Quan Đạo Thiên Kiêu

Ngay ngày hôm sau khi Trương Nhất Phàm mang tài liệu lên tỉnh, Lý Hồng gọi điện thoại tới, nói Ân Hồng Viễn đã bị bắt giam.

Trương Nhất Phàm chỉ cười cười không nói gì, Lý Hồng hỏi anh cười cái gì? Trương Nhất Phàm nói:
- Trung Quốc có câu châm ngôn: ác giả ác báo. Còn có câu nói: lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt. Cho đến hôm nay y mới bị bắt cũng chẳng có gì lạ.

Lý Hồng liền thốt lên một câu đầy cảm thán:
- Tại sao đất nước chúng ta nhiều tham quan như vậy, luôn vắt óc tìm mưu kế hãm hại người ngay? Sao không dùng tài năng của mình để tạo phúc cho nhân dân? Người xưa còn có khí tiết phải lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ, hiện giờ mọi người lại làm ngược lại người xưa.

Trương Nhất Phàm nói:
- Em cũng đừng xúc động quá! Thủ tướng Chu tuy quang minh chính trực, mạnh mẽ, quyết đoán nhưng cũng không thể đem toàn bộ những kẻ đó ra chịu tội trước pháp luật. Mấy ngàn năm nay, làn gió tham nhũng đã không ngừng thổi trên đất nước Trung Quốc chúng ta rồi!

Xem lại sử sách, tham quan nhiều như kiến, độc ác vô cùng, tội lỗi chồng chất.

Nói đến chuyện này, Trương Nhất Phàm đột nhiên nhớ tới một việc:
- Anh thấy Từ Yến cũng rất có khả năng, chắc cô ta không có vấn đề gì về kinh tế chứ?

Lý Hồng nói:
- Từ Yến hiện giờ đang tạm thời bị cách chức, có vấn đề gì hay không, phải thẩm tra mới biết được.
Lý Hồng hiểu suy nghĩ của Trương Nhất Phàm, nên cô cũng không nói rõ.

Đang gọi điện thoại thì Đằng Phi bước vào. Thấy Bí thư Trương đang bận, y lại lùi ra ngoài. Trương Nhất Phàm hỏi:
- Có việc gì sao?

Đằng Phi nói:
- Thưa ngài, Chủ tịch thành phố Ô đã đến!


Lúc này Trương Nhất Phàm mới nhớ ra, hôm nay có một vị khách quan trọng. Hắn nói với Lý Hồng:
- Anh có một vị khách quan trọng, việc này sẽ nói sau!
Lý Hồng rất thoải mái gác máy.

Ô Dật Long bước vào, nói:
- Bí thư Trương, đại diện Công ty thương mại Đại Vũ Hongkong khoảng hai giờ rưỡi sẽ đến thành phố. Người của Cục Xúc tiến đầu tư không có kinh nghiệm, tôi hy vọng Bí thư Trương có thể đích thân xuất hiện.

Trương Nhất Phàm liếc nhìn Ô Dật Long, hắn cũng từng nghĩ đến vấn đề này. Người của Cục Xúc tiến đầu tư Vĩnh Lâm thực sự không có kinh nghiệm đàm phán với thương nhân bên ngoài. Công ty thương mại Đại Vũ đúng là một công ty lớn, nhưng việc có đích thân xuất hiện hay không, hắn còn phải cân nhắc.

Ô Dật Long nói:
- Tôi định đích thân đi, tuy nhiên, nói thật với anh, chuyện đàm phán thế này, tôi cũng không có kinh nghiệm. Anh có biết rằng, mười mấy năm nay, Vĩnh Lâm đâu có nhận được sự đầu tư từ bên ngoài nào? Nếu chẳng may việc này không thành công, Vĩnh Lâm sẽ phải chịu một tổn thất rất lớn.

Những lời chân thành này của y khiến Trương Nhất Phàm không hề nghi ngờ gì cả.

Có thể khiến Ô Dật Long nói ra những lời như vậy, thật sự không hề dễ dàng. Trương Nhất Phàm gật đầu nói:
- Vậy được rồi! Tôi phải đi gặp mặt vị đại diện Công ty thương mại Đại Vũ này rồi.

Mười giờ rưỡi, Trương Nhất Phàm cùng thư ký và người của Cục Xúc tiến đầu tư xuất phát. Đợi ở sân bay khoảng nửa tiếng thì chuyến bay từ Hongkong đến, hành khách lục tục ra khỏi sân bay, càng lúc càng ít người đi ra, nhưng vẫn không thấy đại diện Công ty Đại Vũ.

Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, thầm nghĩ: đối phương sẽ không tạm thời thay đổi lịch trình đấy chứ?

Đúng lúc này, có một cô gái đeo chiếc kính râm rất to, khi chất nhu mì xinh đẹp bước tới, vẫy vẫy tay về phía bên này. Sự xuất hiện của cô lập tức khiến cho sân bay trở nên xôn xao. Trương Nhất Phàm nghe thấy tiếng ồn ào, liền quay đầu lại.


