Qua một đêm thức trắng đi không ngừng cuối cùng Hoàng Tử Kỳ cũng đi vào trong nội địa. Ban đầu định chọn tuyến đường đến Hải Nam, không nghĩ nửa đường bị người ta giết. Hoàng Tử Kỳ giống như chim trúng tên gặp cành cong cũng sợ, đành phải tạm thời thay đổi kế hoạch, đi vào tỉnh Điền.
Trước kia khi làm Bí thư huyện Đạo An, y đến tỉnh Điền không ít lần.
Đương nhiên trước kia là đi du lịch, hiện giờ là chạy trối chết. Y không dám gọi bạn bè, chỉ có thể lén lút. Tìm một khách sạn trong thành phố, dùng chứng minh thư nhân dân giả làm giấy đăng ký.
Sau khi bước vào phòng, gã lập tức lấy máy tính ra, kiểm tra xem có nhận được thư của Tả Thanh Lâm không?
Thông qua hòm thư, gửi cho Tả Thanh Lâm tài liệu, sai lầm chính là gã và y đều lựa chọn một con đường. Gã đương nhiên hi vọng Tả Thanh Lâm liên hệ được sự trợ giúp của bên ngoài.
Không nghĩ rằng Tả Thanh Lâm cũng đang trực tuyến, lập tức gửi tài liệu trở lại. Nói cho Hoàng Tử Kỳ một số điện thoại mới để liên lạc. Tìm kiếm dãy số trên mạng, phát hiện đối phương quả nhiên đang ở Canada.
Gọi một cuộc điện thoại, Tả Thanh Lâm gác chân lên bàn trà trả lời:
- Cậu Tử Kỳ, lại thất thủ rồi sao?
- Thực sự gặp quỷ, Trương Nhất Phàm dường như đoán được người đến chỗ Lưu Hiểu Hiên. Hai tên vừa mới vào cửa, đã bị khống chế. Hiện giờ tôi đã không còn cách nào, anh có người quen bên đó không, giúp tôi làm một cái hộ chiếu.
- Không phải anh có hộ chiếu Hồng Kông sao? Đến Hồng Kông trước rồi nghĩ cách sau. Dù sao, từ Hồng Kông ra nước ngoài cũng dễ dàng hơn một ít.
- Không thể đến Hồng Kông được, có lẽ bọn họ đã chờ tôi ở đó rồi, tôi không thể tự chui đầu vào lưới được.
Hoàng Tử Kỳ thực sự không dám đi Hồng Kông. Hiện giờ gã muốn từ đây vào nước Miên, sau đó đi sang Singapore.
Nghe tin Hoàng Tử Kỳ thất thế, Tả Thanh Lâm rõ ràng rất thất vọng. Y không hi vọng Hoàng Tử Kỳ chạy đến Canada. Nếu chẳng may Chính phủ thông qua phương cách ngoại giao, bắt cả hai người thì là một bi kịch.
Bởi vậy, trong lúc nói chuyện với Hoàng Tử Kỳ, y không cảm thấy thoải mái. Hoàng Tử Kỳ sao có thể không biết suy nghĩ của y, sau khi cúp điện thoại rất tức giận.
Hiện giờ xuống dốc, đồ xúc sinh này lại trở mặt. Xem ra chỉ có thể tự mình nghĩ cách khác thôi.
Nếu không thể ra nước ngoài, cũng chỉ có thể tìm một chỗ ẩn nập trong nước mà thôi. Đợi cho mọi chuyện qua đi, sẽ nghĩ cách khác. Quyết định như vậy xong, Hoàng Tử Kỳ bắt đầu tính toán bước tiếp theo của mình.
Hồ Lôi đã đến tỉnh Điền, gọi điện thoại cho Hồ Khoa, gửi ảnh Hoàng Tử Kỳ cho bọn họ qua internet. May mắn chính là Hồ Khoa đang ở cùng thành phố với Hoàng Tử Kỳ.
Sau khi liên hệ với anh họ xong, nói:
- Không phải Liễu Hải đi theo sau sao? Vội gì, gã chạy không được. Tối nay cùng gã chơi một hồi vậy.
Hồ Khoa thông qua bạn bè tìm hiểu đường chạy trốn của Hoàng Tử Kỳ. Một manh mối duy nhất hiện giờ chỉ có thể là chiếc Audi của Hoàng Tử Kỳ kia.
Không cần phải nói, Hoàng Tử Kỳ chắc chắn dùng chứng minh thử giả để đăng ký khách sạn, đây là điều tất nhiên. Bạn bè của Hồ Khoa cũng cố gắng hết sức. Cả một buổi sáng, kiểm tra tất cả các khách sạn trong thành phố tìm được chiếc xe của Hoàng Tử Kỳ kia.
Khi biết được tin này Hồ Khoa rất mừng rỡ, cùng bàn bạc với mấy anh em một chút, vài người cũng vào ở trong nhà khách này.
