Quan Đạo Thiên Kiêu

Hồ Lôi từ huyện Sơn Lam trở về gấp, trải qua hơn một tháng nói chuyện thỏa đáng, cuối cùng đã được xác định, quặng mangan đầu tiên của thành phố Vĩnh Lâm cuối cùng đã khánh thành. Ngày kí hiệp ước, các đài truyền hình và báo chí trong thành phố và huyện, lại một lần nữa đưa tin tức này.

Đài truyền hình và tòa soạn báo ở tỉnh, cũng đưa tin tương ứng, là xí nghiệp đầu tư vốn nước ngoài thứ hai ngụ tại thành phố Vĩnh Lâm, khai thác mỏ Vĩnh Lâm cũng đạt được sự giúp đỡ mạnh nhất của chính sách.

Hồ Lôi lấy danh nghĩa là thương nhân Hồng Kông tiến vào Vĩnh Lâm, vì vậy, khai thác mõ Vĩnh Lâm là xí nghiệp độc lập nhất, không liên quan gì đến tập đoàn Hồ Thị.

Để chúc mừng dự án này tiến hành một cách thuận lợi, Hồ Lôi đã quyết định tối mở một bàn tiệc lớn ở khách sạn Vĩnh Lâm, đương nhiên mục đích của nó là tụ họp với Trương Nhất Phàm.

Vừa mới đồng ý với Hồ Lôi, Chu cục trưởng của phòng Xúc tiến đầu tư vội vàng chạy đến báo cáo:
- Bí thư Trương, tin mừng!

- Có phải là dự án của tập đoàn Daewoo đã đàm phán xong rồi?
Trương Nhất Phàm đưa thuốc lá ra, đây là đãi ngộ lần đầu tiên mà cục trưởng Chu có.

Anh ấy hoảng sợ tiếp điếu thuốc vào trong tay:
- Bí thư Trương đúng là mưu kế thần tình, chuyện này mà anh cũng đoán đúng. Đúng vậy, cuối cùng tập đoàn Daewoo cũng đã kí hợp đồng, lần đầu đầu tư mấy tỷ.
Nói đến tiền tỷ, tay anh ta đang run lên.

Trương Nhất Phàm nói:
- Lần này cục Xúc tiến đầu tư làm tốt lắm, phải khen ngợi thật tốt mới được. Hy vọng không ngừng cố gắng, đưa công việc thu hút đầu tưphát triển thật tốt.

Ở thành phố Vĩnh Lâm, cục Xúc tiến đầu tư trước kia không phải là bị bỏ rơi sao, bây giờ đột nhiên trở nên hót, đặc biệt là ở với Bí thư Trương hai ngày, Cục trưởng Chu đã được thu được lợi nhiều, đối với vị Bí thư trẻ tuổi như thế này, đúng là thêm phần kính nể.

Cục trưởng Chu không ngừng gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Run run châm thuốc, Đằng Phi lại pha trà đến, Cục trưởng Chu vẻ mặt mong chờ nhìn Bí thư Trương:
- Buổi tối Cục xúc tiến đầu tư có một buổi chúc mừng công lao, thứ nhất là để ủng hộ sĩ khí, thứ hai cũng muốn Bí thư Trương đến kiểm tra công việc, đồng thời cũng muốn cảm ởn cô Diêu Mộ Tình, lần này cô ấy đã có cống hiến lớn. Đương nhiên, tất cả chỗ này đều không rời được quyết sách anh minh của Bí thư Trương, mọi người đều dưới sự lãnh đạo của anh, mới giành được thành tích như vậy,

Một lần nắm bắt được mấy tỷ tiền đầu tư, quả thực đúng là công lớn. điều này sẽ làm cho nên kinh tế của Vĩnh Lâm phát triển, có tác dụng mấu chốt. Chỉ có điều tất cả chỗ này, Trương Nhất Phàm tận mắt nhìn thấy, cũng là kết quả mà mình giúp đỡ nhiều ngày mới có được.


Nghĩ đến cơ thể thấp bé, tướng mạo xấu xí, lại vô cùng hài hước của Khang Đại Vũ, Trương Nhất Phàm liền thầm lắc đầu, cũng không biết Diêu Mộ Tình đã đồng ý gã điều kiện gì. Tuy nhiên, dự án này coi như đã nắm chắc rồi, Cục xúc tiến đầu tư và Diêu Mộ Tình đều là những người có công lớn.

Nếu như ngày thường, hắn chắc chắn phải phê bình vài câu, có chút thành tích, liền bày tiệc ăn mừng, quan trường vô cùng phản cảm.Tuy nhiên đối với cục Xúc tiến đầu tư mà nói, một tỷ đâu phải là con số lớn?

Trương Nhất Phàm nhìn Cục trưởng Chu:
- Buổi chúc mừng công lao của các anh tôi không đến, anh bảo Chủ tịch Ô đi đi. Còn nữa, cô Diêu kia, anh nhất định phải mời. Đừng có gạt bỏ đi công lao của người ta.

Trong mắt Cục trưởng Chu hiện lên một sự thất vọng, liên tục nói:
- Vâng, vâng, vâng, nhất định, nhất định.

Ngồi một lúc, thấy Bí thư Trương nâng chén trà lên, Cục trưởng Chu lập tức đứng dậy cáo từ.

Đợi Cục trưởng cục xúc tiến đầu tư rời đi, Trương Nhất Phàm cân nhắc có nên gọi điện thoại cảm ơn Diêu Mộ Tình một chút không. Lần trước sau khi hai người từ biệt ở lầu trà, lại không liên lạc gì. Vì thế hắn lấy điện thoại ra, lại phát hiện mình không có số điện thoại của cô ấy, lúc này mới gọi Đằng Phi vào, muốn lấy số di động của Diêu Mộ Tình.

Trong điện thoại giọng nói của Diêu Mộ Tình rất thấp:
- Bí thư Trương, anh là con người bận rộn như vậy tại sao lại nhớ dọi điện thoại cho em thế?

Trương Nhất Phàm nghe thấy giọng cô ấy không đúng, liền hỏi một câu:
- Em sao thế?

- Không sao cả, bị cảm cúm rồi, đang ngủ.
Trong điện thoại truyền đến tiếng thở rất nặng của Diêu Mộ Tình:
- Chuyện của tập đoàn Daewoo, em đã từng hứa với anh, chỉ là thực hiện lời hứa ban đầu mà thôi. Anh cũng không cần nói như thế này, không có gì là khổ hay không cả, nếu rảnh, đến chỗ em uống trà nhé!

Trương Nhất Phàm nói hai câu:
- Nếu như cơ thể em không thoải mái, vậy thì anh không làm phiền nữa.

- Ừ, tạm biệt!

Dập máy, Trương Nhất Phàm liền nghĩ đến lần trước ở lầu trà, lúc Diêu Mộ Tình nói đến người nhà của cô ấy, sự thương cảm tự bộc phát lên. Hắn liền thầm thở dài, mệnh của Diêu Mộ Tình khổ quá, một cô gái một mình lăn lộn trong xã hội, không dễ dàng gì.


Đang nghĩ đến chuyện này, giọng nói của Liễu Hải vang lên ở bên ngoài:
- Thư kí Đằng, có Bí thư Trương không?

Liễu Hải là một trong số những người không cần hẹn trước mà có thể trực tiếp gặp Bí thư Trương, Đằng Phi lập tức gõ cửa đi vào xin chỉ thị:
- Bí thư Trương, Cục trưởng Liễu đến rồi.

- Cho cậu ấy vào đi!
Đẩy văn kiện trong tay ra, nhìn đồng hồ, sắp tan ca rồi.

Liễu Hải đi vào, thấy Đằng Phi lại muốn đi pha trà, gã liền nói mấy câu:
- Không cần pha trà đâu, tôi đi ngay đây.

Đằng Phi liền đóng cửa lại, đi ra bên ngoài. Liễu Hải bỏ mũ xuống, hạ giọng nói:
- Anh, đã điều tra được thân phận của Diêu Mộ Tình rồi.

- Nói xem!
Đây là chuyện mà lần trước sau khi Trương Nhất Phàm từ lầu trà trở về, bí mật giao cho Liễu Hải.

Hơn nửa tháng trôi qua rồi, Liễu Hải mới đến báo cáo. Nếu như không phải hôm nay Liễu Hải đến, hắn suýt nữa thì quên chuyện này. Liễu Hải nói:
- Diêu Mộ Tình, là người huyện An Đông thành phố Vĩnh Lâm, tốt nghiệp trường kỹ thuật chuyên ngành Viễn Đông Vĩnh Lâm, mười tám tuổi tham gia đại hội thi đấu tuyển đại sứ hình tượng Vĩnh Lâm cúp khóa hai, cô ấy đoạt giải quán quân trong cuộc thi.

- Từ đó trở đi, Diêu Mộ Tình chính thức đi vào tầm mắt của mọi người ở thành phố Vĩnh Lâm, chính vì vậy, cô ấy được chọn làm người dẫn chương trình của đài truyền hình. Nhưng mà trên cương vị này, chỉ làm việc nửa tháng, sau đó liền nhạt khỏi tầm mắt của mọi người.

- Vì sao?
Liễu Hải nói những tin tức này, tương xứng với việc lần trước Chu Bân nói trên đường huyện Đạo An.

Liễu Hải nói:

- Nguyên nhân thực sự, rất ít người biết được, nhưng mà theo như thông tin mà tôi điều tra có thể là có liên quan đến một vụ tai nạn xe.

- Có phải là người nhà cô ấy, tất cả đã bị chết trong trận tai nạn này không? Cô ấy vì thế mà lui về sau hậu đài?
Trương Nhất Phàm châm điếu thuốc cho Liễu Hải.

- A
Liễu Hải có chút kì quái nhìn Trương Nhất Phàm:
- Anh biết rồi à?

Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Cậu nói tiếp đi.

- Chính vụ tai nạn đó, toàn bộ gia đình cô ấy đã chết. Lúc đó Diêu Mộ Tình đang thu âm chương trình, lúc nghe được tin tức này, cô ấy đã bệnh nặng một trận, từ đó về sau liền biến mất trong tầm mắt của thành phố Vĩnh Lâm.

- Một năm sau, Diêu Mộ Tình lại một lần nữa xuất hiện, cô ấy đã là giám đốc của lầu trà Vương Miện, trên thực tế, cô ấy là bà chủ, chỉ có thân phận này có rất ít người biết đến.

Trương Nhất Phàm dường như đã hiểu, đợi Liễu Hải nói xong, hắn lại có một cảm giác ngọc có tỳ vết:
- Hết rồi à?

- Hết rồi.

Trương Nhất Phàm còn có chút không can tâm, dựa vào năng lực của Liễu Hải, không ngờ chỉ điều tra được những tin tức này? Trương Nhất Phàm luôn cảm thấy có một vài chỗ không rõ ràng. So với lần đầu tiên mình nhìn thấy cô ấy, chiếc xe Porsche kia của cô ấy, sau đó trên đường đến huyện Đạo An, cô ấy lái một chiếc BMV.

Mà Diêu Mộ Tình mỗi lần lên sân khấu, trên người không có chỗ nào không là hàng hiệu. Nước hoa dùng đều cấp bậc hàng đầu trên thế giới, tất cả của cô ấy đều thần bí như vậy, giơ tay nhấc chân mơ hồ mang theo một hương vị không giống với vẻ bề ngoài.

Trên cơ thể cô ấy, có quá nhiều bí mật.

Nếu như nói lần đầu tiên đưa cho mình cảm giác là trưởng thành, quyến rũ, lần thứ hai lại là sự thuần khiết hoàn toàn không giống, mùi vị của một cô gái mỏng manh đáng thương.

Lần thứ ba xoa vai đã qua, nói không được quá nhiều cảm nhận, nhưng mà lần thứ tư gặp mặt, Diêu Mộ Tình đã mang đến cho hắn một sự ngạc nhiên, vô cùng kinh ngạc. Dựa vào cái gì mà chặn đường, bắt thu phí, dựa vào tấm danh thiếp của cô ấy, không ngờ biết khó mà đi? đây lại là điểm không thể tưởng tượng nổi.

Bà chủ của một lầu trà, cô ấy có thể có bao nhiêu bản lĩnh?

Chính như Diêu Mộ Tình nói, mở lầu trà cũng rất vất vả, Trương Nhất Phàm đang nghĩ, chỉ dựa vào thu nhập ở lầu trà của cô ấy, chỉ hai ba năm ngắn ngủi, còn không đến mức làm cho cô ấy giàu đến mức đi ra ngoài là Porsche, mặc toàn hàng hiệu.


Vì thế, Trương Nhất Phàm đã nghĩ đến một vấn đề rất hiện thực. Tiểu Tam!

Diêu Mộ Tình là một cô gái xinh đẹp như vậy, không thể loại bỏ khả năng này, hoặc là cô ấy trở thành Tiểm Tam của vị lãnh đạo nào đó, vị lãnh đạo này có thể là ở Vĩnh Lâm, càng có khả năng là ở tỉnh, nếu không thì Diêu Mộ Tình không có việc gì, luôn chạy đến tỉnh thành làm gì?

Liễu Hải thấy Bí thư Trương đang cân nhắc những tâm sự này, ngồi ở bên cạnh không nói gì.

Trương Nhất Phàm hút một hơi thuốc:
- Anh có điều tra chưa, mối quan hệ của cô ấy và hộp đêm Vương Miện.

- Từng điểu tra, lầu trà của cô ấy từ hộp đêm bao lại, hệ thống kinh doanh độc lập, không có quan hệ trực tiếp gì với hộp đêm.

- Vậy thường ngày cô ấy lái chiếc xe Porsche, cũng là của cô ấy sao?

- Chiếc xe này là bán hai năm trước, cũng chính là theo sự xuất hiện một lần nữa của cô ấy ở Vĩnh Lâm, chiếc xe này xuất hiện cùng cô ấy.
Liễu Hải nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Có phải anh đang nghi ngờ thu nhập của cô ấy với việc chi ra không có quan hệ trực tiếp?

Trương Nhất Phàm gật đầu:
- Cô ấy là một người rất kỳ quái, trên người có quá nhiều bí ẩn, khiến người ta khó hiểu.

Liễu Hải khẽ cắn răng, cuối cùng đã phun ra một câu:
- Anh, cô ấy có phải là Tiểu Tam mà một vị quan lớn nào ở tỉnh thành bao không?
Câu nói này, gã thực sự không muốn nói, đã đến nước này rồi, Liễu Hải cảm thấy không cần phải giấu Trương Nhất Phàm nữa.

Gã chủ yếu là sợ Trương Nhất Phàm hiểu lầm câu nói này, sẽ ảnh hưởng đến bản thân gã, do đó Liễu Hải không dám mở miệng. Nhưng mà dựa vào việc phân tích thông tin tình báo, lại không thể loại trừ khả năng này.

- Không loại trừ khả năng này, chỉ có điều tôi nhất thời không nghĩ ra, người này sẽ là ai!
Trương Nhất Phàm cũng nói như vậy.

- Em cũng đã cử người thầm theo dõi cô ấy, cuối cùng không phát hiện ra cô ấy có qua lại mật thiết với ai cả, những nơi mà bình thường cô ấy xuất hiện, phần lớn là ở Vương Miện, nửa tháng trước khi anh muốn em điều tra cô ấy, cô ấy đã đi Hồng Kông, có bản ghi chép xuất nhập cảnh.

Hai người đang nói, điện thoại của Trương Nhất Phàm lại reo lên, là chuyện Hồ Lôi thúc giục bọn họ tan giờ làm. Hắn cầm điện thoại đứng lên:
- Thôi đi, trước tiên đừng thảo luận vấn đề này, thằng ranh Hồ Lôi này không chờ được nữa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui