Lập Thu ngồi trong công viên, không ngừng khóc thút thít.
Thôi Hồng Anh khuyên một hồi lâu, cô mới ngừng khóc, nhưng cũng chẳng nói gì.
Đã khá muộn nên Thôi Hồng Anh khuyên cô đi về, cứ ngồi trên đường thế này thì không an toàn lắm. Lập Thu vẻ mặt mờ mịt lắc đầu:
- Cậu về đi! Để mình yên tĩnh một lát.
Cuối cùng Thôi Hồng Anh cũng khuyên được cô trở về ký túc xá.
Ban nãy chứng kiến uy lực của Lập Thu, lực sát thương thật kinh người, sức mạnh dũng mãnh ấy của Lập Thu quả thực không người đàn ông nào có thể chống đỡ nổi.
Thôi Hồng Anh phát hiện ra rằng, suy nghĩ của Lập Thu sâu sắc hơn cả mình, hỏi cô ấy lí do là gì, cô ấy cũng chẳng nói. Cô đang nghĩ, nếu thực sự để Lập Thu ở cùng anh họ mình, chưa chắc đó là chuyện tốt đẹp gì. Chỉ là chuyện tình cảm cô cũng cảm thấy rất phức tạp, cô đành cảm thán trong lòng, vẫn cứ là thuận theo duyên số đi!
Hôm sau, Đằng Phi và lão Trần đến đón Bí thư Trương như mọi khi, trên đường không nói lời nào.
Trong lòng Đằng Phi rất áy náy, đợi lãnh đạo vào phòng làm việc rồi, anh ta mới vào xin lỗi, quỳ trên mặt đất, đưa lên bản kế hoạch mới mà anh ta đã làm suốt đêm qua.
Trương Nhất Phàm vốn muốn thay Đằng Phi, nhưng tối qua Đổng Tiểu Phàm đã khuyên hắn. “Với tình hình hiện giờ ở Vĩnh Lâm, anh liên tục đổi thư ký cũng không giải quyết được vấn đề gì, đưa người mới đến, có khi càng dễ bị người ta lợi dụng sơ hở hơn.
Em nghĩ mấu chốt của vấn đề không nằm ở Đằng Phi, nếu quả thật có người đang lén giở trò, thì dù có đổi người khác cũng vẫn xảy ra vấn đề tương tự. Em thấy, không bằng anh cho Đằng Phi thêm một cơ hội đi.”
Trương Nhất Phàm đã suy xét rất lâu, cảm thấy Đổng Tiểu Phàm nói cũng có lý, nên quyết định tạm thời cho Đằng Phi thêm một cơ hội xem sao. Sai lầm kiểu này tuyệt đối là đòn trí mạng, trong tình cảnh như hiện giờ, chỉ sơ ý chút thôi cũng có thể bị người ta nắm được thóp. Nhưng cũng không thể bỏ qua cho Đằng Phi như vậy được, hay là phải ra sức dạy dỗ cho một bài.
Đổng Tiểu Phàm nói, “Việc trên quan trường, em cũng hiểu rõ, hoặc là cứng rắn, hoặc là thỏa hiệp, anh không thể hùa theo trào lưu, phải có ưu thế riêng biệt của bản thân, thì mới có thể làm những việc nổi trội hơn người.
Ưu thế thì anh có rồi, làm những việc hơn người, điều đó phải dùng tâm huyết cả đời để nghiên cứu. Đại đa số đều tập trung vào việc bày mưu tính kế, tranh quyền đoạt lợi, đấu đá lẫn nhau. Càng có nhiều người tầm thường, không có tài cán, mơ mơ hồ hồ lăn lộn hết cả cuộc đời. Có thể thực sự ngẩng cao đầu cũng chỉ được mấy người mà thôi.
Những kẻ này dùng trăm phương nghìn kế nghe ngóng kế hoạch của anh, xét đoán tâm tư của anh, chỉ đơn giản là muốn lợi dung những chính sách, đường lối lớn, nhằm đứng giữa kiếm lời. Nếu em đoán không nhầm, bọn họ cũng đang chú ý đến quặng mangan, thực ra em cảm thấy chuyện này cũng không có gì là xấu.
Nếu bọn họ muốn can dự vào, không bằng anh chừa ra một khe hở để họ tự chui vào, việc duy nhất cần làm chính là giám sát thị trường, làm cho nó đi vào khuôn khổ. Một chế độ được lập ra đúng đắn cũng có thể khiến người xấu làm chuyện tốt, nhưng một chế độ không ra gì thì lại có thể khiến người tốt làm ra chuyện xấu.
Anh cứ đề phòng như thế, thì không bằng tập trung càng nhiều tâm sức cho việc thiết lập chế độ đi. Chỉ cần có sự ràng buộc chế độ toàn vẹn để kiềm chân bọn họ, em nghĩ bọn họ có muốn xấu hơn nữa cũng chẳng xấu nổi.”
Một tràng lý luận phân tích của Đổng Tiểu Phàm khiến Trương Nhất Phàm nghe xong cũng có chút ngơ ngẩn. Chỉ nghe thấy Đổng Tiểu Phàm lại tiếp tục thuyết giảng, quặng mangan này ai được khai thác, ai không được khai thác? “Chỉ cần có lợi cho kinh tế của Vĩnh Lâm, những chuyện có thể mắt nhắm mắt mở, anh cứ để cho họ chịu khổ đi.”
Đối với màn lý luận này của vợ, Trương Nhất Phàm cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Hắn nhìn vào hàng lông mày đẹp của Đổng Tiểu Phàm, lại thêm ánh mắt mê người ấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất kích động.
- Bà chủ nhỏ à, những điều này em học được từ đâu thế?
Không nhịn được, Trương Nhất Phàm đưa tay lên nhéo má cô một cái. Đổng Tiểu Phàm trừng mắt nhìn chồng.
- Tuy em không giống anh, bị cuốn vào trong vòng xoáy quyền lực này, nhưng tốt xấu gì thì em cũng có thể coi là người trong thể chế. Anh nhìn vào cuộc sống của em đi, anh, cha em, cha chồng ... Cả một đám người lớn như vậy, có ai không nắm một chức vụ quan trọng, quản lý một phương? Anh thật sự xem thường em quá rồi đấy, tốt xấu gì thì lý lịch của em cũng như anh, bản thân không làm thì không thể nhìn, không thể học sao?
- Phải rồi, phải rồi. Có lẽ có rất nhiều chuyện, quả thật trong cuộc thì u mê, ngoài cuộc thì tỉnh táo. Bà chủ nhỏ à, cuộc nói chuyện ngày hôm nay khiến anh chợt hiểu ra, hay cho câu nói, chế độ đúng đắn khiến người xấu làm việc tốt, chế độ không đúng khiến người tốt làm chuyện xấu. Vậy anh sẽ bắt tay vào làm chế độ, quản lý thị trường. Bà chủ nhỏ, cám ơn em đã giúp anh soi sáng con đường lầm lạc, lần này anh phải dốc sức khao em thôi!
Cái Trương Nhất Phàm gọi là khao ấy, đương nhiên là bài tập về nhà đã lâu không nộp, vừa đúng lúc tối hôm nay Thôi Hồng Anh không ở nhà. Trương Nhất Phàm liền ôm lấy bà chủ nhỏ rồi đi vào phòng ngủ.
Tuy rằng đã nghe theo đề nghị của bà xã, song Trương Nhất Phàm vẫn tỏ ra sa sầm mặt mày, cố ý để Đằng Phi cảm thấy áp lực. Hắn thầm nghĩ, Đằng Phi này chắc chắn cần phải dạy cho một trận, nếu không sau này thành thói quen thiếu cảnh giác thì thật không hay.
Thấy Đằng Phi đang quỳ dưới đất, Trương Nhất Phàm cũng không nói gì, đúng lúc ấy Hồ Lôi gọi điện thoại đến.
- Anh Phàm, có tin vui lớn.
Hồ Lôi rất hưng phấn, như ăn nhầm thuốc, cho dù đang nói chuyện điện thoại cũng cảm nhận được vẻ mặt hớn hở của gã.
- Hôm nay em đến Vĩnh Lâm, tối chúng ta tụ họp đi.
Trương Nhất Phàm nói:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Hồ Lôi cười lớn, vô cùng đắc ý đáp:
- Kim tiên sinh gọi điện đến báo, Lý lão tiên sinh sẽ đích thân đến tỉnh Tương một chuyến, muốn xem thử quặng mangan lớn đầu tiên của cả nước ở Vĩnh Lâm.
- Gì cơ? Vậy tốt quá rồi! Tốt quá rồi!
Trương Nhất Phàm vỗ bàn đứng bật dậy, vừa nói chuyện điện thoại, vừa đi ra cửa, căn bản không quan tâm đến Đằng Phi vẫn đang quỳ ở đó.
Lý lão tiên sinh đến tỉnh Tương, Trương Nhất Phàm không cầu gì khác, chỉ cần ông ấy có thể đến Vĩnh Lâm một chuyến chắc chắn sẽ có được hiệu quả không tưởng. Lý lão tiên sinh là nhân tài trong giới thương nhân, là tiêu điểm chú ý cho toàn quốc dân. Bất luận ông ta đi đâu cũng đều gây nên một trận chấn động. Đến lúc ấy, các hãng thông tấn và đài truyền hình sẽ đến cùng Lý lão, sẽ chú ý tới động thái cũng như tình hình phát triển của Vĩnh Lâm.
Chuyến đi lần này của ông ấy, bất luận có đầu tư hay không, chắc chắn sẽ khiến cho nhiều kẻ phỏng đoán này nọ, những người giỏi đoán ý ông ấy, đương nhiên sẽ nghe tin mà hành động.
Nhận được tin này, quả thực sướng như lên trời, hắn không đi phân tích động cơ của Lý lão tiên sinh mà chỉ đang suy tính xem, phải làm thế nào mới sử dụng được toàn bộ.
