Từ thời khắc Lý lão tiên sinh lên đường, nhất định trở thành tiêu điểm trong giới doanh nhân.
Vị nhân tài vô giá trong thương giới này trong lúc nói chuyện, đã từng vô ý thay đổi vận mệnh của cả một thành phố. Lần này ông ấy đến tỉnh Tương, lại kéo theo vô vàn suy đoán cùng mộng tưởng của đám người trong thương giới.
Trên đời này, không có khoản thù lao nào cho không, cũng không có khoản trả công nào miễn phí, đạo lý này đối với đám thương nhân ấy hoàn toàn là một chân lý. Là một thương nhân thành công luôn theo đuổi lợi ích lớn nhất, mỗi bước đi nhất định đều phải suy tính cặn kẽ.
Có khi nhìn thoáng qua chỉ như một cuộc nói chuyện vô tâm, một chuyến cưỡi ngựa xem hoa lơ đãng, song thực ra phía sau những điều đó đều mang ý nghĩa sâu xa. Lộ trình chính xác cho chuyến đi vào đại lục lần này của Lý lão tiên sinh đã được công bố.
Nơi dừng chân đầu tiên là tỉnh Tương, thứ hai là Vĩnh Lâm, thứ ba là Song Giang, cuối cùng chính là Bắc Kinh, sau đấy sẽ từ Bắc Kinh về thẳng Hongkong. Rất nhiều người đang đoán rằng, chuyến đi đại lục lần này của Lý lão tiên sinh vì dự tính đầu tư? Hay là còn nguyên nhân nào khác?
Cũng bởi lần trước Lý gia gặp họa lớn, được anh em Trương gia liên thủ, cứu Đại công tử của Lý thị thoát khỏi nguy nan. Âu Dương Kiến Thành vì sự việc bại lộ mà tự sát. Nhưng chuyện này đến giờ vẫn được giữ kín.
Mặc dù bên ngoài có rất nhiều tin đồn, song Lý gia vẫn chưa lên tiếng chứng thực, bọn họ cũng chỉ là đoán già đoán non mà thôi. Qua mấy tháng điều chỉnh, Lý lão tiên sinh vượt qua nỗi đau, lấy lại tinh thần, quyết chí đến tỉnh Tương một chuyến, thăm hỏi vị ân nhân, người bạn hữu đã ra tay tương trợ.
Vì thế, không khó giải thích cho lộ trình đến Bắc Kinh lần này.
Lần thứ hai gặp Lý lão tiên sinh, ông vừa qua đại thọ bảy mươi, cả mái đầu đã bạc trắng, nhưng qua bao cuộc bể dâu cũng không làm mất đi vẻ cơ trí trong đôi mắt ông.
Có Chủ tịch tỉnh Lý Thiên Trụ đồng hành, và cảnh sát vũ trang dẫn đường, đoàn xe chậm rãi tiến vào địa phận Vĩnh Lâm. Trương Nhất Phàm dẫn đầu bốn ban lớn của Vĩnh Lâm, đã cung kính ra nghênh đón.
Thời điểm gặp mặt, Lý lão nắm chặt tay Trương Nhất Phàm, trong mắt ánh đã nói lên sự cảm kích sâu sắc, theo đó lực ở bàn tay cũng tự động tăng thêm mấy phần, chầm chậm truyền tới trái tim Trương Nhất Phàm.
Một tình cảm tiếc thương dần nảy nở trong trái tim hai người một già một trẻ này.
- Chúng ta lại gặp nhau rồi!
Lý lão gật đầu, nắm tay rất lâu, sau đó mới buông tay Trương Nhất Phàm ra.
Kim tiên sinh, Lý Tuệ Hoa, Âu Dương Viện Viện đều đến cùng, Kim tiên sinh vẫn như trước, cảm giác đau thương trầm mặt bình thản trong ánh mắt của Lý Tuệ Hoa khiến Trương Nhất Phàm cảm nhận được phiền muộn của bà. Một người phụ nữ trung niên góa chồng, trong lòng đau khổ, bi thương đến mức nào, Trương Nhất Phàm có thể thấu hiểu sâu sắc.
Bà không bắt tay Trương Nhất Phàm, trong khoảng khắc ánh mắt hai người giao nhau, Lý Tuệ Hoa ngừng lại khoảng nửa giây rồi vội vàng quay đi.
