Kim Lan Châu bây giờ khác xa với ngày xưa lắm, từ khi theo Hồ Lôi nói là cô ăn mặc sành điệu cũng chưa đủ.
Mặc dù trước đây cô ấy đã từng mặc hàng hiệu, nhưng so với hàng hiệu bây giờ thì còn kém vài đẳng cấp. Quần áo trước đây chỉ khoảng vài trăm tệ, đắt nhất cũng chỉ khoảng một ngàn. Thế mà quần áo bây giờ bình thường đã hơn ngàn rồi, đến những đồ lót bé xíu đã mấy trăm đồng rồi.
Trước đây Kim Lan Châu có một chiếc xe hơi màu vàng, đây là chiếc xe mà Tiền Trình tặng cô nhân ngày sinh nhật, bây giờ Hồ Lôi tặng cô một chiếc xe Corolla màu đỏ.
Mọi người đều nói con người ta hơn nhau tấm áo manh quần, Kim Lan Châu vốn không phải là kém cỏi về nhan sắc, lại được Hồ Lôi chu cấp cho khoản ăn mặc đương nhiên là rất nổi bật rồi.
Người quen biết Kim Lan Châu đều nói cô dạo này trông rất sang trọng.
Kim Lan Châu trước đây là công chức lương ba cọc ba đồng, bây giờ thì sang hơn nhiều. Tác phong đi lại khác hẳn ngày xưa. Lã Kiều với Kim Lan Châu là chị em thân thiết, cô ấy đương nhiên thấy được sự thay đổi của Kim Lan Châu.
Hai người đều là con gái Đông Bắc, cùng đến Vĩnh Lâm để phát triển.
Năm đó hai cô là sinh viên khoa du lịch, sau khi ra ngoài xã hội họ đều tìm được nơi chốn để khám phá giá trị bản thân. Lã Kiều làm giám đốc quản lí phòng khách ở Tử Khí Đông Lai, Kim Lan Châu làm giám đốc bãi tắm ở Bãi tắm lớn Dân tộc. Hai người đều phát triển khá tốt. Bây giờ Tổng giám đốc Mã giao toàn bộ bãi tắm cho Kim Lan Châu khiến cô ta càng đắc ý.
Lã Kiều đến bãi tắm tìm Kim Lan Châu, trong văn phòng không có người, hai cô gái liền ngồi trong phòng tâm sự to nhỏ.
Giữa hai người vốn đã không có bí mật gì cả nên không có gì là không nói được. Lã Kiều ngắm ngía phòng làm việc của Kim Lan Châu rồi nói đầy ngưỡng mộ:
- Lan Châu, chỗ cậu bây giờ còn dễ chịu hơn cái khách sạn ba sao của chúng tớ đấy. Thế nào? Tổng giám đốc Mã đã giao toàn bộ công việc ở đây cho cậu rồi phải không?
Thời gian đi làm của Kim Lan Châu thường là từ hai giờ chiều đến mười hai giờ đêm. Lúc Lã Kiều đến là 8h tối, bãi tắm náo nhiệt khác thường, kinh doanh rất tốt.
Lã Kiều nói:
- Tớ cũng kiến nghị với ông chủ là lấy tầng hai và tầng ba của khách sạn làm khu tắm xông hơi, người Vĩnh Lâm bây giờ sao lại nhiều người thích tắm thế không biết.
Kim Lan Châu cười nói:
- Có mấy người đàn ông thực sự muốn đến đây tắm chứ, chẳng phải đều nhằm vào thân thể nõn nà của mấy em dân tộc Dao sao. Đây chính là nét đặc sắc của Vĩnh Lâm, nơi khác làm gì có diễm phúc ấy, cứ coi như là có đi thì cũng không được đầy đủ như ở đây.
- Điều này tôi cũng đồng ý, thực ra Tử Khí Đông Lai chỗ tớ cũng thế mà, người đến thuê phòng cũng đều là tình nhân hẹn hò ấy mà, chứ ai lại cùng vợ vào thuê phòng làm mấy cái trò bí mật ấy. Những thứ khác ở Vĩnh Lâm thì chưa được, đó chính là công an không kiểm tra phòng, không kiểm tra đột xuất, khi cần phải đối phó thì cấp trên có thông báo.
- Nếu không như vậy thì các em út ở Vĩnh Lâm đã sớm chạy từ lâu rồi. Đương nhiên tất cả là do ông chủ mạnh tay thôi, hậu trường vững chắc.
Kim Lan Châu nói vậy rồi hai người tiếp tục trò chuyện, Kim Lan Châu bỗng nhiên thốt ra một câu:
- Nghe nói là Tử Khí Đông Lai và khách sạn lớn Vĩnh Lâm cùng một ông chủ phải không?
Lã Kiều sắc mặt khẽ thay đổi:
- Đừng có nói lung tung, làm gì có chuyện đó. Qui mô lớn như thế một ông chủ làm gì có nhiều tiền như vậy. Thôi chúng ta không nói chuyện này nữa nhé. Ai dà, Lan Châu này khi nào thì cậu dẫn tớ đến làm quen với lão tình nhân già của cậu hả, nghe nói ông ta là ông chủ khai thác mỏ của Vĩnh Lâm.
Lã Kiều nhìn vào ba chiếc nhẫn trên tay của Kim Lan Châu với ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
- Ông ấy cũng chỉ là cổ đông thôi, không phải ông chủ lớn đâu.
- Hả, nhưng mà tớ nghe nói ông ta là ông chủ lớn mà? Cậu giấu tớ chuyện này phải không?
Lã Kiều không tin nói.
- Chuyện của công ty ông ấy không cho tớ hỏi nhiều, mà sao cậu rất quan tâm đến ông ấy vậy?
Kim Lan Châu liếc nhìn Lã Kiều. Ở một khía cạnh nào đó thì Lã Kiều mạnh hơn cô ấy một chút, đó chính là lĩnh vực giao tiếp. Cô ấy thường xuyên giao tiếp với những người trong chốn quan trường còn Kim Lan Châu lại rất ít qua lại với những người này.
Lã Kiều cũng không che đậy mục đích của mình:
- Nhưng tớ thực sự muốn gặp, cậu có giới thiệu không?
Kim Lan Châu nhìn cô ấy rồi mỉm cười rất khó hiểu nói:
- Có phải là cậu lại muốn thay đổi khẩu vị không? Chẳng phải nghe nói cậu lại cột chặt được Chủ nhiệm Chu ở Thành ủy sao?
Lã Kiều thở dài nói:
- Cậu cũng không phải là không biết, mấy cái tên cán bộ chính quyền đó thực ra là một lũ hẹp hòi. Những người trong tay có được tí quyền hành đã tốt, nếu như không có quyền hành gì thì tớ khuyên cậu chớ có dây vào. Tớ không nói cậu cũng không biết, trước đây cậu cặp với Cục trưởng Tiền, lần nào đi ăn cơm ông ta đã tự trả tiền chưa? Mỗi lần thuê phòng ông ta có tự rút hầu bao không? Thực sự là nếu bọn họ muốn bỏ tiền ra thuê phòng thì thà bọn họ ngồi xổm gấp máy bay trong toalet còn hơn!
Lã Kiều nói một câu rất thô lỗ:
- Những người này thực ra rất keo kiệt, chúng là ma túy của chúng ta, chỉ tiêu tiền của nhà nước! Chẳng có đứa nào tử tế đâu.
Kim Lan Châu thấy cô ấy nói những câu thô lỗ vậy, bất chợt cũng cảm thấy cái gì đó là lạ. Lã Kiều nói:
- Đây là sự thật, tuy rằng nói ra thì thô lỗ vậy nhưng rất có lí đấy. Cậu thấy Tổng giám đốc Hồ ông ấy tốt như thế nào? Tiền Trình cho cậu cái gì? Một thằng đàn ông vớ vẩn hay là thứ hàng second-hand, lúc tiêu tiền thì xót không dám chi, lúc trên giường còn kêu cậu chơi không đã. Đồ rác rưởi!
Lã Kiều châm một điếu thuốc rồi nói:
- Cậu mới cặp với ông Hồ bao lâu rồi? Ăn mặc đẹp, lại còn hành hiệu rồi xe con, cậu nhìn chiếc Toyota bây giờ của cậu đi, cũng phải đáng giá hai mươi vạn đấy, rất phong cách đấy! Bây giờ tớ vẫn đang đi chiếc xe rách nát đây này! Chán lắm. Nhân viên thì không so với ông chủ được.
Kim Lan Châu cười ngặt ngẽo, khuôn ngực đầy đặn cũng rung lên bần bật, cô liếc nhìn cái dáng vẻ bực tức của Lã Kiều rồi bất chợt nói đùa một câu:
- Xem ra cậu đã để ý đến thiếu gia họ Hồ rồi, hay là để tôi dẫn mối cho nhé. Nghe nói đàn ông thích tán gái ở xa vì lạ còn đàn bà thì thích tán trai ở gần bên cạnh, với dáng vẻ lẳng lơ của cậu quyến rũ anh ta một chút là anh ta không từ chối được đâu.
Nói đến đây đột nhiên Kim Lan Châu nghĩ đến điều gì đó:
- À, lần trước anh ấy có nhắc đến cậu đấy, nói rằng cậu có vòng ba rất sexy đấy!
Lã Kiều lườm cô ấy một chút rồi nói:
- Cậu lại xỏ xiên tớ rồi, nói cho cậu biết nhé. Nếu như thiếu gia họ Hồ mà đồng ý, mẫu người đàn ông như anh ấy tớ ok liền, có điều với phong độ của hắn liệu tớ có cưa đổ không?
- Cách cách!
Hai cô gái đang cười lớn trong phòng thì Hồ Lôi đẩy cửa bước vào:
- Ai muốn cưa cẩm đấy hả?
Kim Lan Châu che miệng cười nói:
- Nói đến Tào Tháo là Tào Tháo đến.
Ánh mắt của Hồ Lôi nhìn chằm chằm vào đôi tất khêu gợi của Lã Kiều, Lã Kiều khẽ nghiêng đầu, lơ đãng mở rộng hai chân. Hồ Lôi chửi thầm: “quả nhiên đúng là... điếm! Nhưng mình lại thích.”
Về con người của Lã Kiều, Hồ Lôi cũng đã nghe kể nhiều. Khi nhìn thấy dáng điệu phóng đãng của Lã Kiều, Hồ Lôi chợt mỉm cười khiến cho hai người phụ nữ đều nhận ra.
Lã Kiều cũng cười nghiêng ngả, hai chân lại mở rộng hơn lộ rõ chiếc quần lót màu đen.
Kim Lan Châu cũng nhìn thấy cảnh này, hai môi cong lên rồi trêu trọc:
- Kiều Kiều đúng là theo tôi đến đây cướp người rồi.
Lã Kiều cũng không che dấu mục đích của mình, thẳng thắn thừa nhận:
- Tôi thích thật đấy nhưng chỉ sợ Tổng giám đốc Hồ không để ý thôi. Danh tiếng của Lan Châu đã nổi, nữ Cao Âm nổi tiếng của Vĩnh Lâm.
- Cậu muốn chết à!
Kim Lan Châu cầm chiếc gối tựa trên ghế sofa rồi nói tiếp:
- Chiếc gối to thế này cũng không bịt nổi cái miệng rộng của cậu đâu, cậu thật đáng ghét.
Hồ Lôi cũng không nói năng gì, cứ nhìn hai cô gái tranh cãi nhau, những cánh tay và cặp đùi trắng nõn nà cứ lộ hết cả ra. Áo của Kim Lan Châu cũng bị kéo lên làm lộ rõ vòng eo thon nhỏ. Lã Kiều cũng không khá hơn, chiếc dây thắt lưng trên chiếc váy quây bị Kim Lan Châu kéo xuống làm lộ nguyên cả bộ ngực ngay trước mặt Hồ Lôi làm cho Hồ Lôi tâm hồn xao động. Hắn ta chỉ mong giải quyết hai cô gái lẳng lơ này ngay tại trong phòng làm việc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Hồ Lôi ho lên một tiếng hai cô lập tức tản ra và chỉnh lại quần áo:
- Mời vào!
Mặt Kim Lan Châu đỏ bừng bừng nói vọng ra phía cửa một tiếng.
Một người phục vụ đẩy cửa bước vào:
- Thưa Tổng giám đốc Kim, người khách ở bên Tiểu Ngọc gây chuyện mời cô sang bên đó một chút.
Khi Kim Lan Châu đi giải quyết công việc thì Hồ Lôi và Lã Kiều vẫn ngồi ở trong phòng, Lã Kiều khẽ nhấc chiếc chân lên nhìn Hồ Lôi với cặp mắt vô cùng quyến rũ:
- Thiếu gia Hồ, Lan Châu không có ở đây, anh có dám qua đây ngồi không?
Hồ Lôi là người nào chứ? Từ trước đến nay anh ta luôn đi đùa giỡn người khác, làm gì có chuyện người khác đùa giỡn anh ta? Hôm nay cái cô Lã Kiều này hình như đến đây có chuẩn bị trước, vừa rồi cô ta duỗi chân ra, dưới cái váy ngắn đó nhìn không sót một thứ nào.
Nhất là cái ánh mắt quyến rũ đẩy vẻ lẳng lơ gợi dục như yêu tinh của Lã Kiều đó.
Hồ Lôi lại ngồi gần, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, Lã Kiều giật lấy điếu thuốc rồi châm lửa hút liền hai hơi rồi mới đưa cho Hồ Lôi.
Không biết từ khi nào, bộ ngực trắng đẫy đà của Lã Kiều đã lồ lộ ra, dáng vẻ trễ nãi khó cưỡng , cô ta ngẩng cao cổ đôi mắt lơ là quyến rũ nói:
- Tối nay em hẹn anh, anh có dám không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...