Ở suối nước nóng này, có hai vị đầu sỏ đang làm quen.
Trương Nhất Phàm cùng hai người ngâm hơn một giờ. Nghe cuộc đối thoại của bọn họ, mơ hồ cảm giác được ở tỉnh phát sinh một chút biến hóa. Chỉ có điều rốt cuộc sẽ thay đổi được như thế nào loại kết quả này, Trương Nhất Phàm rất khó đoán được kết quả.
Từ phòng VIP đi ra, Lý Hồng lập tức tới đón, Tống Hạo Thiên cũng cùng bước tới, quả nhiên nhìn thấy Trương Nhất Phàm cùng Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc cùng một chỗ, Tống Hạo Thiên trong lòng nghĩ thầm:
- Tiểu tử này thật tốt số, không ngờ lại có thể chiếm được sự yêu thích của chú Lý.
Phải biết rằng, cho dù là Tống Hạo Thiên muốn mời Lý Thiên Trụ ăn cơm, Lý Thiên Trụ chưa chắc đã đồng ý, nhưng ông ta và Thẩm Hoành Quốc đồng thời xuất hiện, hơn nữa người đi bồi lại chính là Trương Nhất Phàm, trong lòng Tống Hạo Thiên có chút khó chịu.
Thử nhìn về tỉnh Tương, có thể có mấy người đồng thời có được sự yêu thích của hai người này? Tống Hạo Thiên không ngốc, nhìn thấy hai người đồng thời xuất hiện, liền biết là tỉnh Tương sẽ có chút biến hóa.
- Chú Lý! Bí thư Thẩm.
Tống Hạo Thiên vẫn là nên đến chào hỏi, lúc này Lý Thiên Trụ mới nhìn anh ta một cái,
- Cháu cũng tới đây sao?
- Cháu đến tỉnh Tương chơi vài ngày.
Một người cao ngạo như một con gà trống như Tống Hạo Thiên, không ngờ lại cực kỳ thành thật. Trương Nhất Phàm khi nhìn thấy thế thì âm thầm bật cười. Vừa rồi thì lên mặt ông đây, bây giờ lại ra vẻ đáng thương!
Thẩm Hoành Quốc chỉ gật gật đầu, không nói gì với Tống Hạo Thiên. Trương Nhất Phàm đưa Thẩm Hoành Quốc quay về:
- Chúng ta đi trước đi!
Hắn cùng với Lý Thiên Trụ không nói mà hiểu ý, đều tự rời khỏi.
Trở lại nội thành, Trương Nhất Phàm đưa Thẩm Hoành Quốc đến đại viện Tỉnh ủy, Thẩm Hoành Quốc sau khi xuống xe nói,
- Anh là người chủ trì công tác ở Thành ủy, hơn hết cả không nên thay đổi, trước tiên phải ổn định sau phát triển, cố gắng đừng lẫn lộn đầu đuôi.
- Cảm ơn Bí thư Thẩm nhắc nhở. Tôi nhớ rồi.
Thẩm Hoành Quốc vì việc của Thẩm Uyển Vân, ít nhiều có chút tức giận với Trương Nhất Phàm. Dù sao cũng là cháu gái của mình, bây giờ lại thành tiểu tam của hắn, việc này rất khó nuốt. Nhưng vì lấy đại cục làm trọng, người nhà của Thẩm gia đồng ý đem việc này đè ép xuống.
Đây là sau khi sự việc phát sinh, lần đầu tiên Thẩm Hoành Quốc nói với Trương Nhất Phàm kiểu nói chuyện này. Điều này cũng xuất phát từ thế cục trước mắt của Vĩnh Lâm mà nói. Ám chỉ việc Trương Nhất Phàm không đem bộ máy chỉnh đốn tốt, chỉ nóng lòng làm liều. Kết quả biến thành thời gian này tỉnh ủy phản ứng rất không tốt về địa khu Vĩnh Lâm.
Một bí thư Thành ủy lại không nắm giữ được toàn cục, đây là một dấu hiệu rất nguy hiểm. Trong quan trường, nếu không đem người ta dọn dẹp thì nhất định sẽ bị người ta trừng trị, không có con đường thứ hai có thể đi.
Sự phát triển của một khu vực, không thể không ổn định, đoàn kết, điều này còn phải xem Trương Nhất Phàm triển khai hoạt động như thế nào, đem những người này kết chặt phía bên dưới mình, bởi vậy, Thẩm Hoành Quốc vẫn hay nhắc nhở hắn một câu.
Mãi cho tới khi Thẩm Hoành Quốc lên lầu, Trương Nhất Phàm mới lái xe trở về.
Vừa mới tới khu ở của Lưu Hiểu Hiên, Lý Hồng liền gọi điện thoại tới,
- Tên tiểu tử Tống Hạo Thiên này rất đốn mạt, anh nên đề phòng anh ta một chút.
Trương Nhất Phàm mỉm cười,
- Không phải là tại vì em sao?
Lý Hồng nói:
- Không liên quan gì đến em, ai khiến anh trời sinh đã có bộ dạng làm người ta chán ghét, con người Tống Hạo Thiên này có bệnh, không nên đọ độ xấu xa với anh ta.
Trương Nhất Phàm thầm nghĩ, cô bé Lý Hồng kia ở trước mặt mình dường như không còn vẻ lạnh như băng giống như trước kia nữa. Vì thế hắn nói câu vui đùa,
- Lý Hồng, anh khuyên em hay là theo anh ta đi, đỡ phải để anh ta quấn lấy cho tới khi chết già mục rữa! Thiên hạ cũng không an bình nổi.
- Thần kinh!
Lý Hồng mắng câu, gác mạnh điện thoại. Cô vốn nghĩ muốn nhắc nhở Trương Nhất Phàm, bảo hắn đề phòng chút, Tống Hạo Thiên khả năng muốn khuấy đảo hắn, không ngờ Trương Nhất Phàm lại đùa cợt kiểu này với cô, Lý Hồng rất tức giận.
Tên khốn kiếp này ban nãy tự bản thân mình cảm thấy còn có chút đáng yêu, thoáng chốc đã mất tăm mất tích.
Khi người phụ nữ tức giận, chưa hề có chuyện màng đến đạo lý, nếu không sẽ không gọi là phụ nữ.
Trương Nhất Phàm thấy điện thoại đột ngột bị cắt đứt, là biết rằng Lý Hồng nhất định tức giận.
Hắn không khỏi một trận cười khổ, ở trước mặt Lý Hồng, vẫn nên ít đùa một chút. Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi vẫn chưa lập gia đình, ít nhiều có tính không bình thường.
Gõ cửa nhà Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm vừa đi vào, Lưu Hiểu Hiên liền lao tới vòng tay của hắn,
- Đã về rồi!
- Ừ!
Hai người ngồi trên sô pha, Lưu Hiểu Hiên thật cẩn thận nói:
- Hoàng Tử Kỳ đã chết!
- Hoàng Tử Kỳ đã chết?
Trương Nhất Phàm sửng sốt một chút, Hoàng Tử Kỳ không phải là đã chạy mất sao? Hắn nhìn Lưu Hiểu Hiên, Lưu Hiểu Hiên lập tức giải thích:
- Vừa rồi tin tức có đưa tin, ở biên giới tỉnh Quế phát sinh tai nạn xe cộ, chết mười mấy người, Hoàng Tử Kỳ cũng ở trong đó.
Trương Nhất Phàm uống ngụm trà, bộ dáng có chút không quá tin tưởng. Hoàng Tử Kỳ người này cũng thật có ý tứ, ở thời điểm truy tìm anh ta, anh ta không chết, khi không tìm anh ta, anh ta ngược lại tự lăn ra chết. Khó hiểu! Chẳng lẽ câu nói kia lại trúng? Chốn u minh đều đã có an bài. Ý trời cũng vậy!
