Quan Đạo Thiên Kiêu

Buổi tụ họp hôm nay, dự tính tại khách sạn Vĩnh Lâm.

Trương Nhất Phàm chạy về nhà, bà xã yêu quý đón chào, nhận lấy cái túi từ trong tay hắn. Trương Nhất Phàm nói:
- Em may chóng đi thay quần áo, tối nay Hồ Lôi gọi chúng ta đi ăn cơm.

Đổng Tiểu Phàm lười biếng nói:
- Lại ra ngoài ăn cơm à?

- Không phải Hồng Anh đã về nhà rồi sao? Chẳng nhẽ chính anh làm?

Trương Nhất Phàm đi vào phòng ngủ :
- Em nhanh lên một chút ! Nào, anh giúp em cởi quần áo.

Đổng Tiểu Phàm vẫn mặc chiếc váy ngủ, xem ra hôm nay chưa ra ngoài. Từ sau khi đến Vĩnh Lâm, Đổng Tiểu Phàm chán không có việc gì, nếu như không lôi Thôi Hồng Anh đi dạo phố, cũng trốn trong nhà xem tivi. Bởi vậy, rất ít người gặp được Bí thư phu nhân xinh đẹp này.

Suốt ngày ở nhà, đến Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy cô ấy rất buồn. Hết lần này đến lần khác cô ấy lại không giống phu nhận của các quan khác, ngày nào cũng nhào vào bàn mạt chược hai đường hai bánh.

- Đừng nghịch nữa, để em tự cởi!
Bị hai tay của Trương Nhất Phàm cắm vào nách, Đổng Tiều Phàm buồn đến mức cười khanh khách.

Trương Nhất Phàm nói:
- Nói con trai luôn thích cởi quần áo cho con gái, từ trước đến giờ chưa bao giờ mặc quần áo cho con gái, hôm nay anh sẽ mặc quần áo cho em một lần nhé!

Đổng Tiểu Phàm đẩy hắn ra:
- Đi ra nào! Nếu như mẹ biết được, em lại bị phê bình.

Trương Nhất Phàm cười hì hì nói:
- Không sao, mẹ không ở đây.

Trong lúc nói chuyện, tự Đổng Tiểu Phàm cởi váy ra, lộ ra chiếc quần tam giác màu đen và nụ hoa bên chiếc áo lót, da thịt trắng nõn, nhìn khiến người ta vô cùng động lòng.

Trương Nhất Phàm liền nhìn cô ấy không cử động, thưởng thức vợ thay quần áo, lúc Đổng Tiểu Phàm mở tủ quần áo ra, từ trong gương nhìn thấy dáng vẻ háo sắc kia của Trương Nhất Phàm, hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn:
- Nhiều năm như vậy, còn chưa xem đủ à?

Trương Nhất Phàm nói:

- Trước kia lúc đọc sách, em lại không cho người ta xem, anh lúc này mới nhìn bao lâu.

Đổng Tiểu Phàm tức chết đi được, cầm bộ quần áo quẳng lên người Trương Nhất Phàm:
- Thay quần áo đi! Cứ giục người ta.

Sau đó cô ấy nhanh chóng cầm váy dài thay vào:
- Nhất Phàm, em muốn về rồi.

- Về đâu?
Trương Nhất Phàm thay xong quần áo, đang soi gương.

- Đi thăm tiểu Ngoan, ở chỗ anh mỗi ngày đều không đi làm, rất vô vị. Hơn nữa có Hồng Anh nấu đồ ăn cho anh, cũng không cần lo lắng anh đói bụng.
Đổng Tiểu Phàm vẻ mặt lo âu, nhớ con rồi.

Trương Nhất Phàm ôm cô ấy:
- Vậy thì mấy hôm nữa về thủ đô thăm con đi, anh tiễn em.

Đổng Tiểu Phàm ngẩng đầu:
- Sau khi em đi, sẽ không trở về nhanh như vậy đâu.

- Vậy em muốn đi đâu?

- Trở về đi làm, chỗ anh buồn quá. Em đã trở thành con chim vàng anh nuôi trong lồng rồi.