Diêu Mộ Tình cùng một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo ngắn tay sặc sỡ đi tới.

Người đàn ông này xem ra cao không tới một mét sáu, cùng lắm cũng chỉ hơn một chút, tóc húi cua, bộ dạng rất chân thật, cũng đeo một chiếc kính râm. Anh ta đi cùng Diêu Mộ Tình, khiến cho người ta có cảm giác rất khôi hài.

Xem ra những người nhìn thấy gã đều không nén nổi mà nhớ tới nhân vật Võ Đại Lang. Có lẽ, gã là người thân cận nhất với Chí Vĩ.

- Bí thư Trương, không ngờ ngài lại đích thân đến đây! Thật ngại quá!
Diêu Mộ Tình bỏ chiếc kính râm xuống, để lộ ra gương mặt tuyệt mỹ. Đằng sau hai người, còn có bốn năm tùy tùng, có lẽ người đeo kính mắt và mang túi xách kia chính là trợ lý, ba người đàn ông kác vẻ mặt nghiêm túc giống nhau còn lại chắc là vệ sĩ.

Đây là đại diện Công ty thương mại Đại Vũ ư? Ánh mắt Trương Nhất Phàm dừng trên người đối phương, miệng nở một nụ cười. Diêu Mộ Tình thoải mái bắt tay Trương Nhất Phàm, giới thiệu:
- Vị này chính là đại diện Công ty thương mại Đại Vũ, Khang tiên sinh. Còn vị này chính là Bí thư Trương của thành phố Vĩnh Lâm.

Vị Khang tiên sinh này rất tinh ý, gã đang định giơ tay ra bắt tay Cục trưởng Chu của Cục Xúc tiến và đầu tư, nghe Diêu Mộ Tình giới thiệu xong, gã thầm cảm thấy kỳ lạ: thật đáng sợ, một Bí thư còn trẻ tuổi như vậy.

Khang tiên sinh giơ tay:
- Hóa ra ngài chính là Bí thư Trương, vinh hạnh, vinh hạnh!
Giọng nói của đối phương hơi khàn, hơn nữa nói tiếng phổ thông còn không chuẩn, hẳn đây là giọng của người Hongkong.

Khi Trương Nhất Phàm bắt tay gã, gã thích thú cười nói:
- Tôi họ Khang, khang trong từ khỏe mạnh, Khang Đại Vũ. Anh nhìn thân thể tôi thì biết, trông rất khỏe mạnh đúng không, ha ha…

Khang tiên sinh thật ra khá hài hước, nói chuyện với gã vài câu khiến cho người ta nhanh chóng chấp nhận cái dáng vẻ bề ngoài xấu xí của gã. Trương Nhất Phàm nói vài câu xã giao:
- Hoan nghênh Khang tiên sinh đến Vĩnh Lâm đầu tư!


Khang tiên sinh dùng thứ tiếng phổ thông không chuẩn nói:
- Chỉ là kiếm tiền thôi, tôi là một thương nhân, chỗ nào có thể kiếm được tiền thì tôi sẽ đến đó. Cô Diêu là bạn của tôi, cô ấy ra sức giới thiệu như vậy, tôi sao có thể không nể mặt cô ấy? Anh nói xem có đúng không?

Gã quay sang nhìn Diêu Mộ Tình, cười vui vẻ.

Diêu Mộ Tình chỉ khẽ mỉm cười, nói với Trương Nhất Phàm:
- Chúng ta lên xe đi! Trong khoảng thời gian Khang tiên sinh ở Trung Quốc, tôi sẽ đi cùng trong toàn bộ hành trình, vừa làm phiên dịch, vừa làm người dẫn đường. Bí thư Trương, anh sẽ phải vất vả vài ngày đấy.

Khang Đại Vũ lần đầu tiên đến Trung Quốc, có rất nhiều câu nói nghe không hiểu rõ lắm, cần có người ở bên cạnh thỉnh thoảng giải thích. Trương Nhất Phàm nhìn Diêu Mộ Tình, khen một câu:
- Cô Diêu lo lắng cho sự phát triển của quê hương, thật đúng là một con người yêu nước!

Đôi mắt đẹp của Diêu Mộ Tình trợn lên, không hề nể nang gì, ngay trước mặt Khang Đại Vũ nói:
- Tôi sẽ lấy phí dịch vụ đấy!

Sau khi rời khỏi sân bay, Diêu Mộ Tình nói với Bí thư Trương về yêu cầu của vị khách, hôm nay không đến Vĩnh Lâm, Khang tiên sinh muốn ở trên tỉnh.

Ở tỉnh và Vĩnh Lâm đương nhiên là hai cấp bậc hoàn toàn khác nhau.

Trương Nhất Phàm cảm thấy, khách muốn ngủ ở tỉnh một đêm cũng không có vấn đề gì.

Khách từ Hongkong đến, đi đường vất vả, đây là chuyện đương nhiên. Lúc ăn cơm trưa, Diêu Mộ Tình đề nghị, buổi chiều còn có thời gian, chi bằng đến suối nước nóng sơn trang thư giãn một chút, buổi tối quay về tỉnh hát hò, sáng hôm sau đi Vĩnh Lâm.

Đề nghị này nhanh chóng nhận được sự đồng ý của Khang tiên sinh, Trương Nhất Phàm là chủ nhà, đương nhiên không thể phản đối. Hiện giờ những ông chủ lớn đều thích chương trình giải trí như vậy, đâu còn cách nào khác?

Thấy Khang Đại Vũ vô cùng hào hứng, Trương Nhất Phàm liền nói với Cục trưởng Chu:
- Các vị tiếp Khang tiên sinh trước, tôi đi có chút việc, hẹn sáu giờ tối nay gặp lại.


Rời khỏi khách sạn, Trương Nhất Phàm vội vàng ra cửa, trên đường đi gọi điện thoại cho Hồ Lôi:
- Tiến độ của bên cậu thế nào rồi? Bây giờ lại xuất hiện một tập đoàn Đại Vũ nữa.

Hồ Lôi nói:
- Tôi biết Tập đoàn Đại Vũ này, ở Hongkong đó. Không phải lo đâu, cho dù bọn họ có đến, cũng chỉ là chuyện tranh chấp giữa hai công ty thôi.

Thấy Hồ Lôi không có vấn đề gì, Trương Nhất Phàm liền đi thẳng đến chỗ Liễu Hồng nghỉ ngơi.

Vì chuyến đi của Lý tiên sinh đến Vĩnh Lâm nên rất nhiều nhà đầu tư phỏng đoán động cơ của bọn họ, hơn nữa Tập đoàn họ Lý còn chính thức ký kết hợp đồng đầu tư, với một dự án bất động sản trị giá một tỷ nhân dân tệ.

Bởi vậy, rất nhiều người đoán rằng, mục tiêu kế tiếp của nhà họ Lý chính là khai thác quặng mangan ở Vĩnh Lâm. Nếu nhà họ Lý ra mặt thì dự án này nhất định sẽ là của họ chứ không phải ai khác.

Với năng lực của Hồ Lôi còn không thể nuốt trôi toàn bộ mỏ quặng lớn ở Huyện Sơn Lam, Trương Nhất Phàm liền suy nghĩ, nếu Tập đoàn Đại Vũ thực sự có ý định đầu tư vào Vĩnh Lâm thì cũng là một cơ hội tốt.

Nhưng nếu chỉ đầu tư dưới một tỷ, giống như một xí nghiệp loại nhỏ thì Trương Nhất Phàm quyết định không làm. Đây là vấn đề nguyên tắc, thà ít nhưng chất lượng còn hơn.

Liễu Hồng đã tan ca sớm và về nhà, bộ váy công sở bó sát bộ mông khêu gợi, đôi tất màu da người trang trí cho đôi chân nuột nà không tì vết.

Thấy Trương Nhất Phàm đang ngồi trên sofa hút thuốc, cô chủ động bước vào ngồi cạnh Trương Nhất Phàm:
- Sao anh không đi ngủ một chút đi?

- Không ngủ được! Việc quyên tiền kia em…
Trương Nhất Phàm nhìn vào mắt Liễu Hồng, nói được nửa câu thì dừng lại. Một chiếc cúc trên chiếc áo trắng của Liễu Hồng không cẩn thận đã bị bung ra, lộ ra bộ ngực căng đầy. Liếc mắt xuống dưới, một mảng da thịt trắng như tuyết và cả bộ ngực đập vào mắt. Toàn bộ suy nghĩ của Trương Nhất Phàm đều tập trung vào đó, một chỗ nào đó trên cơ thể hắn bắt đầu rạo rực.

Hắn đoán rằng có lẽ vừa rồi khi Liễu Hồng vào nhà thay dép, lúc khom lưng xuống, bộ ngực nở ra khiến cúc áo bị bung ra, vô tình khiến những thứ bên trong lộ ra ngoài, khiến Trương Nhất Phàm lại nghĩ đến thân thể gợi cảm của Liễu Hồng.

Liễu Hồng nhận ra ánh mắt khả nghi của hắn, đang nhìn mình cười rất đáng nghi. Cô liền cúi đầu nhìn thoáng qua, ngay lập tức liền đỏ bừng mặt. Cô vội vàng cài lại cúc áo, Trương Nhất Phàm tóm lấy tay cô, giơ tay nắm lấy bầu ngực trắng như tuyết kia, Liễu Hồng liền ỡm ờ ngả vào lòng hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui