Từ trước đến nay Hoàng Tử Kỳ chưa bao giờ xui xẻo như vậy, trên đường về phía Đông, toàn là gặp phải những vấn đề nhỏ nhặt này nọ. Chiếc xe đang yên lành, nửa đường giở chứng, hại ông ta đi bộ cả nửa buổi tối, chân phồng rộp cả lên, cái này còn chưa bằng, trong khi ăn cơm ở nhà trọ, không ngừng bị người khác quấy rầy.
Số tiền trong tay ông ta, từng chút một tiêu bớt dần, tên trộm hình như cũng đặc biệt thân thiết với ông ta, đến thăm đến mấy lần. Vừa vào tỉnh Quế, ông ta liền ngồi xe buýt, nhưng đợi đến khi ông ta thức dậy, cái túi không thấy nữa.
Hoàng Tử Kỳ bây giờ thực sự khóc không ra nước mắt, thầm mắng trong lòng an ninh ở tỉnh Quế kém như vậy. Chẳng lẽ một cán bộ cấp Cục trưởng như mình thật sự phải hành khất đầu đường xó chợ ư?
Ông ta gọi điện thoại cho người em họ ở cục Quản lý đô thị, bên kia thô lỗ tức giận nói:
- Cái gì, không có người này, cái gì mà Cục trưởng Hoàng chứ, anh ta sớm cút đi rồi!
Lòng Hoàng Tử Kỳ lặng đi một lúc, một Cục trưởng cục Quản lí đô thị mà mình khó khăn lắm mới đào tạo được, nhanh như vậy đã bị Trương Nhất Phàm xử lý rồi sao? Xem ra Trương Nhất Phàm hận mình đến thấu xương!
Lại gọi điện thoại cho cấp dưới cũ của kình chủ nhiệm văn phòng Thành ủy, bên kia liên tục hỏi:
- Ông là ai? Chủ nhiệm Vương à! Ông đến trại tạm giam gặp anh ta đi!
Lại một lần nữa cho cậu em vợ của mình, người trong phòng làm việc nghe máy:
- Cái gì? Ông tìm Đới Vân Sơn? Anh ta bị điều đi rồi!
Bên kia nói thẳng tên của Đới Vân Sơn, Hoàng Tử Kỳ liền biết rằng tình hình không ổn, quả nhiên, lại bị người ta xuống tay rồi.
Hoàng Tử Kỳ đặt hy vọng vào thư ký, thư ký này là khi ông ta bị điều đi, được sắp xếp là Trưởng phòng nhân sự, thư ký nhận được điện thoại của Hoàng Tử Kỳ:
- Bí.. Bí thư Hoàng, ồ, ồ, ồ, xin lỗi, bây giờ tôi rất bận, lập tức phải họp rồi, chút nữa tôi gọi lại cho ngài nhé!
- Alo ——
Tút tút tút…
Khốn kiếp! Hoàng Tử Ký tức giận đá vào cây cột ở trạm điện thoại công cộng một cái, khi mình gặp nạn, mấy tên khốn kiếp này sao lại làm ngơ hết chứ! Mắt mù!
Ngồi trong buồng điện thoại công cộng tức giận hút hết mấy hơi thuốc, Hoàng Tử Kỳ quyết định lần cuối cùng, ông ta biết cú điện thoại này không thể gọi. Nhưng ông ta không thể không gọi, vì lúc này, ông ta đã cùng đường, trên người chỉ còn lạ hơn một trăm tệ. Đây là số tiền ông ta phải giấu dưới tất mới không bị người khác cướp mất.
Điện thoại trong nhà, không cần nói cũng đã bị người ta theo dõi, Hoàng Tử Kỳ cắn răng, gọi vào số nhà mình, điện thoại đổ chuông rất lâu, mới nghe thấy giọng của bà xã.
- Vân Bình, là tôi!
Giọng của Hoàng Tử Kỳ rất chán nản, không có chút tinh thần nào.
Vợ của ông ta sững người rất lâu, mới vội vàng kêu lên:
- Tử Kỳ, là ông sao, là ông sao?
- Là tôi!
- Bây giờ ông ở đâu?
Khi Hoàng Tử Kỳ đi khỏi, căn bản là chưa nói lời nào với người trong nhà, đến cả bà xã cũng không biết. Chỉ có điều những thân tín mà sau này Hoàng Tử Kỳ nâng đỡ, từng người một bỏ anh ta. Ủy ban Kỷ luật cũng đã tìm đến nhà, bà ta mới biết chồng mình đã chạy rồi.
Từ miệng bà xã, ông ta mới biết sau khi Dương Lăng Vân đến huyện Đạo An, đã tiến hành cuộc điều chỉnh lớn ở huyện Đạo An, những người mà mình nâng đỡ, từng người một thất thế. Đứng mũi chịu sào chính là đám người em họ ông ta, cậu em vợ.
Ngay cả chỉ tiêu công nhân viên viên chức của đứa con trai đang học đại học của ông ta cũng bị hủy bỏ. Hoàng Tử Kỳ vừa xảy ra chuyện thì gia cảnh đã xuống dốc không phanh như vậy.
- Nghĩ cách gửi qua đây cho tôi chút tiền! Trên người tôi không còn một xu nào nữa.
Vợ ông ta nói:
- Tiền trong ngân hàng đã bị khóa sổ rồi.
Bây giờ Ủy ban Kỷ luật xát xử rất nghiêm chuyện của ông ta, hơn nữa hành động của bà ta đều bị giám sát, cứ cho là có tiền thì làm sao giao đến tay ông được chứ?
Hoàng Tử Kỳ nghe xong nghiến răng nghiến lợi, đang chuẩn bị hỏi chuyện của ông ta, lại nghe vợ nói:
- Hai ngày trước ba cũng nhập viện rồi, nghe được tin ông xảy ra chuyện, bệnh cao huyết áp phát tác.
Hai người đang nói, phía đầu dây bên kia vọng lại một giọng nói:
- Chị dâu, chị dâu, không xong rồi. Vừa rồi nhận được điện thoại của bệnh viện, ba qua đời rồi!
Ùng! Đầu Hoàng Tử Kỳ hoàn toàn trống rỗng, điện thoại từ trên tay rơi xuống, cả người dựa cả vào buồng điện thoại công cộng, khắp người như bị hút hết nước, mềm nhũn không một chút sức lực nào.
- Trương Nhất Phàm, Dương Lăng Vân, tôi và các anh không đội trời chung!
Hoàng Tử Kỳ đột nhiên rống lên một câu, giơ hai tay lên trời hét lên, a —— xa xa có một người người lớn đang dẫn theo một đứa bé đi dạo, đứa bé kia chỉ vào Hoàng Tử Kỳ nói:
- Mẹ, người kia bị sao vậy?
Mẹ của đứa bé liếc nhìn Hoàng Tử Kỳ vài lần:
- Ngoan, đi thôi, người đó bị bệnh tâm thần!
Lúc này, lại có một người đàn ông đi qua:
- Này, ông có gọi điện thoại không vậy? Không gọi thì đi ra một chút.
Hoàng Tử Kỳ trừng mắt nhìn anh ta một cái, đối pương mắng:
- Nhìn cái gì mà nhìn, đồ nhà quê!
Hoàng Tử Kỳ nắm chặt hay nắm tay, cắn chặt răng đi ra.
Thành phố Vĩnh Lâm, Trương Nhất Phàm vừa trong phòng họp, đã tiến hành một cuộc họp chính trị đối với việc cán bộ của thành phố Vĩnh Lâm liên tiếp bỏ trốn. Đã có một cuộc nói chuyện chuẩn xác về nội dung của cuộc họp, chủ yếu là tăng cường giáo dục tư tưởng của cán bộ, tiến hành đẩy lùi phần tử tham ô, tạo ra một tác phong liêm chinh thanh minh.
Trong cuộc họp, Trương Nhất Phàm đã biểu dương những cố gắng và thành tích đạt được của Trưởng ban thư ký Dương Lăng Vân ở huyện Đạo An, Và con nhấn mạnh, một cán bộ nên kiềm chế và liêm khiết như thế nào.
Đồng thời, Thành ủy đề nghị quyết nghị việc đề cử Trưởng ban thư lý Dương Lăng Vân vàoThành ủy ủy viên thường vụ, được sự đồng ý của Tỉnh ủy, từ đó, Dương Lăng Vân cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề vẫn còn treo mà chưa quyết ở huyện này.
Chu Bân biết được Dương Lăng Vân chính thức được vào ủy viên thường vụ, trong lòng ngưỡng mộ hết sức, đi rất nhanh về phía nhà của Bí thư Trương.
Phó Chủ tịch thường trực của huyện Đạo An đã sa lưới, Trương Nhất Phàm đồng ý với ý kiến của Ô Dật Long, điều này khiến Ô Dật Long rất ngạc nhiên, nhưng rất nhanh ông ta liền hiểu ra, Trương Nhất Phàm chính là cho mình một lối thoát, cho thấy hắn không có ý đuổi tận giết cùng.
Nhưng sự truy bắt của cục Công an thành phố với Hoàng Tử Kỳ lại chứng minh quyết tâm của hắn, Hoàng Tử Kỳ tuyệt đối không thể buông tha. Ô Dật Long cũng có một quyết định quan trọng trong việc này, có nên nhúng ta vào chuyện này không.
Nếu nhúng tay vào chuyện của Hoàng Tử Kỳ, chỉ có thể bại lộ càng nhiều, nhưng nếu không nhúng tay vào chuyện của Hoàng Tử Kỳ, sẽ mất đi một cân bằng về lợi thế với Trương Nhất Phàm. Ô Dật Long càng nghĩ càng chắc chắn, Tả Thanh Lâm và Hoàng Tử Kỳ có thể biết một vài bí mật nào đó.
Từ sau khi Tả Thanh Lâm trốn đi, Ô Dật Long luôn cân nhắc rất nhiều lần vẫn không biết có chuyện gì bí ẩn.
Trải qua nửa tháng so đo, chuyện của huyện Đạo An cuối cùng cũng đã có kết luận. Cuối cùng Tỉnh ủy vẫn đồng ý đề nghị của Thành ủy, đã bổ nhiệm Lưu Khai Vân đảm nhiệm chức Bí thư, chức Phó Chủ tịch thành phố Triệu Đông Thắng bị bổ nhiệm ngoài ý muốn, đảm nhận chức Phó Bí thư, quyền Chủ tịch huyện.
Vốn dĩ chuyện của Tôn Tứ Duy khiến cho Triệu Đông Thắng có chút lo lắng, giống như chuyện Tôn Tứ duy chơi gái là do một tay ông ta tạo nên. Bởi vì vào lúc xảy ra chuyện này, không phải chỉ là đánh vào mặt Tôn Tứ Duy mà còn đánh vào mặt của Bí thư Trương.
Tin rằng bất cứ một người nào cũng không ngốc đến nỗi dùng thủ đoạn này để đối phó với đối thủ. Lúc ấy khi Lưu Khai Vân bị cách chức tạm thời, chỉ còn lại hai người họ, Lưu Khai Vân khó mà bảo toàn bản thân, không thể là những chuyện tay chân này, hoài nghi của Triệu Đông Thắng tự nhiên cũng lớn lên.
Triệu Đông Thắng tự mình cảm thấy, lần này có thể giải oan, Bí thư Trương và Chủ tịch thành phố Ô đã nhìn mọi việc rất rõ ràng. Kỳ thực thì không bằng, hơn nữa Tôn Tứ Duy đã giao nữ nhân vật chính phía sau chuyện này.
Sau đó người của cục Công an tìm đến cô gái tên Lệ Lệ, không chịu nổi sự đe dọa và vặn hỏi của cảnh sát. Cô Lệ Lệ cuối cùng cùng nói ra lời Hoàng Tử Kỳ nhắc nhở mình, âm thầm làm tất cả những chuyện này.
Sự việc cuối cùng cũng rõ như ban ngày, thiết nghĩ Trương Nhất Phàm có buông tha Hoàng Tử Kỳ hay không? Ô Dật Long cũng tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi. Hoàng Tử Kỳ cái tên khốn kiếp này thật ác độc, không chỉ đánh vào mặt Trương Nhất Phàm, tự nhiên cũng đánh vào mặt Ô Dật Long.
Lại từ căn cứ xác thực từ Bành Trường Chinh, sự việc nhà máy cơ giới cũng là mưu kế Hoàng Tử Kỳ âm thầm bày ra. Nhưng mức độ đáng tin của chuyện này rất thấp, vì đa số chứng cứ đều chứng minh Bành Trường Chinh âm thầm sau lưng thực hiện.
Nói không chừng tất cả những sai lầm của anh ta đều đổ hết lên người Hoàng Tử Kỳ cũng khó nói. Bởi vì mưu kế mà Hoàng Tử Kỳ bày ra, Bành Trường Chinh không lấy ra được bất cứ bằng chứng chính xác nào. Lúc này anh ta mới biết bộ mặt thâm hiểm của Hoàng Tử Kỳ, làm những việc thất đức này, không ngờ là không để lại một dấu vết nào.
Bành Trường Chinh nhìn trại tạm giam nguyền rủa:
- Hoàng Tử Kỳ, ông không được chết tử tế đâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...