Trương Nhất Phàm có thể hiểu tâm tư của cô ấy, hơn nữa sau mỗi lần về nhà, Đổng Tiểu Phàm chỉ xem tivi trên ghế sô pha, có những lúc nhớ tiểu Ngoan, một cuộc điện thoại gọi cá biệt. Thực ra, hắn cũng muốn đến thủ đô một chuyến, suy nghĩ hay là thôi đi, tránh gặp phải phiền phức.

Hắn liền nói với Đổng Tiểu Phàm:
- Vậy hôm nào đó anh tiễn em.

Liễu Hải chờ ở dưới lầu, thấy Đổng Tiểu Phàm cùng ra, gọi một tiếng chị dâu. Đổng Tiểu Phàm gật đầu, lên xe.

Lúc ba người mau chóng đến khách sạn Vĩnh Lâm, Hồ Lôi ở cửa đón bọn họ.

Đột nhiên phát hiện Đổng Tiểu Phàm cũng đến, gã lập tức đẩy Kim Lan Châu bên cạnh, thần chỉ ra xa. Kim Lan Châu cũng rất thông minh, giả bộ như người qua đường, không chút để ý tránh xa.


Lúc ba người Trương Nhất Phàm đến, Hồ Lôi lau mồ hôi, cười hì hì đón bọn họ:
- Ồ, tiểu Phàm lâu quá rồi không gặp, càng ngày càng xinh, đến Vĩnh Lâm lúc nào thế?

- Cậu giả ngốc à ! Tôi ở Vĩnh Lâm đã một hai tháng rồi, cậu không biết sao ?
Đổng Tiểu Phàm cũng không để ý đến cô Kim Lan Châu lúc nãy ở bên cạnh gã. Mấy người đã lên lầu, Hồ Lôi mượn cớ đi sau một bước, nói với Kim Lan Châu :
- Chị dâu đến rồi, em tránh đi một lúc.

Kim Lan Châu gật đầu, mắt đẹp mơ màng rời đi:
- Em ở nhà đợi anh.

Hai người liếc mắt đưa tình một phen, Kim Lan Châu rời đi.

Nhưng mà lúc ba người Trương Nhất Phàm lên lầu, có một người đứng trên lầu, lặng lẽ nhìn tất cả. Đợi ba người Trương Nhất Phàm đi vào phòng riêng ở lầu ba, gã mới vẫy tay, một vệ sĩ bên cạnh lập tức đi đến. Người này nói hai câu vào bên tai của vệ sĩ, vệ sĩ gật đầu, đi đến hướng Trương Nhất Phàm đi vào phòng riêng.

Trong phòng riêng, Đường Vũ và Lý Trị Quốc không ngờ cũng có mặt, Trương Nhất Phàm thấy hai người, vẻ không hài lòng nói:
- Sao các anh lại đến? không ở cương vị thủ trưởng, cứ dời vị trí.

Hai người cùng cười:
- Chuyện ăn uống tốt như thế này, sao có thể thiếu hai chúng tôi được.

Lý Trị Quốc thì lập tức đứng lên châm lửa cho Trương Nhất Phàm. Hồ Lôi chuyển một bình rượu từ trong xe xuống, Trương Nhất Phàm nhìn, biết là rượu bảo vệ sức khỏe mà tập đoàn Hồ Thị vừa mới cho ra, bây giờ quảng cáo trên tivi rất lợi hại.

Hồ Lôi nói:
- Tối nay làm hết chai này là tạm được rồi.
Một kiện mười hai bình mỗi bình một cân, ở đây chỉ có năm người. Trương Nhất Phàm đang muốn nói uống ít một chút, không muốn bọn họ gây sự ở chỗ này, Đổng Tiểu Phàm liền đẩy hắn một chút:
- Uống ít thôi.

Cô muốn ngày mai trở về, sợ Trương Nhất Phàm uống nhiều quá, lại thay đổi kế hoạch trở về Bắc Kinh.

Lúc này, có người gõ cửa ở bên ngoài, Hồ Lôi còn nói là nhân viên phục vụ đã tới rồi, liền hô một câu đi vào!

Một người con trai tầm ba mươi tuổi, để đầu cua xuất hiện ở cửa, đi thẳng đến trước mặt Trương Nhất Phàm:

- Ông chủ của tôi muốn gặp anh.

Trương Nhất Phàm nhìn người này, giọng điệu không nhỏ, ở thành phố Vĩnh Lâm còn có một người liều lĩnh như vậy, dùng loại ngữ khí này nói chuyện với mình, chắc là không tìm thấy.

Đối phương đứng ở đó, sóng yên biển lặng, tuy rằng dáng người chỉ cao khoảng một mét bảy, nhưng mà rất mập. Da khá đen, hai mắt có thần, vừa nhìn đã biết là loại người đã từng tôi luyện.

Liễu Hải sắc mặt biến sắc, đứng bật dậy. Trương Nhất Phàm ngăn cản một chút:
- Ông chủ anh là ai?

- Đi rồi anh sẽ biết.
Đối phương sắc mặt không chút thay đổi, trả lời như máy móc.

Ánh mắt lạnh lùng, căn bản không nhìn thấy những người khác, chỉ nhìn Trương Nhất Phàm nói.

Hồ Lôi nóng lên:
- Tao thăng máy bay cho mày, ông chủ mày là cái thá gì? đừng đến làm mất hứng.

Dứt lời, hắn giơ tay đẩy:
- Đi đi, anh Phàm không phải là tùy tiện ai muốn gặp cũng có thể gặp được.

Tay Hồ Lôi đẩy lên vai của đối phương, người này giống như không phản ứng, giống một pho tượng điêu khắc không cử động. Hồ Lôi a một tiếng, thằng ranh này có hai hạ tử à! Vì thế gã lại dùng toàn bộ sức đẩy, không ngờ đẩy không động người này.

Liễu Hải để ý, trong lòng thầm nói người này là cao thủ, lúc đó trong lòng liền sinh ra cảnh giác. Gã đứng dậy vỗ vai đối phương:
- Người anh em này, cứ tự nhiên đi, nếu như ông chủ các anh thực sự muốn gặp Bí thư Trương, ông ấy đích thân đến đi.

Nói đi, Liễu Hải âm thầm vận khí, một luồng khí mạnh kéo dài không ngừng đè trên vai đối phương. Đối phương đứng đó, dường như là khá hăng hái. Sừng sững bất động.

Một người dùng lực ép, một người liều mạng chống cự.

Trong lòng hai người thầm khiếp sợ, trong mắt nhau hàm ý mang theo một luồng hơi lạnh. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau. Lực trong tay Liễu Hải càng ngày càng mạnh, chỉ thấy cơ thể đối phương hơi run rẩy, đầu gối hơi gấp khúc. Nhưng gã cắn răng, cơ thể vẫn thẳng, kiên quyết đứng ở đó.

Ở nơi nhỏ như thành phố Vĩnh Lâm này, không ngờ cũng có nhân vật số này? Trong lòng Liễu Hải đang suy nghĩ về lai lịch người mới đến. Bầu không khí trong phòng bao trở nên hơi căng thẳng, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn chằm chằm vào sự thay đổi trên mặt của hai người.

Đổng Tiểu Phàm lén lút nhích lại gần ông xã, Trương Nhất Phàm vỗ nhẹ vào tay cô, không sao.

Hắn biết thực lực của Liễu Hải, năm đó Bắc Kinh có một trận chiến ở Bắc Kinh, liên tiếp đánh bại mấy tên cao thủ, lúc đó thực lực Liễu Hải thể hiện ra, thực sự làm người ta xem thế là đủ rồi.

Trong ấn tượng của Trương Nhất Phàm, Liễu Hải đã là đẳng cấp cao thủ rồi, tuy rằng trong thời đại này, những người luyện võ càng ngày càng ít, nhưng mà thực ra những cao thủ ẩn giấu ở thế gian rất nhiều.

Lần trước lúc ở Mỹ, hắn tận mắt chứng kiến thực lực của hai nữ sát thủ, dường như mỗi người bọn họ đều không kém hơn Liễu Hải. Hôm nay đã để Trương Nhất Phàm mở rộng tầm mắt rồi, thực lực của người trước mặt, chắc cũng không kém đi.


Có thể dưới tay của Liễu Hải, kiên trì lâu như vậy, loại người này chắc chắn hiếm gặp. Ông chủ của đối phương sẽ là ai nhỉ? Trương Nhất Phàm yên lặng nhìn chằm chằm vào người này.

Chắc khoảng năm phút, trên trán hai người đã chảy mồ hôi. Gân xanh trên cánh tay Liễu Hải đã lộ ra, sắc mặt oai nghiêm, cũng có một vài tia đỏ lên.

Đối phương cũng như vậy, trên mũi và trên trán đều có những giọt mồ hôi rơi xuống, chỉ có điều sắc mặt y đỏ hơn đến mức phát tím. Trương Nhất Phàm chú ý tới, hai chân y đã hơi run lên, chỉ cần Liễu Hải tiếp tục kiên trì thêm một lúc nữa, chắc y sẽ không xong.

Quả nhiên, Liễu Hải đột nhiên hô mạnh một tiếng, hắc đầu gối y, nặng nề quỳ trên đất. Thời khắc kia, mặt y như màu đất.

- Được – tốt lắm, tốt lắm!

Cửa phòng riêng, đột nhiên vang lên một hồi vỗ tay, có người vỗ tay đi vào. Trương Nhất Phàm nghe tiếng nhìn lại, Tống Hạo Thiên!

Tống Hạo Thiên quả nhiên đã đến, hắn nhớ lại sự nhắc nhở của Lý Hồng, nhất định phải chú ý đến Tống Hạo Thiên.

Trương Nhất Phàm ngồi ở đó, trầm giọng hỏi:
- Tống Hạo Thiên, mày muốn làm gì?

Những người đang ngồi không biết về chi tiết của Tống Hạo Thiên, nhưng mà lúc nãy nhìn thấy thân thủ của tên vệ sĩ, liền biết người đến thân phận không tầm thường. Lúc Tống Hạo Thiên đi vào, phía sau còn có thêm một người, người đó và người vào trong phòng này trong giống nhau như đúc, cũng là vẻ mặt ác nghiệt, ánh mắt sâu thẳm

Tống Hạo Thiên đi vào, lạnh lùng liếc mắt nhìn người trên mặt đất:
- Xấu còn ra chưa đủ sao? Cút đi.

Người này cũng không nói, cúi đầu đi ra, sau đó với người bên ngoài một đường, cung kính đứng ở cửa.

Tống Hạo Thiên đi đến, hoàn toàn không nhìn mọi người, chỉ nhìn chằm chằm vào Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi biết dựa vào một tên vệ sĩ nho nhỏ, không mời được đại thần là anh mà. Trương Nhất Phàm, đi, anh cảm thấy chúng ra nói chuyện ở đây, hay là đến chỗ tôi nói chuyện.

Người này là ai? Nhìn có vẻ rất trâu. Hồ Lôi và Đường Vũ đều nhìn Tống Hạo Thiên.

Thằng ranh này mắt cao hơn trán, trực tiếp không nhìn đám người Hồ Lôi, Đường Vũ thấy gã cao ngạo như vậy, trong lòng tức tối. Chỉ có điều ngại Trương Nhất Phàm ở đó, chưa nổi giận.

Lý Trị Quốc khiêm tốn một chút, không thích tức giận.

Lần này Hồ Lôi là chủ nhà, nghe thấy lời nói của Tống Hạo Thiên, có chút hơi khó chịu:
- Cho dù anh là ai, có lời nào chúng ta ăn xong cơm hãy nói! Mời anh ra ngoài.

Tống Hạo Thiên không quay đầu, tiện tay chỉ:
- Mày biết mày, người nối nghiệp tập đoàn Hồ Thị, đại thiếu gia Hồ Lôi, đừng có kiêu ngạo với tao, trước mặt tao mày chưa có đủ tư cách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui