Đón tiếp Khang Đại Vũ một ngày, đến lúc về Vĩnh Lâm, Khang Đại Vũ lại không muốn đi.
Quãng đường từ tỉnh thành đến Vĩnh Lâm, giống như là từ Thiên đường đi về phía Địa ngục, gã thường hay nói đùa, tôi có cảm giác giống như đang đi xuyên qua không gian và thời gian, từ thời hiện đại trở về thời cổ đại, xấu đi dần từng bước một.
Giờ đây, gã đã lấy lại tinh thần, đây là đang đến địa phương để đầu tư, e là đang lấy bánh bao nhân thịt để ném chó - có đi mà không có về.
May là Trương Nhất Phàm không ngồi cùng xe với gã, Diêu Mộ Tình lạnh lùng nói:
- Hóa ra Khang tiên sinh kiếm lời từ việc thất hứa hay sao?
Khang Đại Vũ nói không dám, không dám. Trước mặt Diêu Mộ Tình, không ngờ gã lại trở nên nhún nhường như vậy. Diêu Mộ Tình sắc mặt lạnh lùng nói:
- Dù sao đi nữa, chuyến này cũng phải đi. Đi ngược lại lời hứa, sẽ chẳng ai cảm thấy vui vẻ cả!
Diêu Mộ Tình hôm nay và hôm qua mang cùng một dáng vẻ, mặt lạnh như sương, làm người ra phải tránh xa, không dám đến gần. Khang Đại Vũ tuy ngồi chung với cô trên một chiếc xe, nhưng dường như giữa hai người có cả một dòng sông rộng ngăn cách.
Cuối cùng cũng đến Vĩnh Lâm, Khang Đại Vũ đích thân đề nghị:
- Bí thư Trương, anh không cần bận tâm, đã có Cục trưởng Chu và cô Diêu đi cùng, tôi đã cảm thấy rất hài lòng rồi, anh có việc thì cứ đi đi!
- Lúc nãy nói đến chuyện này, tôi cũng đã giao cho thư ký, nhiệm vụ của tôi là đi thăm quan, hưởng thụ những đặc sản ở Vĩnh Lâm này. Chuyện công đã có thư kviệcý lo rồi, tối nay tôi mời Bí thư Trương đi ăn nhé.
Trương Nhất Phàm cũng có vẻ yên tâm, giao cho Cục trưởng Chu toàn quyền xử lý việc này, còn bản thân hắn chỉ cần để ý đến tiến độ đàm phán.
Sau khi đến nơi, bước vào khách sạn, Khang Đại Vũ thở phào nhẹ nhõm. Việc đàm phán gã đã giao lại toàn bộ cho thư ký, còn bản thân thì mặc kệ mọi chuyện.
Ở đất Vĩnh Lâm này, tuy rằng có nghèo, nhưng lại là nơi có nhiều đặc sản. Nhất là những chốn tiêu tiền ở đây, thật không thua kém gì so với bên ngoài, Khang Đại Vũ thích nhất là những chỗ ăn chơi như thế này.
Gã nói ở Hongkong phần lớn đều là thành phố, làm sao có thể nhìn thấy phong cảnh khác biệt như ở đây?
Nhất là khi gã đi qua chỗ bãi tắm dân tộc, đúng là chuyến đi này đến Vĩnh Lâm đã khiến gã được mở rộng tầm mắt. Tên này rất rành trong mấy chuyện ăn uống, gái gú, đánh bài, nhưng khi nhắc đến chuyện đàm phán thì Trương Nhất Phàm đã hỏi mấy lần mà đều không có tiến triển gì.
Khang Đại Vũ nói chuyện này do thư ký toàn quyền phụ trách, tôi không quan tâm. Nhưng mỗi lần nói đến chỗ quan trọng, thư ký lại không thể quyết định được, chỉ có thể đánh dấu mấy vấn đề này, quay về báo cáo lại với Khang Đại Vũ. Mà tên Khang Đại Vũ này, ngoài việc ăn chơi ở đất Vĩnh Lâm này, gã căn bản không hề quan tâm đến tiến độ công việc.
Cục trưởng Chu hàng ngày đều đến văn phòng Bí thư báo cáo, mỗi lần đều đến với vẻ mặt nghiêm trọng và về trong âm trầm, buồn bưc. Trương Nhất Phàm thầm nghĩ:
- Chỉ sợ là tên Khang Đại Vũ này không có thành ý đi!
Đã ở Vĩnh Lâm được nửa tháng rồi mà một chút thành ý cũng không thấy. Vì thế, Trương Nhất Phàm quyết định sẽ cùng với Diêu Mộ Tình, thử xem Khang Đại Vũ có ý gì.
Hắn gọi điện thoại cho Hồ Lôi, hỏi xem tình hình bên kia như thế nào? Hồ Lôi nói ban đầu vốn định ra đây, đang tìm hiểu xem chỗ nào tốt nhất để bắt tay vào làm. Trương Nhất Phàm cho rằng, Hồ Lôi có đầu tư đến một tỷ hai trăm triệu vào đây thì cũng khó có thể cải thiện được tình trạng tại Vĩnh Lâm.
Nếu muốn đạt được mong muốn của mình, còn có một lỗ hổng rất lớn. Cứ làm như thế này sẽ ảnh hưởng đến hai khu vực khai thác mỏ, nhưng vì việc cấp bách, vì phát triển Vĩnh Lâm thoát khỏi cảnh nghèo khó, Trương Nhất Phàm không còn cách nào khác.
Đợi cho mọi việc tiến hành theo đúng dự kiến, phát triển từ từ. Trương Nhất Phàm lần này rất quyết tâm, muốn dùng chính sức lực của mình để thay đổi bộ máy hoạt động của tỉnh ở nơi đây.
Đàn ông ba mươi đã đứng tuổi rồi, mục tiêu chính của Trương Nhất Phàm là trở cành cán bộ cấp tỉnh, trở thành thành viên ưu tú nhất của nhà họ Trương. Bởi vậy, Vĩnh Lâm này là một bước đi mấu chốt đối với hắn.
Diêu Mộ Tình nhận được điện thoại của Đằng Phi, ngay lập tức cô liền nói rõ mục đích của mình. Đằng Phi gác máy, cô lập tức điện lại cho Trương Nhất Phàm:
- Bí thư Trương, tôi là Diêu Mộ Tình đây.
Nghe thấy tiếng Diêu Mộ Tình, Trương Nhất Phàm biết rằng cô đang trách mình, ngay cả điện thoại cũng đều phải nhờ thư ký gọi. Diêu Mộ Tình nói chuyện, quả nhiên trong giọng nói có chút oán giận, Trương Nhất Phàm chỉ có thể giả vờ như không biết, nói là không biết số điện thoại của cô, hiện tại đang có chút việc bận, sẽ gặp nhau vào buổi tối ở quán trà.
Diêu Mộ Tình nói:
- Sao lại uống trà chứ? Ở chỗ khác tôi còn không thích. Anh đến đây đi, tôi mời.
Hai người hẹn thời gian, Diêu Mộ Tình đã bảo người đi gọi Khang Đại Vũ đến, Khang Đại Vũ trong thời gian này ăn chơi kinh khủng, nào là sơn hào hải vị, mỗi thứ đều có người đẹp ngồi cùng. Mới có nửa tháng ở đây mà hầu như tất cả người đẹp ở đất này đều đã qua tay gã.
Còn chuyện đàm phán thì cực kỳ xa vời, cái tên dối trá này không ngờ lại muốn chơi nổi, thật xem thường mình quá. Diêu Mộ Tình lạnh lùng hừ một tiếng, ngồi trên ghế sô pha, mặt lạnh như băng.
Khang Đại Vũ đến, đi theo sau là nhân viên phục vụ, nếu không biết gã, người khác nhìn vào thật không thể nhận ra bộ mặt thật của gã.
- Khang tiên sinh, anh tới Vĩnh Lâm lâu như vậy rồi, ngày nào cũng ung dung tự tại, cũng nên nói đến chuyện công việc một chút chứ!
Diêu Mộ Tình vẻ mặt đứng đắn, tuyệt đối không có chút đùa cợt. Khang Đại Vũ xảo quyệt, liếc mắt nhìn cô một cái:
- Cô Diêu, không phải tôi đã nói rồi sao? Việc đàm phàn đều do thư ký toàn quyền phụ trách, tôi chỉ cần ký một cái là xong.
Diêu Mộ Tình trừng mắt:
- Anh gọi người kia là thư ký sao? Tất cả mọi chuyện đều không thể quyết định được. Đừng quanh co nữa, nói điều kiện của anh đi!
Khang Đại Vũ nhìn Diêu Mộ Tình mỉm cười. Ánh mắt láo liên của gã chằm chằm nhìn vào cơ thể nhu mì xinh đẹp của Diêu Mộ Tình. Nếu không vì Diêu Mộ Tình thì gã sẽ không đến nơi này.
Diêu Mộ Tình đột nhiên quát lớn một tiếng:
- To gan!
Sau đó, từ bên ngoài có hai người đàn ông to lớn đi vào, tiến đến gần Khang Đại Vũ. Khang đại vũ thấy vậy cũng có chút luống cuống:
- Các người muốn gì, các người muốn gì?
Diêu Mộ Tình dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt mang theo sự tức giận, vẻ mặt lạnh như sương, một người nắm tay, đấm cho Khang Đại Vũ một quả thật mạnh. Khang Đại Vũ đau đến nỗi phải chảy nước mắt, gã chỉ vào Diêu Mộ Tình:
- Các người, các người sao có thể làm như vậy…
Diêu Mộ Tình lạnh lùng đáp:
- Nếu anh không chấp nhận, còn có thứ khủng khiếp hơn nữa. Chính anh nói đến chuyện hợp tác, rốt cục là thế nào đây?
Khang Đại Vũ ôm bụng, mặt có chút oán giận nhìn Diêu Mộ Tình, thầm nghĩ không biết lai lịch của người phụ nữ này như thế nào, trong đầu đột nhiên xuất hiện một từ, xã hội đen!
Nhìn thấy vẻ mặt Diêu Mộ Tình, gã biết là đã không còn đường lui, ủ rũ nói:
- Có thể cho tôi suy nghĩ thêm chút nữa được không?
Ầm!
Diêu Mộ Tình đập bàn:
- Anh đã đến đây được nửa tháng rồi, mỗi ngày không ra bãi tắm thì cũng là hộp đêm, anh có biết thế nào là đủ không? Khang tiên sinh, tiết mục tiếp theo e rằng sẽ không vui như vậy nữa đâu!
- Tôi có thể cho anh lên Thiên đường, nhưng cũng có thể cho anh xuống Địa ngục. Tin hay không là tùy anh!
Lời nói của Diêu Mộ Tình quả thực rất có uy. Khang Đại Vũ không thể tin vào mắt mình, đây chính là Diêu Mộ Tình mà mình biết sao?
Con mẹ nó, tôi còn muốn lên giường cùng cô ta nữa chứ!
Nhìn đến hai người lực lưỡng bên cạnh, gã khẽ cắn môi:
- Cô nói đi, hợp tác như thế nào?
Diêu Mộ Tình cầm điện thoại, nói:
- Cô qua đây một chút.
Một cô gái mặc trang phục công sở, cầm hợp đồng đi vào.
- Anh nhìn đi, lần này phát triển khai thác quặng mangan, tổng cộng đầu tư hết một tỷ đồng, anh bỏ ra bảy trăm, t ba trăm, công ty ở Vĩnh Lâm sẽ do anh điều hành, cũng có thể để tôi làm quản lý. Khang tiên sinh, anh là cổ đông lớn nhất, anh tự quyết định đi!
Trong lòng Khang Đại Vũ luôn miệng kêu khổ, mình đâu có nhắm đến cái chức cổ đông lớn nhất! Gã suy nghĩ:
- Để tôi làm cổ đông nhỏ đi!
Diêu Mộ Tình trừng mắt, nhìn chằm chằm Khang Đại Vũ:
- Đây là thỏa thuận lúc trước ở Hongkong, không lẽ Khang tiên sinh lại muốn đổi ý?
- Nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy!
Khang Đại Vũ lẩm bẩm nói.
- Đấy là việc của anh, tôi chỉ theo đúng thỏa thuận. Nếu anh muốn tốt, muốn ăn chơi, muốn đến hộp đêm, đó là Thiên đường của anh. Còn nếu anh nuốt lời thì lập tức sẽ đến Địa ngục.
- Tôi sẽ đi gặp Bí thư Trương!
Khang Đại Vũ nói.
- Được! Tôi sẽ gọi người đưa anh đi!
Ở bên cạnh, có một người cầm con dao nhỏ đi vào.
- Không, không, không! Tôi không đi nữa!
Khang Đại Vũ cầm bút, ký tên mình vào hợp đồng.
Sau khi ký xong, Khang Đại Vũ ai oán nhìn cô:
- Đúng là khi ở Hongkong tôi đã nói như vậy, giờ tôi đến Vĩnh Lâm rồi, tôi nhất định sẽ hợp tác.
Diêu Mộ Tình nhìn tờ hợp đồng, cuối cùng cũng cười mỉm một cái,
- Cảm ơn Khang tiên sinh, chúc cho chúng ta hợp tác tốt đẹp!
Khang Đại Vũ thấy mình thật bất hạnh, tưởng rằng cô ta sẽ dùng sắc đẹp để dụ mình, thế nên mình mới đến Vĩnh Lâm, ai ngờ không phải như vậy!
Vậy mà lại dùng nắm đấm để ép mình. Ông trời ơi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...