Trải qua nỗ lực không ngừng, Vĩnh Lâm cuối cùng cũng phát triển theo đúng quĩ đạo.
Trong bốn mục tiêu lớn mà Trương Nhất Phàm đưa ra trong hội nghị thì ba mục tiêu đang tiến hành rất theo đúng trình tự, duy nhất chỉ có một mục tiêu vẫn chưa giải quyết được đó chính là việc sắp phá sản của ba công ty nhà nước.
Nhưng thông qua hành động của Lý Lão Tiên Sinh của Vĩnh Lâm nên giới truyền thông lại đổ dồn sự theo dõi vào đây, chăm chú quan sát cái thành phố có nhịp sống chậm dãi này. Vĩnh Lâm trước đây là khu nghèo nhất tỉnh, trải qua một năm lăn lộn của Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng được khởi sắc.
Rất nhiều công trình xây dựng cơ sở vật chất đang dần dần đi vào quỹ đạo. Nhà sản xuất thuốc Trường Bạch Sơn số hai, công ty khai thác mỏ Vĩnh Lâm, tập đoàn Daewoo, công ty hợp nhất ba doanh nghiệp đi vào hoạt động đã trở thành tiêu chí vượt thời đại.
Con đường của huyện Sơn Lam thông với đường quốc lộ 107 sắp hoàn thành, tháng tới sẽ tiến hành lễ thông xe. Điều này có nghĩa là từ nay trở đi địa khu Vĩnh Lâm có thể nối thẳng với các tỉnh lớn thông qua con đường này, tiết kiệm được lượng lớn thời gian và chi phí, và cũng là bước đầu tiên người dân vùng sơn cước được tiếp cận với thế giới bên ngoài.
Những tin tức này khiến cho Thẩm Uyển Vân có thói quen lên mạng đọc tin tức nhìn thấy, cô ta đột nhiên nhớ đến chuyện gặp Đổng Tiểu Phàm lần trước gặp trên đường đi bộ. Ban đầu cô ta sợ bị Đổng Tiểu Phàm phát hiện bí mật này nên mượn cớ tránh đi.
Thẩm Uyển Vân luôn thấp thỏm không yên trong lòng, có lẽ lần trước gặp mặt, Đổng Tiểu Phàm có thể phát hiện ra điều gì đó. Dù sao hai đứa con này cũng giống nhau thật, Thẩm Uyển Vân nghĩ mãi về chuyện này, cô ta không kìm nổi nữa liền gọi điện thoại.
Khoảng thời gian này đúng vào lúc khai giảng nên Thôi Hồng Anh đã đến trường.
Trong nhà của Trương Nhất Phàm vắng tanh, cả ngày hắn bận rộn với các cuộc họp hành, thảo luận về phương hướng phát triển của Vĩnh Lâm trong tương lai, và cả tình hình giải quyết một số công việc trước mắt. Cả tuần này đã có bốn ngày đi họp rồi làm cho hắn có cảm giác đau đầu như muốn nổ tùng ra.
Thẩm Uyển Vân gọi điện đến hỏi tình hình Trương Nhất Phàm dạo này thế nào. Trương Nhất Phàm nói dạo này một mình ở Vĩnh Lâm, vẫn chỉ có công việc thôi. Nhưng khi nghe được giọng nói ngọt ngào dễ nghe của Thẩm Uyển Vân khiến cho hắn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
- Tiểu Phàm đâu? Cô ấy chẳng phải sống cùng anh sao?
Thẩm Uyển Vân nhẹ nhàng hỏi.
- Cô ấy đi Mỹ từ lâu rồi.
- Hả?
Thẩm Uyển Vân vô cùng ngạc nhiên, Tiểu Phàm đi Mỹ rồi, trong đầu cô ta chợt nhớ đến cảnh hai người đang đi bộ vô tình gặp nhau. Xem ra Đổng Tiểu phàm thật sự cái gì cũng biết. Thẩm Uyển Vân nghĩ một lát rồi quyết định nói cho Trương Nhất Phàm biết chuyện này.
Trương Nhất Phàm nghe thấy Thẩm Uyển Vân sửng sốt như vậy liền vội hỏi:
- Em sao thế?
- Em .......
Thẩm Uyển Vân do dự một lát rồi kể ra câu chuyện hôm đó.
Trương Nhất Phàm chợt bừng tỉnh ngộ, thì ra là như thế!
Thảo nào hôm đó mình khi điện thoại cho Đổng Tiểu Phàm thấy tâm trạng của cô ấy không tốt, thì ra cô ấy nhìn thấy Thẩm Uyển Vân và con trai cô ấy.
Hồi trước đây, hắn đã nghe Thẩm Uyển Vân nói thằng bé đó rất giống mình. Hắn tin rằng với sự tỉnh táo của Đổng Tiểu Phàm, làm gì có chuyện cô ấy không nhận ra điều này? Một người đàn bà vĩ đại như thế nào đi chăng nữa, cho dù có chấp nhận chuyện ngoại tình của chồng mình thì cũng không thể nào chấp nhận được sự thực chuyện chồng cô ta có đứa con bên ngoài. Chồng cô ta có một hay nhiều hơn nữa tình nhân thì sự tổn thương mang lại cho người vợ cũng mãi mãi không bao giờ so sánh nổi nỗi đau khi chồng có con riêng bên ngoài.
Những người phụ nữ thông minh thì thường coi chuyện có tình nhân của chồng như cuộc vui chơi, say nắng nhất thời. Nhưng chuyện có con riêng ở bên ngoài thì ý nghĩa và tính chất hoàn toàn khác nhau. Trương Nhất Phàm có thể hình dung được tâm lí của Đổng Tiểu Phàm lúc đó.
Cô ấy vô cùng thất vọng!
Lặng im một lúc, hắn mới hỏi nhỏ:
- Thằng bé bây giờ thế nào rồi?
- Con rất khỏe anh ạ, chỉ hơi nghịch ngợm, một mình em không coi nổi nó.
- Em đã mời bảo mẫu chưa?
- Ở nhà cũng có bảo mẫu, ban ngày thì thường chơi với họ, chỉ có ban đêm là một mình em trông thôi.
Hơi thở của Thẩm Uyển Vân rất nặng nề khiến cho Trương Nhất Phàm cảm thấy như có áp lực, hắn hỏi:
- Bây giờ thái độ của ông cụ đối với em thế nào?
- Ông cụ về hưu rồi, thời gian ở nhà khá nhiều, mỗi khi nhìn thấy em và con sắc mặt ông rất khó chịu. Nhưng chẳng còn cách nào khác, ai bảo em mắc sai lầm.
- Lúc đó sao em lại quyết định như vậy? Một mình chạy sang Singapore để chịu cực khổ.
Trương Nhất Phàm cũng không biết an ủi cô ấy như thế nào, hai người nói chuyện rất bình thản.
Thẩm Uyển Vân nói:
- Em không đi thì làm gì còn cách nào khác? Họ sẽ để cho em kết hôn. Đời người con gái như giấc mộng, anh chính là giấc mộng trong cuộc đời này.
- Em yên tâm đi, rồi sẽ có một ngày anh sẽ dùng hết thực lực của mình để thuyết phục họ.
Trương Nhất Phàm cắn răng nói
- À, báo cho anh một tin vui, Khả Hinh có bầu rồi.
Khi Thẩm Kế Văn kết hôn, Trương Nhất Phàm không đến dự, không ngờ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà Triệu Khả Hinh đã mang bầu. Trương Nhất Phàm nghe được tin này bất chợt cảm thấy mừng cho họ.
Triệu Khả Hinh mang bầu cháu trai là hay nhất điều này sẽ khiến cho Thẩm Gia vui vẻ hơn chút. Quan hệ giữa hai nhà Trương - Thẩm có thể sẽ được củng cố hơn nhờ chuyện này. Bởi vì thế hệ thứ ba của Thẩm Gia chưa được mụn con trai nào, toàn là gái.
Vấn đề này luôn khiến cho Thẩm lão gia lo lắng cho thế hệ sau, ông ấy luôn nghi ngờ khả năng sinh sản và kĩ thuật của đám con cháu của mình. Chuyện gì thế nhỉ, sao lại sinh toàn cháu gái cho mình vậy?
Kĩ thuật của đám con cháu mình còn kém Quốc Túc xa, Quốc Túc có lúc còn nhỡ bóng, còn đám khốn kiếp nhà này bắn thì bắn trúng đấy nhưng không gây giống được.
Về chuyện này thì có lẽ là Thẩm lão gia phải thỉnh giáo Trương lão gia thôi. Tại sao thế hệ thứ ba của nhà đấy đều sinh toàn con trai?
Trương Chấn Nam cũng vậy, cái tên tiểu tử thối Trương Nhất Phàm càng như thế!
Trương lão gia đã từng nói đùa:
- Như thế này là tốt nhất, hai nhà chúng ta tiếp tục làm thông gia, gả toàn bộ cháu gái nhà ông cho Trương Gia chúng tôi đi!
Thẩm lão gia rất tức giận nói:
- Ông nghĩ hay quá nhỉ!
Nhất là nghĩ đến cái tên Trương Nhất Phàm, có vợ rồi mà vẫn còn chiếm được tình cảm của đứa cháu gái của mình, lại còn theo đuổi ác liệt nữa chứ. Đồng thời ông ta còn thầm chửi cái tên Thẩm Kế Văn vô dụng, không thu nạp được hai chị em gái của Triệu Gia? Triệu Khả Tình cũng là đứa con gái rất được mà!
Rất may suy nghĩ này không để cho Triệu Khả Hinh biết được. Nếu như con bé đó mà biết được thì có vác bụng to nó cũng chạy theo cái tên chết tiệt đó thôi. Nếu như mà dám có suy nghĩ ấy thì một công đôi việc.
Sau khi Trương Nhất Phàm nói chuyện với Thẩm Uyển Vân thì mới hiểu ra nguyên nhân thật khiến cho Đổng Tiểu Phàm tức giận hôm đó. Ôi trời, lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển, nếu như không phải Thẩm Uyển Vân nói chuyện này với hắn thì có nghĩ nát óc cũng không đoán ra vì sao cô này tức giận.
Chẳng nhẽ Tiểu phú bà đã hẹn hò mình ba năm cũng là vì chuyện này mà tức giận sao? Nếu không cô ấy sao lại dám lỡ rời xa mình chứ. Nghĩ đến đây, Trương Nhất Phàm bỗng nhiên cảm thấy hơi đau đầu.
Người ta thường nói con người không phong lưu thì không nhớ về thời thiếu niên, ai mà chẳng có thời trẻ bồng bột? Nhưng hắn làm như vậy nên phải trả một cái giá quá đắt. Những việc trước mắt như ba cô Hà Tiêu Tiêu, Liễu Hồng và cả Lưu Hiểu Hiên mà Đổng Tiểu Phàm chưa hề biết.
Làm sao bây giờ?
Có thể rũ bỏ tất cả được không? Vì Tiểu Phàm, vì Tiểu Thiên Vũ.
Hắn có phải đang nghĩ cho bọn họ không? Nói gì đi chăng nữa hắn cũng là bố của hai đứa trẻ!
Trương Nhất Phàm nằm dài trên ghế sofa, trong đầu hắn tràn ngập hình ảnh của chúng.
Những đứa trẻ hoạt bát vui vẻ đáng yêu, đâu đó bóng dáng của một gia đình hạnh phúc, còn có cha có mẹ, cả nhà quây quần tụ tập cùng nhau hưởng thụ niềm vui hạnh phúc gia đình!
Những suy nghĩ này không thể xóa bỏ được.
Trong phòng tràn ngập khói thuốc, Trương Nhất Phàm hút thuốc liên tục hết điếu này đến điếu khác.
Lưu Hiểu Hiên bây giờ đi lên thành phố rồi để thi làm MC cho đài truyền hình. Hà Tiêu Tiêu thì toàn tâm toàn ý cho công việc của công ty, có thể nói là ngoan ngoãn tận tụy. Liễu Hồng bao nhiêu năm nay tuy không hoành tráng như Hà Tiêu Tiêu nhưng cũng rất chăm chỉ cần mẫn, từ trước đến nay chưa từng đòi hỏi hắn cái gì bao giờ.
Các cô này rốt cuộc làm thế nào bây giờ? Bỏ hay không bỏ?
Có lẽ nhẹ nhàng nhất vẫn là Ôn Nhã, cô ấy lúc nào cũng nhẹ nhàng như mây. Đêm đó hai người đã từng mây mưa rất mùi mẫn thế mà đến sáng ngày hôm sau thức dậy cô ấy như một con người hoàn toàn khác, quên đi tất cả.
Trương Nhất Phàm đang nghĩ, mối quan hệ của hắn với Ôn Nhã hiện đang giống như những gì cô ấy muốn.
Nếu không vì cuộc điện thoại của Thẩm Uyển Vân thì Trương Nhất Phàm cũng sẽ không nghĩ đến nhiều chuyện, nhiều người như vậy.
Bây giờ tự nhiên hắn thấy rằng bản thân hắn đang phải đối diện với một vấn đề rất nghiêm trọng.
Quan hệ của hắn với mấy cô gái này có lẽ phải kết thúc thôi.
Thế là trong đầu hắn sắp xếp tên từng cô một, Hà Tiêu Tiêu, Liễu Hồng, Lưu Hiểu Hiên, Ôn Nhã.
Quan hệ của hắn và Ôn Nhã dường như không phải là quan hệ tình nhân, mà ngay cả Ôn Nhã cũng luôn giữ ở trạng thái lúc gần lúc xa, nhưng lâu như vậy rồi không thấy Ôn Nhã tìm bạn trai.
Trương Nhất Phàm khẽ cắn răng, chỉ cần Ôn Nhã không đến tìm mình thì hắn cũng sẽ lãng quên ngay, thôi rồi Ôn Nhã của tôi.
Người thứ hai hắn nghĩ đên là Liễu Hồng, người có cặp mông to nhất, dáng người nóng bỏng nhất.
Một mình cô ta nuôi con không phải đơn giản. Trương Nhất Phàm đang nghĩ hắn sẽ cho cô ta một khoản tiền đủ để nuôi sống hai mẹ con, chuyện này cứ để cho Liễu Hồng quyết định!
Mấy năm nay mình thật có lỗi với Đổng Tiểu Phàm, có lỗi với hai đứa con của mình. Trương Nhất Phàm trong lòng nghĩ như vậy.
Khó quyết định nhất vẫn là Hà Tiêu Tiêu.
Từ khi bước chân trên con đường thị trấn Liễu Thủy, Trương Nhất Phàm có thể nói rằng tình cảm với Hà Tiêu Tiêu là sâu đậm nhất. Chính hắn là người cứu cô ta và chính hắn cũng là giấc mộng của cuộc đời cô ấy, nhưng hắn cũng chính là người hủy hoại hạnh phúc của cô.
Nguy hơn nữa là Hà Tiêu Tiêu chính là con đẻ của Đổng Chính Quyền, là chị em gái cùng cha khác mẹ của Đổng Tiểu Phàm, là chị dâu của hắn. Người ta thường nói, nước phù sa không chảy sang đồng người, kết hợp hai người này lại với nhau.
Thật quá sai lầm, không có thuốc chữa!
Hà Tiêu Tiêu là người phụ nữ đầu tiên của hắn và cũng hiểu hắn nhất, ngoài Đổng Tiểu Phàm ra thì cô ấy là người hắn yêu quí nhất. Cơ thể của cô ấy rất hấp dẫn, hắn còn có thể tiếp tục làm tổn thương cô ấy lần nữa không?
Bao nhiêu năm nay, Hà Tiêu Tiêu không chỉ một lần thổ lộ, không cần đến kiếp sau, chỉ cần kiếp này hai người đã từng hẹn thề, không bao giờ rời xa nhau! Mãi gần nhau đến suốt đời.
Nhưng thân phận tủi hổ của Hà Tiêu Tiêu khiến Trương Nhất Phàm có mâu thuẫn. Hắn sớm đã biết rằng hắn không nên thay Đổng Thúc tìm lại người tình năm xưa được. Bây giờ hắn như chính mình tự cầm gạch đập vào chân mình?
Trương Nhất Phàm tức giận búng gạt tàn thuốc lá vào cái gạt tàn, trong lòng rất nặng nề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...