Phàm vẻ mặt bình tĩnh cất lời chào hỏi, thấy Đằng Phi vẫn đứng ngây ra đó liền thay đổi sắc mặt.
- Còn đứng đấy làm gì, không nhanh đi pha trà đi?

Đằng Phi vốn đã mất hết hy vọng, gây ra chuyện lớn như vậy rồi, không ngờ Bí thư Trương còn có thể bảo anh ta đi pha trà. Đây quả thật là một tín hiệu tốt, cho thấy Bí thư Trương vẫn chưa bỏ rơi anh ta.

Đằng Phi cảm thấy nước mắt nước mũi sắp trào ra rồi.

Lão Trần nhận ra, hốc mắt anh ta rõ ràng đã ngập nước mắt. Lúc Đằng Phi chạy vào phòng Bí thư pha trà liền lén lút lau nước mắt. Đó không phải là khóc, mà là biết ơn.

Trương Nhất Phàm nhìn Ô Dật Long nói:
- Chủ tịch Ô, tối nay Thành ủy mất mặt quá rồi, có người thật muốn đánh vào mặt Trương Nhất Phàm tôi đây!

Ô Dật Long nghiêm túc nói:
- Bí thư Trương yên tâm, chuyện này tôi chắc chắn sẽ cương quyết xử lý. Hành động này không chỉ đánh vào mặt Thành ủy, mà còn đánh vào mặt chính quyền thành phố. Ở Vĩnh Lâm xảy ra sự việc thế này, tôi cũng thấy rất buồn, thật hổ thẹn với tổ chức. Bởi vậy tôi cố ý đến đây, muốn bàn bạc với Bí thư Trương đưa ra quyết định xử lý.


Ô Dật Long tỏ ra rất nghiêm túc, trông gã như thể đang phân bua với Trương Nhất Phàm, bản thân mình không liên quan gì tới vụ việc lần này. Hơn nữa gã còn sẵn lòng nhận trách nhiệm đi điều tra. Thái độ của Ô Dật Long rất rõ ràng, gã không hề có ý đối đầu với Thành ủy.

Trương Nhất Phàm bưng chén trà lên.
- Bất luận thế nào, sự việc ngày hôm nay, tôi cũng phải nói lời cảm ơn Chủ tịch Ô. Nếu không có ngài đích thân ra mặt, chỉ sợ vụ việc không thể dễ dàng giải quyết như vậy. Về phần xử lý, tôi đã có dặn dò rồi, ngày mai bọn họ viết hai bản kiểm điểm, rồi chờ nghe xử lý.

Ô Dật Long nói:
- Công tác tư tưởng với bên đó, sẽ do Ủy ban nhân dân thành phố đảm nhiệm, Bí thư Trương cảm thấy thế nào?

Trương Nhất Phàm gật gật đầu:
- Công tác tư tưởng tất nhiên phải làm, nhưng Thành ủy nhất định cũng phải có lời giải thích với quần chúng, bất cứ ai cũng không thể vượt qua pháp luật, có sai phải sửa, không sai thì cố gắng tiếp, lỗi này nhất định phải nhận. Hơn nữa phải công khai xin lỗi, phải đồng loạt công bố cho quần chúng nhân dân biết ý kiến xử lý bọn họ của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thàn phố. Để khỏi có người nói tôi bao che khuyết điểm, phá vỡ khuôn phép.

Ô Dật Long cảm thấy có phần lúng túng, vốn gã định cứ như vậy cho qua, làm công tác tư tưởng với bên đó, còn bên này thì để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cùng lắm thì để hai tay cảnh sát giao thông kia ra mặt xin lỗi, về phần Đằng Phi và lão Trần thì không cần truy cứu nữa.

Không ngờ Trương Nhất Phàm lại cương quyết như thế, nhất định phải giải quyết công khai.

Ô Dật Long cũng không còn cách nào khác, Trương Nhất Phàm xử lý đám người Đằng Phi càng nghiêm khắc, thì càng làm cho người khác cảm thấy áp lực. Đạo lý này, Ô Dật Long đương nhiên rất rõ.

Còn về phía Đằng Phi với lão Trần, cùng lắm sẽ chỉ xử phạt hành chính, sau đó công khai xin lỗi trên truyền hình, việc này chắc chắn có thể lấp liếm được. Kỳ thực, nói thẳng ra thì, việc này chỉ là vấn đề thái độ mà thôi.

Trương Nhất Phàm đã có chủ kiến, thì Ô Dật Long cũng không biết phải nói gì hơn, đành đứng dậy cáo từ.

Ô Dật Long đi rồi, Trương Nhất Phàm nói với đám người xung quanh:
- Về cả đi! Riêng Đằng Phi thì ở lại.

Dương Lăng Vân và Âu Dương Mạc đi trước, lão Trần cũng theo bọn họ đi ra. Đằng Phi bước đến trước mặt Trương Nhất Phàm.
- Bí thư Trương!

Trương Nhất Phàm lúc này mới lạnh lùng nói:
- Đằng Phi, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, tối nay cậu viết kiểm điểm đi. Nội dung phải thật sâu sắc, sự thật phải viết rõ ràng, giờ đã bị người ta đánh rồi, có thể đánh trả hay không, chỉ còn xem cậu thế nào thôi. Về nghĩ cho kĩ đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui