Các cô gái của đoàn ca múa nhạc tỉnh đúng là khá xinh đẹp. Buổi biểu diễn có thể nói là vô cùng đặc sắc.
Hôm nay Lý Thiên Trụ cũng khá vui vẻ, ra ngoài đi dạo. Không ngờ Trương Nhất Phàm chạy tới nói là mời ông đi xem biểu diễn.
Tên tiểu tử Trương Nhất Phàm này dạo gần đây hay chạy lên tỉnh ghê. Ông đoán là có việc gì đó chưa giải quyết được. Với sự thông minh của Lý Thiên Trụ không cần hỏi cũng có thể đoán được đại khái rồi.
Mấy tháng trước, ông đi cùng Bạch Văn Thiên xuống Vĩnh Lâm đồng ý việc chi tiền sửa đường.
Khoản tiền này là do một tay mình phê chuẩn, thủ tục đã giải quyết xong cả tháng rồi. Sự xuất hiện liên tục của Trương Nhất Phàm trong thời gian này nghe chừng có liên quan đến việc này. Đợi buổi biểu diễn kết thúc, hai người ra khỏi nhà hát, Lý Thiên Trụ nói:
- 10h sáng mai cậu tới văn phòng tôi.
Trương Nhất Phàm ngầm hiểu ý gật gật đầu:
- Để cháu đưa Chủ tịch tỉnh về ạ.
Lý Thiên Trụ xua tay:
- Tôi có lái xe rồi.
Xe của Lý Thiêu Trụ vừa đi khỏi thì Tống Hạo Thiên đi từ nhà hát ra, lúc nhìn thấy Trương Nhất Phàm trên mặt gã nở một nụ cười đểu. Tạ Mạnh Huy đi theo sau hiển nhiên có chút xấu hổ.
Vừa rồi gã vốn muốn tránh đi nhưng Tống Hạo Thiên kiên quyết đi lên, gã không thể không đi theo.
Tạ Mạnh Huy biết chuyện giữa hắn và Lưu Hiểu Hiên, việc gã với Tống Hạo Nhiên ở cùng nhau không phải là việc hay ho gì. Trương Nhất Phàm âm thầm nghĩ trong lòng, không được, phải nghĩ ra cách gì đó mới được, nếu không việc này sớm muộn gì cũng bị gã lôi ra.
Tạ Mạnh Huy không phải là người trong quan trường, ở các hoàn cảnh riêng tư, gã thường gọi thẳng tên Trương Nhất Phàm, gọi là Bí thư thì quá coi thường giá trị bản thân gã rồi, gọi là Nhất Phàm thì sẽ thấy hai người thân thiết hơn chút xíu.
Hơn nữa trong lòng gã nghĩ bản thân gã và Trương Nhất Phàm là những nhân vật cùng đẳng cấp. Nói gì đi nữa thì gã cũng là con trai Bí thư Tỉnh ủy.
Ở trên tỉnh, xem như là thái tử gia chính hiệu, rất nhiều người nhìn thấy Tạ Mạnh Huy đều nể mặt gã. Lần trước gã đến Song Giang tìm dự án, Trương Nhất Phàm cũng đã hỏi thăm gã.
Do đó, Tạ Mạnh Huy bước lên hỏi:
- Nhất Phàm, trùng hợp thế?
Trương Nhất Phàm gặt đầu:
- Tổng giám đốc Tạ cũng đến xem biểu diễn à.
Tạ Mạnh Huy ngượng ngùng gật đầu, giới thiệu:
- Vị này là Tống …
- Không cần phải giới thiệu, chúng tôi quen nhau.
Tống Hạo Thiên trầm giọng nói, nhưng biểu hiện thì khá lạnh nhạt.
Trương Nhất Phàm không muốn cho Tạ Mạnh Huy biết khúc mắt giữa hắn và Tống Hạo Thiên, hắn liền gặt đầu đáp:
- Ừ
- Ồ, nếu đã như thế, vậy thì cùng đi ăn đêm nhé?Tôi đã gọi hai cô gái của đoàn ca múa nhạc rồi, bọn họ đang tẩy trang, sắp ra rồi đây.
Trương Nhất Phàm nhìn Tống Hạo Thiên, anh không phải là thích Lý Hồng, chỉ si tình với một mình Lý Hồng, giờ lại định trêu đùa con gái trong đoàn ca múa nhạc là sao?
Vẻ mặt Tống Hạo Thiên quả nhiên có hơi tái đi. Lý Hồng vốn không thích mình rồi, giờ mà lại để cô ấy nghe được chuyện này, bản thân sẽ hoàn toàn không còn cơ hội nào nữa. Dựa vào quan hệ giữa Trương Nhất Phàm và Lý Hồng, khó mà không nói ra. Tên này thậm chí còn thêm mắm thêm muối vào nữa biến mình thành tên ma đêm háo sắc đi bẻ hoa. Cho nên không đợi Tạ Mạnh Huy nói tiếp, anh trầm giọng xuống:
- Mạnh Huy này, tôi bỗng nhớ ra có một việc gấp, sáng mai phải về Bắc Kinh rồi, vậy tôi đi trước nhé.
Tạ Mạnh Huy nói với theo:
- Ối, anh Tống
Một chiếc Mercedes-Benz chạy tới, Tống Hạo Thiên đi thẳng không ngoái đầu nhìn lại. Tạ Mạnh Huy đứng ngẩn ngơ, thế này là sao? Vừa rồi lúc xem biểu diễn, anh ta còn nhìn chằm chằm vào một cô gái khá xinh nhảy bốc lửa trên sân khấu nói:
- Cô này được.
Tạ Mạnh Huy nghĩ thầm: đương nhiên là không tồi rồi. đây là cô gái phóng khoáng nhất sân khấu mà, lúc cô ta lên sân khấu thường không mặc áo ngực. Hơn nữa bộ ngực cô quả thực là không nhỏ, chỉ cần cô ta hơi cử động, ngực cô liền giống như hai con thỏ đang hoảng sợ vậy, làm người xem không khỏi rộn ràng.
Cô gái này mặc dù rất phóng khoáng, con người rất lẳng lở, điều Tạ Mạnh Huy phiền muộn là ở chỗ anh hẹn cô cũng được, sờ soạn cũng được, cô ta không cự tuyệt gì cả nhưng đến lúc then chốt thì thường không lên giường, có lên giường cũng không cởi đồ, làm Tạ Mạnh Huy thấy bất an.
Ánh mắt của Tống Hạo Thiên rõ ràng có ý này. Thì ra anh Tống cũng là người lẳng lơ, thoạt nhìn thì thấy đàng hoàng. Do vậy Tạ Mạnh Huy liền chạy ra cánh gà, hẹn hai cô gái mà một người trong số đó là cô ta đi chơi.
Tạ Mạnh Huy là công tử nhà Bí thư, các cô gái trong đoàn ca múa nhạc gã đều khá quen, người dựa vào sỹ diện của gã cũng nhiều. Chỉ là gần đây Tạ Mạnh Huy thích con tiểu yêu tinh này, thích sự lẳng lơ của cô ta, nên thời gian hắn chạy qua chạy lại đài cũng tăng lên.
Đêm nay gã vốn định nhịn miệng đem con tiểu yêu tinh mà hắn thích này tặng cho Tống Hạo Thiên, ai ngờ lại gặp Trương Nhất Phàm ở cửa, Tống Hạo Thiên lại vô duyên vô cớ bỏ đi làm Tạ Mạnh Huy rất buồn bực.
Hơn nữa lúc Tống Hạo Thiên bỏ đi có vẻ không vui vẻ gì. Hình như là hơi bực mình, chẳng lẽ mồm mình lại gây họa ư?
Nguy rồi, nguy rồi. Chắc chắn là anh ta không thích người khác biết bản thân đường đường là Thứ trưởng mà cũng ra ngoài ăn chơi đàng điếm. Trương Nhất Phàm là người có thế lực ở thủ đô, nếu hắn đem chuyện này truyền đến kinh thành sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới Tống Hạo Thiên.
Nghĩ tới đây, Tạ Mạnh Huy hận cái mồm mình thế không biết.
Đồng thời, gã lại tự mừng thầm trong lòng, vẫn là bản thân gã thông minh, không lăn lộn trong chốn quan trường, mà lăn lộn trên thương trường. Dựa vào danh tiếng của ông già gã, thì đương nhiên là kiếm không hết tiền, đồng thời bản thân gã tán gái thế nào cũng không ai xen vào cả.
Đúng lúc mà Tạ Mạnh Huy đang suy xét thì hai cô gái mà gã hẹn đi tới. Hai người sau khi lột tẩy trang xong thì diện mạo đích thực là xinh đẹp hơn các cô gái bình thường một chút. Do thời gian luyện tập vũ đạo nhiều nên dáng người đều khá chuẩn.
Cô bên trái lại càng bốc lửa, cái váy maxi bó sát người làm lộ ra số đo thực tế của cô. Vừa nãy trong lúc biểu diễn Trương Nhất Phàm cũng nhìn thấy bộ dạng không mặc áo ngực của cô ta. Bộ ngực ngoại cỡ nhảy rộn khắp khán đài làm các thanh niên dưới khán đài hét lên chói tai.
Những vị tầm tuổi trung niên thì trong lòng thầm nghĩ quả là một vật báu.
Nhưng Trương Nhất Phàm chỉ liếc qua rồi nói với Tạ Mạnh Huy:
- Tôi đi trước đây, các cậu chơi vui vẻ nhé.
Tống Hạo Thiên đi rồi, bản thân hắn ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, hơn nữa mục đích của hắn là ngăn cản sự thân thiết giữa hai tên Tạ Mạnh Huy và Tống Hạo Thiên. Nói sau, hắn liền chui vào cái xe đang dừng ngay cạnh mình rồi đi.
- Này, Nhất Phàm
Tạ Mạnh Huy hơi bực. Hôm nay sao thế nhỉ? Mời hai người thì cả hai đều không đi. Hơn nữa việc này bị hai cô gái nhìn thấy thật là mất mặt.
Cô gái to lớn bên cạnh hỏi:
- Mạnh thiếu gia, người mày rậm mắt to lúc nãy là ai thế? Mặt quen lắm.
Cô kia liền chọc cô kia ta một cái:
- Là Bí thư Thành ủy trẻ tuổi nhất tỉnh Hồ Nam chúng ta đó thôi, bạn của Mạnh thiếu gia mà.
Cô gái này khá thông minh nhìn thấy sự khó xử của Tạ Mạnh Huy liền gỡ rối giúp gã.
Tạ Mạnh Huy biết cô gái này được, khá thông minh, liền tự giễu mình:
- Thôi bỏ đi, hai tên khốn khiếp này đều không đi, chúng ta đi. Hôm nay phải chơi thâu đêm mới được.
Một cái khom lưng lớn để lên xe làm lộ ra toàn bộ đôi bồng đào với một rãnh khá sâu.
Tạ Mạnh Huy nhìn không chớp mắt. Cô gái nhìn thấy ánh mắt của gã, hỏi một câu như chẳng có gì cả:
- Cái anh vừa ở chỗ anh, tặng bọn em hoa là ai thế?
- Anh ta à? Tên này còn kinh hơn. Nói ra sẽ làm các em sợ chết mất.
Nhắc tới Tống Hạo Thiên, vẻ mặt Tạ Mạnh Huy dương dương tự đắc.
- Đó là điều đương nhiên. Những người mà Mạnh thiếu gia quen đều là những nhân vật tai to mặt lớn mà.
Tạ Mạnh Huy đắc ý nói:
- Anh ta là Thứ trưởng trẻ nhất nước ta, ở Bắc Kinh, rất tài ba, mới 36 tuổi.
- Ôi, trời ơi.
Cô em to lớn che lấy miệng vẻ mặt rất đáng yêu.
Cô gái ngồi bên cạnh cũng ngẩn người ra. Cán bộ cấp bộ 36 tuổi. Hai cô liền đồng thanh khen ngợi:
- Mạnh thiếu gia thật lợi hại, toàn quen những nhân vật nổi tiếng như thế.
Tạ Mạnh Huy nhìn từ gương chiếu hậu, trong lòng nghĩ thầm, mặc dù hai cô gái của đoàn ca múa nhạc này cũng khá nhưng so với Lưu Hiểu Hiên thì còn kém một bậc.
Trong lòng gã có chút tiếc nuối. Cô Lưu Hiểu Hiên này lên thủ đô rồi là gì? Nghe nói để thi vào làm người dẫn chương trình của đài truyền hình trung ương. Nếu như cô ta vào được đài truyền hình trung ương thì bản thân gã đúng là càng lực bất tòng tâm.
Ngày hôm sau tầm 10h, Trương Nhất Phàm tiến vào văn phòng Chủ tịch tỉnh Lý.
Thư ký thấy hắn đến, gật đầu chào:
- Bí thư Trương đến đấy ạ.
Trương Nhất Phàm đưa một điếu thuốc ra:
- Chủ tịch tỉnh có trong đó không? Tôi đã có hẹn với ông ấy rồi.
Người thường gặp Chủ tịch tỉnh đều phải hẹn trước ở chỗ thư ký. Trương Nhất Phàm được xem như là ngoại lệ. Ngoài hắn ra thì còn có cô chủ tịch thành phố Song Giang xinh đẹp cũng có thể đi đi về về văn phòng Chủ tịch Tỉnh. Thư ký cũng biết rằng những người này bản thân mình không thể ngăn nổi, liền nói:
- Chủ tịch tỉnh Lý đang nói chuyện với Giám đốc sở La.
Trương Nhất Phàm nói:
- Làm phiền cậu đi thông báo một câu. Chủ tịch tỉnh Lý biết mà.
Nếu là ngày thường, lúc Chủ tịch tỉnh đang nói chuyện thì không được vào làm phiền, cho dù là anh có chuyện gấp đến cỡ nào cũng phải đợi cho người khác nói chuyện xong đã. Nhưng nghe Trương Nhất Phàm nói như thế, thư ký hiểu ý liền đi vào.
Giám đốc sở La mới đến chưa lâu, mới nói được vài câu, thư ký đi vào nói:
- Chủ tịch tỉnh Lý, Bí thư Trương của Vĩnh Lâm đã đến.
Giám đốc sở La vừa nghe thấy cái tên Trương Nhất Phàm liền có chút không tự nhiên. Nhưng ông ta nghĩ Chủ tịch tỉnh Lý không thể nào để hai người chạm mặt nhau được, không ngờ Lý Thiên Trụ gật đầu nói:
- Cho cậu ta vào.
Lúc Trương Nhất Phàm đi vào, Giám đốc sở La có vẻ không kìm được rồi, trên trán nhễ nhại mồ hôi. Trương Nhất Phàm làm như không có gì chào hỏi hai người. Lý Thiên Trụ mặt nghiêm nghị nói:
- Cậu không ở lại Vĩnh Lâm mà chủ trì đại cục suốt ngày chạy lên tỉnh làm gì hả?
Trương Nhất Phàm chỉ biết cười ngượng ngùng. Lý Thiên Trụ cầm điếu thuốc ra, Giám đốc sở La và Trương Nhất Phàm cùng nhau đứng dậy, hai người đều rút bật lửa ra châm thuốc cho ông. Chủ tịch tỉnh Lý bảo:
- Giám đốc sở La, anh ngồi đi.
Giám đốc sở La đành ngượng ngùng lui về nhìn Trương Nhất Phàm châm thuốc, trong lòng ông ta nghĩ:
- Tên Trương Nhất Phàm này được Chủ tịch tỉnh Lý ưu ái thế.
Lý Thiên Trụ rít một hơi, nghiêm khắc phê bình Trương Nhất Phàm:
- Chính mồm cậu hứa sẽ thực hiện bốn mục tiêu lớn. Tôi xem cậu sẽ hoàn thành nó thế nào?
Trương Nhất Phàm đã lập ra bốn mục tiêu lớn trong hội nghị thường vụ Vĩnh Lâm, phát biểu trong nội các, thời gian trước đã trở thành sự kiện mà ai cũng biết. Giám đốc sở La đương nhiên là biết điều đó.
Nghe những lời này của Chủ tịch tỉnh Lý trong lòng ông ta biết là tên Trương Nhất Phàm này hôm nay đến để tố cáo đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...