Rượu thịt đưa lên, Chu Bân cầm bình rượu, rót cho bốn người:
- Hiệu trưởng Cao, các vị đã đến Vĩnh Lâm, hôm nay tôi mời. Tôi và Thư ký Cảnh cũng là chỗ quen biết từ lâu, các vị cứ tự nhiên.
Hiệu trưởng Cao liền đứng dậy:
- Để Chủ nhiệm Chu rót rượu, thật không dám nhận, không dám nhận.
Cô giáo Tiểu Hoàng ngồi cạnh Chu Bân, đến cầm cái chai, hai tay chạm vào nhau, chỗ da thịt non này, khiến tim Chu Bân đập mạnh.
Nghe nói cô giáo Tiểu Hoàng là giáo viên dạy múa, tối nay lại ăn mặc cẩn thận, dáng vẻ cũng có vài phần quyến rũ. Thái độ phóng khoáng, hẳn là dục cực cong nghỉ,thiếu nữ nhà lành xấu hổ.
Nếu là bình thường, Chu Bân thực sự có vài ý tưởng, cô gái đàng hoàng như thế, những hạng đàn bà son phân đích thị không thể sánh bằng, nếu nói những cô gái đó là hàng hiệu, thì Tiểu Hoàng là đặc sản.
Rất nhiều người muốn ăn đặc sản, so sánh đặc sản với đồ ăn bảng hiệu, thật có chút khập khiễng. Chỉ là bữa cơm này hôm nay rõ ràng là một trận Hồng Môn Yến.
Vì thế mà Chu Bân từ khách chuyển thành chủ, nói mình mời khách, như thế sẽ không có tâm lý gánh nặng nào.
Lần trước Hiệu trưởng Cao đưa cho gã tiền lì xì, gã không nhận, chỉ là ăn một bữa cơm, nếu Chu Bân sớm biết người này có quan hệ với Tiểu Cảnh, hắn nhất định sẽ không ăn bữa cơm đó.
Không hề nghĩ đến, vị hiệu trưởng gầy guộc này, cũng là kẻ thâm hiểm. Nghe Chu Bân nói như vậy, hiệu trưởng Cao cướp lời:
- Chủ nhiệm Chu, để ngài mời sao được chứ? Thế là không được, không được. Hay là để đại thư ký của chúng ta nói vài lời!
Tiểu Cảnh mở miệng nói:
- Chủ nhiệm Chu, quan hệ giữa hai chúng ta thì không cần phải nói nữa. Có câu nói chớ để sét đánh ngang tai. Hôm nay anh hãy lo ăn uống no say, còn mời khách là chuyện lần tới.
Tiểu Cảnh đứng bên cô giáo Tiểu Hoàng nói một lời hai ý:
- Cô Tiểu Hoàng à, tối nay Chủ nhiệm Chu giao cho cô. Nếu anh ấy không chơi vui, uống say, vậy là trách nhiệm của cô đó.
Tiểu Cảnh rất nhấn mạnh từ chơi, có chút cường điệu.
Cô giáo Tiểu Hoàng rốt cuộc không muốn làm việc này, chỉ vì bị Hiệu Trưởng Cao kéo đến uống rượu. Nói là vì lợi ích của trường, Hiệu trưởng Cao nói rất đường hoàng, hai cô giáo trẻ cũng không nỡ từ chối.
Lời nói của Tiểu Cảnh, làm mặt cô hơi đỏ.
- Chủ nhiệm Chu, rượu này vẫn nên để tôi rót!
Đôi tay mềm mại nhỏ bé lấy chai rượu từ Chu Bân, Chu Bân nhìn cô một cái, đành buông tay.
Chu Bân nghĩ trong lòng, rượu này mình uống, nhưng giường thì quyết không thể lên.
Bà xã ở nhà chờ đợi, mình lại không về báo cáo kết quả công tác, cô ấy chắc chắn phải nghi ngờ. Chu Bân vừa chơi hàng, lại vừa ăn đặc sản.
Dưới sự trách móc của Tiểu Cảnh và hiệu trưởng Cao,Chu Bân nghĩ ra ý tưởng mình mời, tự nhiên không có cách nào thực hiện. Nhưng thái độ của gã rất rõ ràng, trường trung học xã Hoa Quế các anh không ở trong phạm vi giúp đỡ, tôi chỉ e là không thể.
Khoản chi giúp đỡ người nghèo, bình thường vào khoảng mười mấy đến bốn mươi vạn, không nghi ngờ xã Quế Hoa đã nhìn trúng khoản đầu tư lớn này. Trên bàn ăn, hiệu trưởng Cao xúc động nói đến chuyện trường học cũ, có lúc còn cố ý nhắc đến hai lần, Tiểu Cảnh đã học tập chăm chỉ như thế nào trong trường, nỗ lực phấn đấu, trở thành người xuất sắc toàn trường.
- Lúc đó tôi đã nhìn ra, em chắc chắn sẽ là học sinh có tiền đồ nhất trong trường ta, không ngờ điều đó linh nghiệm thật, thư kí thị trưởng? Tiền đồ vô lượng, tiền đồ vô lượng. Như tôi được biết Bí thư Trương cũng không phải đi từ thư ký mà lên sao?
Nghe được câu đó, trong lòng Chu Bân cũng không thoải mái, Tiểu Cảnh có thể đánh đồng với Bí thư Trương được?
Tiểu Cảnh tỏ vẻ khiêm tốn.
- Không dám, sao có thể so với Bí thư Trương.
Nhưng trên mặt rõ ràng là có vẻ đắc ý.
- À, chưa chắc, ai nói Trường Giang sóng sau không thể đè sóng trước chứ? Tôi tin thành tích của anh sau này tuyệt đối có thể lên đến tỉnh, Trung ương. Đến lúc đó đừng quên quê hương, nhất là những người từng học trường cũ. Cô giáo Tiểu Lưu, Tiểu Hoàng của chúng ta có thể đang chờ các anh về xã, rạng rỡ nâng đỡ trường đứng lên.
- Đúng thế, đúng thế.
Uống nhiều rượu rồi, Hiệu trưởng Cao càng nói nhiều lời, một tràng khen ngợi Tiểu Cảnh, nói anh ta giỏi. Một lát sau, lại nịnh bợ Chu Bân. Nói chuyện giúp đỡ người nghèo, hi vọng Chủ nhiệm Chu nể mặt Tiểu Cảnh, chiếu cố.
Sau đó lại nói, tuổi tôi đã cao, tửu lượng không được, uống nhiều một chút là nói nhiều hơn.
Trong toàn bộ bữa tiệc, Hiệu trưởng Cao nói nhiều nhất, nhưng Chu Bân từ đầu đến cuối không nhả ra.
Danh sách đã định rồi, không thể sửa nữa. Hơn nữa ngày mai Bí thư Trương sẽ họp, chính thức chứng thực chuyện này.
Ăn xong bữa cơm, hiệu trưởng Cao muốn mời Chu Bân và Tiểu Cảnh đi hát, ông ta nói Tiểu Hoàng là giáo viên dạy múa, nhảy rất đẹp. Chu Bân vẫn cố ý không đi, Tiểu Cảnh kéo gã qua một bên:
- Chủ nhiệm Chu, việc này anh cũng thấy rồi đấy, tôi cũng không còn cách nào khác. Người ta tìm đến cửa, dù sao cũng phải chừa một đường sống? Làm việc này không thể có đường lui. Anh xem có thể giúp đươc không?
Tiểu Cảnh nhìn mắt hai cô giáo đang đứng đằng sau:
- Nếu anh không chịu đi, vậy thì về nhà sớm một chút đi, có lẽ vợ anh cũng đợi lâu rồi.
Trước khi chia tay, Tiểu Cảnh lại trộm cười hề hề đùa một câu:
- Kiều Kiều có lẽ buồn phát cuống rồi, cẩn thận kẻo cô ấy nuốt sống!
Đối với Lã Kiều, Chu Bân thật sự không quan tâm. Lã Kiều là ai chứ? Trong bụng mọi người đều hiểu, gã vẫn không tin trong khoảng thời gian mình vắng mặt, Lã Kiều có thể rảnh rỗi?
Chu Bân lấy cớ uống được nhiều, chặn chiếc taxi đi về.
Tiểu Cảnh nhìn bóng dáng gã, thầm nghĩ Chu Bân này bây giờ càng ngày càng không nghe theo sự sai khiến, xem ra phải mỉa mai một chút mới được, anh ta nhằm hướng Hiệu trưởng Cao hét:
- Đi thôi, anh ấy không đi, bốn chúng ta đi vừa khéo!
Sáng sớm hôm sau, khi Chu Bân tỉnh dậy, vẫn có chút choáng váng ở đầu.