Âu Dương Viện Viện rõ ràng đã không còn vẻ hoạt bát như ngày xưa nữa. Có lẽ biến cố xảy ra bất ngờ, khiến cô chịu đả kích quá lớn. Âu Dương Viện Viện đi tới trước mặt Trương Nhất Phàm, nhẹ nhàng gọi:
- Anh Nhất Phàm.
- Viện Viện!
Hai người bắt tay, rồi cô lại quay về đứng cạnh mẹ.
Buổi gặp mặt rất đơn giản, cũng rất nặng nề, gây cho người ta một áp lực không thể diễn tả bằng lời. Rất nhiều người không hiểu được, vì sao ở đó lại không có tiếng hoan hô cười đùa? Việc bọn họ nặng nề nói lên điều gì?
Một nhóm phóng viên đi theo phía sau, nắm bắt kỹ càng từng chi tiết.
Dương Mễ dĩ nhiên cũng có trong đám người đó, cô gật đầu với Trương Nhất Phàm, coi như thay cho lời chào hỏi.
Một đội ngũ hùng dũng chẳng khác nào ngày xưa Hoàng thượng đi tuần, đằng trước xe cảnh sát rú còi ầm ĩ, đằng sau phóng viên vác máy quay chăm chú bám theo, cảnh tượng khá là hoành tráng.
Lần này, ngoài các phóng viên của các hãng truyền thông lớn ở tỉnh Tương, còn có các phóng viên từ nơi khác đến. Bởi vậy, số lượng phóng viên rõ ràng đông hơn bình thường rất nhiều. Chiều nay, sẽ tổ chức một cuộc họp báo, Lý lão tiên sinh sẽ thông qua các phương tiện truyền thông và quảng đại quần chúng, gặp mặt các giới ở địa khu Vĩnh Lâm.
Lý Thiên Trụ ánh mắt chăm chú, mặt mày uy nghiêm, ông ta đã nhận ra được sự ăn ý giữa Lý lão tiên sinh và Trương Nhất Phàm, trong lòng không khỏi thầm kinh hãi, tiểu tử này quả nhiên khả năng không nhỏ.
Kỳ thực, đối với chuyến đi vào đại lục lần này của Lý lão tiên sinh, ông ta cũng là một trong những nhân vật biết rõ sự tình. Lý Hồng trở về từ Hongkong, đã đem thông tin báo cáo lại cho Tổng Bí thư, lúc ấy Tổng Bí thư còn đích thân gọi điện thoại thăm hỏi Lý lão.
Bữa trưa đương nhiên diễn ra tại khách sạn lớn ở Vĩnh Lâm.
Ngoài Chủ tịch tỉnh Lý, còn có Trương Nhất Phàm và Lý lão, cùng Lý Tuệ Hoa, Âu Dương Viện Viện ngồi ăn cùng nhau. Kim tiên sinh đi cùng những nhân viên khác, Hồ Lôi liền tiếp Kim tiên sinh ở một bàn khác.
Những nhân viên khác đi cùng cũng đã được thu xếp ổn thỏa. Trưởng ban Tuyên giáo Quách đợi ở bên ngoài, thấy Đằng Phi thì thầm gì đó vào tai Trương Nhất Phàm, sau đó Trương Nhất Phàm nói một tiếng xin lỗi với đám người Lý lão rồi mới ra ngoài.
Vấn đề Trưởng ban Quách muốn xin chỉ thị là số lượng phóng viên lần này quá lớn, nên xử lý như thế nào. Cứ theo quy tắc bình thường, những ông hoàng không ngai ấy nhất định đều phải thưởng, để an ủi đám người bọn họ, đừng có nói không thành có, đặt điều sinh sự.
Đây cũng coi như một quy tắc ngầm bất đắc dĩ đi! Trương Nhất Phàm nghĩ ngợi một lát, rồi nói với Trưởng ban Quách:
- Vậy mỗi người một ngàn đi!
Vốn dĩ chuyện này Trưởng ban Quách hoàn toàn có thể tự quyết định, nhưng gần đây gã cũng học cách ngoan ngoãn. Chủ tịch Ô cũng đã phối hợp rồi, nếu mình không thức thời, e là sẽ gặp phải tai bay vạ gió thôi. Vì vậy việc bất luận lớn nhỏ, cũng báo cáo thêm vài lần, để Bí thư Trương hiểu được thành ý của mình.
Ô Dật Long ngồi cùng bàn với đám người Kim tiên sinh, đến lúc đó, gã mới hiểu được, nguyên nhân thực sự của chuyện lần trước Trương Nhất Phàm nói với mình, nào là kiên quyết chỉnh đốn trị an xã hội, nào là dốc sức giải quyết tình hình vệ sinh đô thị...
Vì chuyện này, trong lòng Ô Dật Long từng có trăm ngàn suy đoán, thậm chí cho rằng Trương Nhất Phàm liệu có giở trò cáo mượn oai hùm, mượn uy danh gia tộc, mời một nhân vật lớn nào đó đến Vĩnh Lâm hay không. Không ngờ lần này tới lại là Lý lão tiên sinh, Đệ nhất phú ông trong giới người Hoa toàn cầu, gã mới hiểu được suy tính sâu xa của Trương Nhất Phàm.
Tất cả đều vì lợi ích kinh tế! Ô Dật Long dĩ nhiên hiểu được tầm trọng và ý nghĩa lớn lao của chuyến đi đến Vĩnh Lâm của Lý lão tiên sinh. Trước có việc xây dựng nhà máy dược của Trường Bạch Sơn, sau lại có cuộc khảo sát của tập đoàn Lý thị, điều này sẽ có ảnh hưởng mang tính quyết định đối với sự phát triển của Vĩnh Lâm.
Ô Dật Long không thể không thầm cảm thán, ưu thế ở phương diện này của Trương Nhất Phàm dứt khoát người bình thường không thể bằng được. Bởi vậy, gã mới bảo đám thủ hạ yên ổn một chút, bớt gây phiền toái cho gã.
Trong thời gian ngắn, bất luận hắc đạo hay bạch đạo đều trở nên yên ắng một cách lạ thường.
Sau bữa cơm trưa chính là thời gian nghỉ ngơi. Trương Nhất Phàm vẫn cùng Chủ tịch Lý và Lý lão hàn huyên. Lý Tuệ Hoa càng tỏ ra trầm mặc hơn, kéo theo Viện Viên im lặng đứng sau lưng mẹ. Thời điểm trước khi Lý lão xuất hiện, bên người luôn dẫn theo vợ chồng Lý Tuệ Hoa, mỗi khi nhìn thấy bên cạnh mình thiếu đi một mình bóng quen thuộc, trong lòng Lý Tuệ Hoa lại dâng lên một nỗi thất vọng.
Buổi họp báo tổ chức vào lúc ba giờ chiều, Lý lão đã nghỉ được một giờ, đang chuẩn bị để tham dự họp báo.
Trưởng ban Quách của ban Tuyên giáo chủ trì cuộc họp, Chủ tịch Lý trong cuộc họp báo, dõng dạc phát biểu một bài diễn thuyết.
Trương Nhất Phàm ngạc nhiên phát hiện ra, tài ăn nói của Lý Thiên Trụ rất tốt, tốt đến mức căn bản không cần dùng bản thảo, xuất khẩu thành thơ, nói liền một mạch vô cùng lưu loát. Thỉnh thoảng bên dưới lại vang lên một tràng vỗ tay.
Đây là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm trông thấy Lý Thiên Trụ phát biểu không cần bản thảo, hơn nữa hiệu quả không tồi.
Đến lượt Lý lão tiên sinh lên phát biểu, các phóng viên hết người này đến người khác như lên cơn cuồng, chen lấn xô đẩy đặt ra hàng loạt câu hỏi. Buổi nói chuyện hôm nay của Lý lão tiên sinh sẽ là sự kiện đặc biệt quan trọng đối với cánh phóng viên.
Có người hỏi:
- Lý lão tiên sinh, chuyến đi lần này của ngài đến đại lục vì mục đích đầu tư phải không ạ?
Lý lão trả lời:
- Không loại trừ khả năng này, là một thương nhân, một nhà đầu tư, tập đoàn Lý thị đầu tư ở đại lục cũng không phải lần đầu. Nếu có cơ hội ấy, tôi không ngăn cản mọi người cho là như vậy.
Đây là câu cửa miệng quen thuộc, vừa không khẳng định cũng không phủ định, cứ để cho người ta đi đoán.
Phóng viên:
- Nói như vậy, mục đích ngài tới Vĩnh Lâm, có phải vì có hứng thú với quặng mangan được xưng là lớn nhất cả nước ở Vĩnh Lâm hay không? Thương nhân thực sự chỉ quan tâm đến lợi ích như vậy sao, lẽ nào ngài chưa từng nghĩ đến việc làm một vài cuộc từ thiện ở đại lục sao?
Mọi người nhìn theo hướng tiếng nói phát ra, chỉ thấy một nữ phóng viên mặt lấm tấm tàn nhang, giọng the thé đặt câu hỏi. Vấn đề sắc bén như vậy, dường như người hỏi không có thiện ý.
Trương Nhất Phàm khẽ nhíu mày, Trưởng ban Quách ở bên cạnh sắc mặt chợt biến, thầm nghĩ con điên này từ chỗ nào đến vậy? Con mẹ nó, phong bì một ngàn của mình đi nuôi chó rồi. Gã thầm nhớ kỹ khuôn mặt đầy tàn nhang này.
Không ngờ Lý lão trả lời rất phong độ:
- Quý cô đây nói rất đúng, tôi tin rằng tất cả thương nhân đều theo đuổi lợi ích lớn nhất, vì sự phát triển của doanh nghiệp, đây là nguyên tắc cơ bản nhất, Lý thị cũng không phải ngoại lệ. Một doanh nghiệp không có lợi nhuận, không thể nghi ngờ gì, chẳng khác nào xây nhà cao tầng trên bờ cát, rốt cuộc cũng không thể tồn tại lâu dài. Nhưng nếu cô nhất định cho rằng, lần này tôi đến vì nguồn tài nguyên phong phú của Vĩnh Lâm, tôi cũng không thể nói gì hơn. Dự án lớn nhất của tập đoàn Lý thị là bất động sản, tôi cũng không ngại tiếp tục đầu tư vào một vài lĩnh vực khác ở đại lục. Khai thác quặng cũng có thể là mục tiêu phát triển kế tiếp của Lý thị. Còn về việc từ thiện mà cô vừa nói, cũng là một ý khác trong chuyến đi đến đại lục lần này của tôi. Việc này, cụ thể sẽ do Kim tiên sinh, Tổng giám đốc điều hành ở đại lục phổ biến cho mọi người. Là một người Trung Quốc, trong phạm vi năng lực của mình, làm một số việc khả năng cho phép vì Tổ quốc, tôi cho rằng đây cũng là điều đương nhiên. Không biết tôi trả lời như vậy, mọi người có cảm thấy hài lòng hay không?
Một phóng viên khác đứng lên.
- Lý lão tiên sinh, dự án đường dành riêng cho người đi bộ của tập đoàn Lý thị ở Thông Thành triển khai rất tốt, tiếp theo đây có phải sẽ có một ý tưởng đầu tư khác không ạ? Theo lộ trình chuyến đi này của ngài, tiếp đến sẽ là thành phố Song Giang, có phải ngài tiếp tục có ý đầu tư bất động sản ở đó hay không? Tương lai, Song Giang sẽ là một lựa chọn không tồi, rất nhiều thương nhân đều cho rằng như vậy.
Lý lão:
- Trong mười mấy, hai mươi năm ở Trung Quốc, tôi vẫn kiên trì cho rằng, tiếp tục coi trọng lĩnh vực bất động sản, hơn nữa chúng tôi cũng luôn dốc sức ở lĩnh vực này. Trước mắt, thành tựu lớn nhất của tập đoàn Lý thị cũng chính là dự án ở lĩnh vực bất động sản này. Triển vọng của bất động sản Trung Quốc sẽ đứng đầu thế giới, vượt qua tốc độ phát triển của tất cả các quốc gia khác. Câu hỏi cô đặt ra rất tốt, nếu cô bước vào giới thương nghiệp, nhất định sẽ vượt qua thành tựu mà tôi đã đạt được.
Lý lão mỉm cười, làm cho mặt vị nữ phóng viên kia đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu ghi chép.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...