Đây quả thực là một thông tin khiến người ta hưng phấn, Vĩnh Lâm sẽ nhờ đó mà được lợi vô cùng.
Nghe ngóng được đại khái lộ trình của Lý lão tiên sinh, Trương Nhất Phàm đích thân đi một chuyến đến trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố. Tên Tiểu Cảnh này tuy có chút bằng mặt không bằng lòng, song trông thấy Bí thư Trương đích thân đến đây liền lập tức đứng lên đi thông báo.
Ô Dật Long đang nghe báo cáo về tiến triển của nhà máy thứ hai của tập đoàn Trường Bạch Sơn ở huyện Giang Hóa, được tin Trương Nhất Phàm đến cũng lập tức đứng dậy.
- Mọi người ra ngoài trước đi.
Lúc Chủ tịch huyện Tiếu đi ra, đụng phải Trương Nhất Phàm, liền chào một tiếng. Trương Nhất Phàm, gật gật đầu, Ô Dật Long đã ra ngoài đón tiếp.
Ở Vĩnh Lâm lâu như vậy, Trương Nhất Phàm cũng chỉ ghé qua phòng làm việc của Chủ tịch thành phố hai lần. Tiểu Cảnh đi vào rót trà, rồi đóng cửa lại.
Ô Dật Long ngồi xuống ghế sofa đối diện Trương Nhất Phàm.
- Bí thư Trương đích thân tới đây, có phải lại có quyết sách gì quan trọng hay không? Vừa rồi Chủ tịch Tiếu, Chủ tịch huyện Giang Hóa đang báo cáo tiến độ xây dựng nhà máy thứ hai của tập đoàn Trường Bạch Sơn, ở phương diện này, hai bên hợp tác vẫn khá ổn.
Đối với sự phối hợp gần đây của Ô Dật Long, Trương Nhất Phàm cảm thấy rất vui mừng. Hắn biết bản thân không thể đích thân đi ra lệnh cho đám Ngưu quỷ Xà thần ấy. Ô Dật Long thì khác, gã căn cơ thâm hậu, ở địa khu Vĩnh Lâm này nói một là một. Cho dù có vật ngã được gã, thì hắn cũng lại phải đi thu phục từng đám lít nhít bên dưới, Trương Nhất Phàm thực không có nhiều thời gian như vậy.
Quyết sách lúc này của hắn cũng giống như năm xưa Quan Vân Trường tha mạng Tào Tháo, năm ấy Gia Cát Lượng không muốn giết Tào Tháo, đã khiến cho cả phương Bắc một lần nữa lâm vào chiến loạn, bách tính lại gặp phải cảnh lầm than, vì vậy hắn muốn diễn lại cảnh tượng Quan Vân Trường tha mạng Tào Tháo ấy.
Trương Nhất Phàm định cho mình thời hạn ba năm, trong ba năm này, việc hắn cần hoàn thành rất nhiều. Vẫn là câu nói ấy, nền móng Vĩnh Lâm yếu, đợi đến khi hắn hoàn thành việc chỉnh đốn chính trị thì sẽ lãng phí rất nhiểu thời gian.
Hắn chỉ có thể cùng lúc thực hiện, dĩ nhiên cách tốt nhất chính là hợp tác với Ô Dật Long. Sau một trận giao chiến, Ô Dật Long dường như cũng ý thức được điều này, bởi vậy, biểu hiện gần đây của gã khiến người ta rất hài lòng.
Trương Nhất Phàm và Ô Dật Long trao đổi, vẫn là những chuyện ấy, để thực hiện được bốn mục tiêu, chính quyền nhất định phải dốc nhiều sức hơn nữa. Sau đó hai người nói hết chuyện này sang chuyện khác, cuối cùng nói đến mấy vấn đề tình hình trị an xã hội, môi trường đô thị, tình trạng vệ sinh, an toàn giao thông.
Thêm nữa Trương Nhất Phàm nhấn mạnh rằng, trong những ngày tới đây, trọng điểm chính là mấy điểm này. Ô Dật Long không hiểu, nhưng gã cũng không hỏi lại, gã không có thói quen chuyện gì cũng đi hỏi người khác, chỉ muốn suy tính trong đầu mà thôi.
Với chỉ số thông minh của Ô Dật Long, gã đương nhiên nhanh chóng hiểu được dụng ý của Trương Nhất Phàm, những lời hắn nói hôm nay, trước đó chỉ là lời dẫn thôi, phía sau mới là trọng điểm. Chỉ là gã vẫn không hoàn toàn hiểu được mục đích thực sự khiến Trương Nhất Phàm làm mấy thứ này.
Tình hình chung này chỉ có lãnh đạo cấp cao hoặc có vị khách quan trọng viếng thăm, mới đặc biệt chú trọng công tác ở những phương diện này, lẽ nào quả thực có nhân vật quan trọng nào đó đến Vĩnh Lâm?
Điều này với Ô Dật Long mà nói, tạm thời là câu đố không có lời giải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...