Từ trước đến nay Hồ Lôi chưa từng coi mình là chính nhân quân tử, nhìn thấy Lã Kiều hở hang quyến rũ như vậy khiến cho anh ta không kìm nổi nữa liền sờ nắn mông Lã Kiều một lúc, nói với giọng rất ngả ngốn:
- Nếu như em tự cho rằng em xung hơn Lan Châu thì anh đây cũng không phản đối!
Lã Kiều đột nhiên bật cười khanh khách:
- Cô ấy là tần số âm, còn em được cài số tự động, cứ vô tư đi!
Câu nói của Lã Kiều không thể không khiến người khác nghi ngờ, hai người cùng một ruộc. Hồ Lôi là loại người nào chứ? Trải qua trăm trận chơi bời, gái gú vô độ đương nhiên là chỉ thoáng nhìn qua đã biết Lã Kiều là loại hàng gì, loại con gái như các cô này, bề ngoài thì ra vẻ nghiêm trang, cao đạo không thể với tới, thực tế thì rất lẳng lơ, lập luận sắc sảo hơn người.
Có điều, đối với những loại đàn bà chủ động mang hàng đến thì đương nhiên anh ta cũng không từ chối. Bản thân anh ta thứ nhất cũng không phải là loại quân tử làm ra vẻ đạo mạo, thứ hai cũng không phải loại chó má, việc gì phải trói buộc mình bằng vẻ đạo đức đáng thương đó?
Thấy Lã Kiều kề sát bên người lại đến gần vũ khí đàn ông của anh ta mà không hề che đậy mục đích của mình. Nếu như không phải là văn phòng của Kim Lan Châu thì Hồ Lôi đã làm tới luôn.
Trong phòng làm việc của Kim Lan Châu có lưu lại một mùi nước hoa của phụ nữ và cùng với đó là mùi thuốc lá. Lã Kiều đã mon men đến sát gần Hồ Lôi, bản thân cô ta cũng cảm nhận được lồng ngực của mình phập phồng, nhưng cô ta cũng không để ý mà dường như đang cố hưởng thụ cái cảm giác mờ ảo này.
Lã Kiều thì thầm bên tai Hồ Lôi với giọng rất nhỏ nhẹ:
- Thiếu gia, khoáng sản Vĩnh Lâm sắp sửa đi vào khai thác rồi, anh có thể giới thiệu giúp em để em tham gia một ít cổ phần được không? Tiểu nữ dạo này kinh tế khó khăn quá, nghèo đến nỗi sắp phải đi bán thân rồi đây này.
Hồ Lôi liếc nhìn bộ ngực bị ép như chiếc bánh to của cô ta, anh ta cười hì hì:
- Em kinh tế eo hẹp, nhưng cái quần lại rộng, đàn bà sao lại phải sợ chết đói chứ?
Lã Kiều lườm yêu một cái rồi nói:
- Anh muốn chết à, người ta đang nói chuyện nghiêm túc đấy.
Cô ta nắm chặt lấy cánh tay của Hồ Lôi rồi ra sức vuốt ve bộ ngực của anh ta:
- Hồ thiếu gia à, giúp em đi, anh là anh trai thân thiết của Lan Châu, em lại là chị em với cô ấy, anh không thể chỉ quan tâm đến một mình cô ấy được mà không thèm để ý xem em sống chết ra sao. Cho em tham gia mười hay hai mươi vạn cũng được. Có được không anh?
- Việc này anh không quyết định được, đợi anh hỏi xem ông tổng xem thế nào. Nhưng em cũng phải biết được tính cách của ngưiời Hồng Kông là thích ăn những món ăn độc đáo. Anh cũng chỉ là người làm thuê, hay là anh nhượng lại cho em hai mươi triệu cổ phần của anh có được không?
Lã Kiều chớp chớp mắt nhìn anh ta:
- Oai quá nhỉ, anh thấy em đáng giá hai mươi triệu sao? Nếu như anh cho rằng em đáng như vậy thì anh hãy mang cái thân xác của em đi này!
Hồ Lôi bật cười ha hả, Lã Kiều thì chưa có ý định ngừng nói tiếp:
- Giúp em đóng hai mươi vạn cổ phần đi để em kiếm chút tiền.
Nói rồi cô ta hôn lên mặt Hồ Lôi một cái.
Hồ Lôi khẽ gãi đầu nói:
- Để anh tính xem đã, nhưng rất khó đấy nhé!
Trong mắt Lã Kiều hiện lên một tí nghi ngờ, lúc này di động lại vang lên, cô ta bật điện thoại rồi quay người nói với Hồ Lôi:
- Đại thiếu gia Hồ, việc mua cổ phần em nhờ anh nhé, em có chuyện gấp phải đi trước đây.
- Đã đi sao?
- Lần sau gặp nhé, em có chuyện gấp thật mà. Ông tổng triệu tập!
Hồ Lôi ngả lưng vào ghế sofa, mắt nhìn chằm chằm vào cặp mông của Lã Kiều , cái cô này có vòng eo thật nhỏ, nhìn cái dáng vẻ cô ta bước đi, cặp mông uyển chuyển thật làm người khác nhức mắt, chẳng nhẽ cô ta không sợ lắc mông mạnh như thế sẽ làm gẫy mất vòng eo đó sao?
Thấy Lã Kiều đi ra ngoài Hồ Lôi cũng không có ý giữ lại.
Lã Kiều bước đến cạnh cửa quay đầu ném một cái nhìn quyến rũ về phía anh ta rồi vẫy vẫy tay:
- Bye bye!
Kim Lan Châu bước vào thấy Hồ Lôi ngồi một mình trên ghế sofa, cô ta thầm thở phào một tiếng, con hồ li tinh Kiều Kiều rốt cuộc rồi cũng đi khỏi. Cô ta vẫn nghĩ là Lã Kiều nói đùa, không ngờ ngay trước mặt mình mà cô ta cũng đánh mắt đưa tình lẳng lơ được.
Cho dù người đàn ông này không thuộc về mình, Kim Lan Châu đương nhiên cũng có suy nghĩ là không muốn chia sẻ với người khác. Trộm tơi đừng không lo giữ của,Kim Lan Châu hỏi:
- Kiều Kiều đi rồi à?
- Em thật sự muốn cô ta ở lại sao?
Hồ Lôi búng tàn thuốc lá hỏi tiếp:
- Công việc xử lí tốt chứ?
Kim Lan Châu khẽ gật đầu, một tên chơi gái không chịu trả tiền bị mấy bảo vệ dạy dỗ cho một trận rồi cũng phải ngoan ngoãn trả tiền, lại còn phải xin lỗi cái cô gái đó nữa chứ.
Trên đời kể cũng lạ, chơi gái cũng quỵt nợ? Thế mà cũng có loại người này, Hồ Lôi bật cười.
- Đã về được chưa? Đi thôi!
- Tối nay có thể là không được rồi, Tổng giám đốc Mã sắp đến.
Kim Lan Châu nhìn Hồ Lôi rồi kéo tay anh ta ngồi xuống:
- Anh đợi em được không? Đợi ông ấy đến em nói công chuyện xong rồi về.
Khuôn mặt khổ sở của Kim Lan Châu khiến cho Hồ Lôi cũng cảm thấy mềm lòng:
- Thôi được, anh sẽ ở đây với em.
Anh ta nhìn Kim Lan Châu nói:
- Tổng giám đốc Mã là ông chủ lớn của bọn em phải không?
Kim Lan Châu lắc đầu, nói nhỏ:
- Bãi tắm và hộp đêm Vương Miện là cùng một ông chủ, nhưng em nghe nói Tổng giám đốc Mã cũng chỉ là người quản lí có chức vụ cao hơn em một tí thôi. Bãi tắm và hộp đêm thực ra không có ông chủ nào cả mà nó đều thuộc về một tập đoàn.
Hai hàng lông mày của Hồ Lôi dựng ngược lên, anh ta thầm nghĩ: “ Nghe Liễu Hải nói, Vĩnh Lâm có một tổ chức rất lớn nắm giữ toàn bộ huyết mạch kinh tế của Vĩnh Lâm. Chỉ đáng tiếc Kim Lan Châu biết được quá ít”.
Hồ Lôi đang muốn hỏi kĩ hơn thì Tổng giám đốc Mã bước vào. Nhìn thấy Hồ Lôi ở đó liền gật đầu chào:
- Xin chào Hồ thiếu gia!
- Chào Tổng giám đốc Mã!
Hai người chào hỏi xong, Tổng giám đốc Mã nói:
- Tôi gọi Lan Châu đi bàn chút việc. Lan Châu, cô đến văn phòng tôi một lát nhé.
Khẽ mỉm cười rồi gật đầu, sau khi Kim Lan Châu rời đi thì anh ta ngắm ngía xung quanh văn phòng một chút. Anh ta ngẫm nghĩ lại mấy câu nói vừa nãy của Kim Lan Châu. Theo sự tìm hiểu của Hồ Lôi thì chính quyền Vĩnh Lâm hàng năm đều có một lượng tiền rất lớn đổ vào những nơi chi phí như thế này.
Mà những nơi chi phí như thế này đều nằm trong tay một tổ chức bí mật. Những người được gọi là ông chủ ở đây, thực ra người này cũng chỉ là người quản lí hàng tháng được lĩnh lương.
Đừng thấy Vĩnh Lâm không giàu có, lúc nào cũng mang một chiếc mũ nghèo khó trên đầu, hàng năm nhận tiền tiếp tế của trên tỉnh. Nhưng những người sinh sống ở Vĩnh Lâm đều biết, Vĩnh Lâm là thành phố giải trí.
Sự nghèo khó của vùng sơn cước không hề liên quan gì đến sự phồn hoa chốn đô thị. Người nghèo cứ đói, người giàu cứ ung dung tự tại. Cả cái Vĩnh Lâm này, ngành nghề làm ăn khấm khá nhất là kinh doanh ẩm thực và thư giãn, đó cũng chính là ngành ăn uống vui chơi giải trí, thúc đẩy sự phồn vinh của thành phố.
Những của cải này mãi mãi chỉ tập trung trong tay một số người, một số hộ cá thể thường là không kiếm được tiền. Chỉ có thành viên của tổ chức này mới được phát triển ở cái nơi như Vĩnh Lâm này.
Liễu Hải đang điều tra vấn đề này, không ngờ Hồ Lôi lại vô tình biết được bí mật này. Chỉ là Kim Lan Châu hình như biết không nhiều, cô ta chỉ là một quân tốt quá nhỏ bé trong bàn cờ mà thôi.
Với sự thả lỏng của cảnh sát, ngành kinh doanh “sắc đẹp” của thành phố vô cùng phát đạt. Cho dù là những nơi như tắm hơi hay là matxa chân thư giãn, khách sạn, hộp đêm thậm chí trong nhà hàng cũng có các cô gái tiếp rượu, ở đây chỗ nào cũng tràn ngập bóng dáng của các cô gái làng chơi.
Rất nhiều các cô gái dùng tuổi thanh xuân của mình để làm giàu cho cái thành phố này mà đã hủy hoại khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của cuộc đời mình. Đến Hồ Lôi một công tử ăn chơi có tiếng trong khu giải trí ở đây nhìn thấy ngành giải trí kinh doanh “sắc đẹp” phát triển nhanh như vậy cũng không khỏi giật mình.
Sau khi đợi Kim Lan Châu từ văn phòng của Tổng giám đốc Mã trở về, vẻ mặt buồn bực nói:
- Anh về khách sạn trước đi, em tạm thời không đi được, có nhiệm vụ rồi.
Hồ Lôi trước nay vẫn rất thoải mái, sẽ không mỏi mòn chờ đợi vì một người con gái. Vừa mới bước ra từ khu tắm hơi thì anh ta vô tình nhìn thấy một bóng hồng vô cùng xinh đẹp.
Đây chẳng phải là Diêu Mộ Tình sao? Người đẹp số một của Vĩnh Lâm, sao cô ta cũng đến đây nhỉ?
Hồ Lôi cảm thấy hơi kì lại, anh ta cứ nhìn theo Diêu Mộ Tình lên lầu rồi mới nổ máy cho xe chạy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...