Đằng Phi vội tới văn phòng giục gã
- Bí thư Trương yêu cầu tôi hỏi anh, những tài liệu hôm qua thế nào rồi? Cuộc họp chiều nay cần dùng.
Chu Bân lấy từ trong ngăn kéo ra tập tài liệu đã được chuẩn bị xong từ lâu, Đằng Phi nói:
- Chúng ta cùng đi thôi, nếu Bí thư Trương hỏi, tôi cũng không nói rõ được.
Hai người đến phòng làm việc, nhìn thấy chỗ Bí thư Trương có người, Chu Bân liền ngồi xuống chỗ Đằng Phi.
Người trong phòng Bí thư Trương là Trưởng ban Quách, hai người đang ngồi nói chuyện thì điện thoại reo, Đằng Phi nhận điện, nghe giọng Bí thư Trương hét:
- Gọi Chu Bân vào đây.
Đằng Phi từ trong pòng làm việc dứt lời, Chu Bân lập tức cầm tài liệu đi vào.
Trương Nhất Phàm nói:
- Chu Bân à, nhân có Trưởng ban Quách ở đây, anh phôtô một bản tài liệu cho ông ấy, trên hội nghị chiều nay chủ yếu thảo luận vấn đề này. Đến khi danh sách trên hội nghị thông qua, đều phải công bố trên báo chí và phát lên mạng, để quảng đại quần chúng làm giám sát viên.
Chu Bân thở phào, may mà hôm qua không đồng ý với Tiểu Cảnh, nếu không thì tiêu rồi. Bản báo cáo này lập tức được phát trên mạng, chắc chắn sẽ có những người không nhận được giúp đỡ xem sẽ đỏ mắt, đến lúc đó chuyện trường trung học xã Hoa Quế tuyệt đối sẽ được phơi bày.
Mình đã làm chín mươi chín chuyện tốt,chỉ cần một nửa chuyện này làm không tốt thôi, thì cũng là tội nhân, ác nhân. Vừa rồi gã còn cân nhắc trong lòng, nên đem chuyện trường trung học xã Quế Hoa làm như thế nào, cho qua đi thôi.
Nghe thấy đề nghị này của Bí thư Trương, gã lập tức đánh mất suy nghĩ.
Trương Nhất Phàm nhìn những tài liệu này:
- Anh đưa cho Chủ tịch thành phố Ô, xem ý kiến của ông ta, nếu không có vấn đề gì, chiều đúng giờ họp.
Tuy Chu Bân giữ chức chủ nhiệm văn phòng xóa đói giảm nghèo, nhưng gã chỉ có thể chạy chân, mang tài liệu trình đến Thành ủy. Việc giúp đỡ người nghèo lần này, không thông qua huyện mà trực tiếp đến các trường học khó khăn.
Hơn nữa khoản giúp đỡ người nghèo cũng là dùng đúng chỗ, do huyện giám sát, thúc giục, cam đoan tài chính đúng chỗ, tiền nào việc ấy.
Sở dĩ Trương Nhất Phàm đề xướng như vậy, ra sức xóa giảm phân đoạn giữa, chỉ là sợ những người này ở trong giơ tay loạn, lưu lại nơi này một chút, chỗ kia một chút. Khi thực sự đi xuống, cơ sở còn lại không bao nhiêu.
Trước kia chuyện tương tự như vậy không ít, khoản tiền từ trên chuyển xuống, vốn dĩ giống như một con gà tươi sống, nhưng sau khi qua một thành phố, lông đã bị vặt hết.
Khi đến cấp huyện, thiếu chân gà và cánh. Đến cấp xã, thịt về cơ bản là không còn, chỉ còn lại một khúc xương. Có thể lại gặp phải Ban quản lý thôn càng hận hơn, khung xương cũng sẽ bị bọn họ bẻ gãy, đến xương cũng không cấp cho dân nguyên vẹn.
Hiện tượng này xuất hiện trùng lặp, đối với việc này Trương Nhất Phàm cũng căm thù đến tận xương tuỷ.
Đương nhiện, hắn hoàn toàn có thể điều tra từng cấp từng cấp, nhưng như vậy rất khó khăn, vì vậy trực tiếp tổ chức một văn phòng xóa đói giảm nghèobỏ qua bộ máy một cấp, trực tiếp xuống những ngôi trường nghèo khó đó.
Như vậy vừa không phải thủ tục phiền toái phức tạp lại đưa ra hiệu quả nhanh chóng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...