Anh ta khả năng thật sự là tại họa khó tránh?
Có người nói định mệnh đời người, tất cả đều do trời định đoạt, Trương Nhất Phàm trước kia vẫn không tin, việc này của Hoàng Tử Kỳ, có thật là có một ngày anh ta chạy trốn không được ý trời?
Trong khi Trương Nhất Phám suy nghĩ, Lưu Hiểu Hiên không dám quấy rầy hắn.
Cũng sắp mười hai giờ rồi, Liễu Hải gọi điện thoại tới,
- Anh, Hoàng Tử Kỳ đã chết! Chết vì tai nạn xe cộ.
Trương Nhất Phàm ồ một câu, thản nhiên nói:
- Biết rồi!
Lời nói của Liễu Hải, đích xác là chính xác hơn so với tin tức trên TV, Trương Nhất Phàm chợt nghĩ, lưới trời này tuy thưa nhưng khó lọt. Hoàng Tử Kỳ vừa chết, thật ra lại là giảm đi không ít chuyện.
Đêm về khuya, hai người đi ngủ, một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Trương Nhất Phàm quay lại Thành phố Vĩnh Lâm.
Không khí của Thành ủy, quả nhiên có chút không giống bình thường.
Chu Bân tất bật chạy vào,
- Bí thư Trương, Hoàng Tử Kỳ trên đường chạy trốn, gặp tai nạn bỏ mạng.
Trong khoảng thời gian này, số lần Chu Bân đến phòng làm việc của lãnh đạo xin chỉ thị, càng ngày càng cần mật. Nghe được tin tức này, Trương Nhất Phàm vẻ mặt bình tĩnh. Trong lòng Chu Bân có chút mất mát. Xem ra tin tức của Bí thư Trương so với mình còn nhanh nhậy hơn.
- Còn việc gì không?
Trương Nhất Phàm thấy Chu Bân đứng ở đó, liền hỏi. Chu Bân lập tức cầm phương án góp vốn đưa lãnh đạo Thành ủy xem qua.
Trương Nhất Phàm nói:
- Chuyện này không cần xin chỉ thị của tôi. Tự anh quyết định là được.
Về việc Thành ủy góp vốn, Bí thư Trương rất đại lượng, có điều có một vài loại người tâm địa rất nhỏ nhen, tính toán chi li, vài vị lãnh đạo của Thành ủy đối với việc góp vốn này nhìn nhận rất nghiêm khắc, chỉ lo thiếu phần tên của bọn họ.
Đương nhiên là có những người muốn mượn cơ hội này lợi dụng quyền lực trong tay vớt một chúti. Bởi vì lần này việc kiến nghị góp vốn xây dựng, số người hữu hạn. Những người không có nhà đều muốn tranh thủ cơ hội lấy một căn hộ, cũng muốn đổi một căn mới.
Chu Bân gật gật đầu,
- Vậy tôi đi làm việc.
Đi tới cửa, Trương Nhất Phàm nói với một câu,
- Chu Bân, nhanh chóng đưa Đằng Phi vào danh sách đi, tên tôi thì không cần đâu.
Trương Nhất Phàm cũng không muốn lưu lại lâu ở Vĩnh Lâm, hơn nữa hiện tại căn phòng kia đã đủ dùng rồi.
Chu Bận vội vàng như con gà mổ thóc mà gật gật đầu,
- Tên của Thư ký Đằng tôi đã sắp xếp xong cả rồi. Bí thư Trương, anh có muốn một gian không?
Trương Nhất Phàm phất tay,
- Đem phần đó cấp cho người khác đi!
Kỳ thực nội dung đã định của dự án trên, Đằng Phi căn bản không có tên trong danh sách, Chu Bân thông minh, hiểu ý tứ của Bí thư Trương. Chu Bân lui ra ngoài, cầm văn kiện xuống văn phòng ở tầng dưới.
Vừa khéo lại gặp Đằng Phi ở cửa thang máy, Châu Bân kích động nói:
- Thư ký Đằng, nói cho anh biết một tin tức tốt.
Quan hệ của Đằng Phi và Chu Bân cũng không tệ lắm, hai người nói chuyện cũng tùy ý một chút, nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Chu Bân, anh ta liền hỏi:
- Chủ nhiệm Chu, có chuyện gì vậy?
Chu Bân vẫy vẫy tay, gọi Đằng Phi vào phòng làm việc của mình, đóng cửa lại rồi thần bí hề hề nói:
- Chuyện của phòng góp vốn đã định xong rồi, tôi vẫn là suy đi tính lại, nghĩ ra biện pháp giúp anh đưa tên vào danh ngạch.
- Cái gì? Tôi cũng có phần? Cảm ơn Chủ nhiệm Chu!
Đằng Phi gần như có chút không tin tưởng, bản thân vừa mới đến không bao lâu, theo như quy định lúc trước, anh ta không đủ tư cách. Nhưng đề xuất hiện tại của Trương Nhất Phàm, danh ngạch của hắn không cần nữa rồi, lại kêu Chu Bân sắp xếp danh ngạch cho Đằng Phi.
Cứ như vậy, Đằng Phi liền danh chính ngôn thuân đến lấy danh ngạch phân phối ở phòng góp vốn.
Con người của Chu Bân này rất khéo léo, vừa rồi ở phía Bí thư Trương tốt đẹp, vì thế mới thuận nước đẩy thuyền làm một ân tình.
Đằng Phi có chút xúc động,
- Cảm ơn Chủ nhiệm Chu, cảm ơn Chủ nhiệm Chu.
Nghĩ đến bản thân mình vừa đến Thành ủy không lâu, có thể có được danh ngạch của phòng góp vốn, Đằng Phi không ngừng vui sướng.
Suy cho cùng thì cũng là người trẻ tuổi, hơi thiếu kiên nhẫn, Chu Bân trong lòng thầm nhủ. Lần này chính là mình đoạt công lao của Bí th Trương, Chu Bân vỗ vỗ vai anh ta, dáng vẻ của một lão đại.
- Đều là anh em, nói những lời như thế này là quá khách khí rồi. Chỉ là chuyện này, anh cố gắng đừng nói cho người khác biết, tránh cho người ta đố kỵ
Đằng Phi vốn là một thanh niên đang chờ sắp xếp việc làm, không nghĩ tới vừa một lần đã thành danh, phút chốc biến thành Thư ký của Bí thư Thành ủy. Cuộc sống của anh ta cũng theo chuyện này mà thay đổi, nảy sinh một thay đổi lớn.
Một đứa trẻ từ nông thôn đi ra, có thể trong phút chốc có được một căn hộ của chính mình, đối với rất nhiều người mà nói, quả thật là một giấc mộng xa lạ. Chẳng qua Đằng Phi chính là xem nhẹ năng lực của một thư ký cho Bí thư Thành ủy, hết thảy mọi việc, kỳ thực giống như mây bay.
Chu Bân tâm tư kín đáo, lời nói mới rồi của Trương Nhất Phàm khiến cho Chu Bân suy nghĩ sâu xa. Đằng Phi này mình nhất định phải chăm sóc chu đáo, sau này sẽ rất hữu dụng. Sinh hoạt trong hoàn cảnh này, nhất định phải mắt nhìn bốn hướng, tai nghe tám phương, giống như một cái Radar giữ lại từng chi tiết.
Chu Bân đã luyện thành loại bản lĩnh như này, bởi vậy hắn ở trong tòa nhà Thành ủy, cũng lăn lộn tựa như cá gặp nước. Gần đây việc Dương Lăng Vân lên làm Ủy viên thường vụ, khiến cho Chu Bân một lòng hâm mộ, vì thế anh ta liền một lòng một dạ cân nhắc, làm như thế nào để cho Bí thư Trương được vui vẻ, có khả năng một ngày nào đó cũng là nhân vật lăn lộn ở một cửa nào đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...