Đêm qua chạy một đêm Hoàng Tử Kỳ thật sự rất mệt. Ngủ suốt đến trưa mới kêu chút đồ ăn. Ăn xong định buổi tối sẽ đi.
Nhân viên phục vụ rất nhiệt tình, đồng ý đem cơm đến tận phòng. Hoàng Tử Kỳ liền gọi mấy món đồ ăn, một bát canh.
Nửa tiếng sau, nhân viên phục vụ đến gõ cửa. Hoàng Tử Kỳ nhìn ra thấy một cô gái mặc bộ đồ màu lam, bưng chén đĩa đứng ngoài cửa, lúc này mới mở cửa.
Sau khi nhân viên phục vụ vào gã lập tức đóng cửa lại, cầm tiền nhét vào tay họ, muốn nhân viên phục vụ ngồi đây đến lúc gã ăn xong hãy ra.
Thái độ của nhân viên phục vụ cũng rất tốt. Khi Hoàng Tử Kỳ ăn cơm cô cũng im lặng đứng bên cạnh. Không nói nhiều cũng không tẻ nhạt quá. Cảm giác của Hoàng Tử Kỳ đối với cô không tồi, nói là buổi tối hi vọng cô mang cơm lên cho gã. Đến lúc đó sẽ cho cô thêm chút tiền boa.
Cô gái rất vui sướng đồng ý. Khi Hoàng Tử Kỳ ăn cơm xong, cô dọn bát đĩa ra ngoài. Hoàng Tử Kỳ nhìn cô đi vào thang máy mới nhẹ nhàng thở ra.
Ai nghĩ rằng một lát sau, cô gái kia vừa đi ra, lại đi lên tầng theo thang bộ. Bước vào phòng bên cạnh. Hồ Lôi và mấy anh em đang đánh bài trong đó nhìn cô gái bước vào hỏi:
- Tiểu Quyên, có phải gã không?
Tiểu Quyết nhìn ảnh trên máy tính:
- Đúng vậy, chính là gã.
- Vừa rồi khi em đi vào gã có nói gì không?
Tiểu Quyên kể lại chi tiết tình huống cho Hồ Khoa.
Hồ Khoa cho Tiểu Quyên hai trăm đồng.
- Được rồi, buổi tối tiếp tục đưa cơm cho gã.
Khi Tiểu Quyên đi rồi Hồ Khoa gọi hai người ah em, nói nhỏ vài cây, hai người nhẹ nhàng đi ra, đến bãi đỗ xe dưới tầng.
Một ngày cứ như vậy trôi qua, Hoàng Tử Kỳ ở trong phòng cả ngày không đi ra ngoài. Buổi tối vẫn gọi điện thoại cho Tiểu Quyên mang cơm lên. Hoàng Tử Kỳ định là ăn cơm xong sẽ đi, nhưng không ngờ cô gái Tiểu Quyên dịu dàng của bữa cơm trưa vừa vào cửa đột nhiên hét lên:
- Cứu mạng, có kẻ gian.
Hoàng Tử Kỳ sợ hãi, không đợi gã phản ứng, từ phòng sát bên cạnh lao ra năm sáu người thanh niên.
- Sao thế? Sao thế?
Tiểu Quyên ném bát đĩa xuống đất, hét lên:
- Gã, gã muốn làm nhục tôi…
- Đồ tồi, các anh em, đánh, đánh chết chó Nhật này đi. Dám làm nhục em tôi.
Hồ Khoa hét lên, mấy anh em liền lao lên, ba chân bốn cẳng vật Hoàng Tử Kỳ xuống đất.
Sau đó mấy người thi nhau đánh, anh một quyền, tôi một cước, Hồ Khoa châm điếu thuốc, thong dong ngồi trên sô pha. Hai bảo vệ nghe tiếng quát to, từ trong thang máy đi ra. Bị hai anh em của Hồ Khoa ngăn lại. Có người đưa thuốc ra:-
- Không phải chuyện của anh, xuống đi.
Hai gã bảo vệ nhìn thấy đối phương đông người, thức thời đi xuống.
Trừng phạt Hoàng Tử Kỳ một chút xong, Hồ Khoa nhìn thấy đúng gã, hô dừng tay. Mặt mũi Hoàng Tử Kỳ xưng đỏ, ngồi dưới đất thở hổn hến.
- Các anh là ai?
Hồ Khoa không nhìn gã, chỉ nói:
- Nói, có phải anh có ý định làm nhục em tôi không, việc này tính như thế nào?
Hoàng Tử Kỳ lăn lộn trong quan trường lâu như vậy, chưa từng bị uất ức như thế này bao giờ. Nghe giọng của Hồ Khoa, gã hiểu luôn, hóa ra muốn chơi trò tiểu nhân với bố mày. Nhưng chơi lúc này cũng quá lắm. Mình lúc này còn tâm tư nào mà đùa phụ nữ chạy trối chết còn không kịp. Cứ không rõ ràng bị người ta đánh thật sự là bực bội.
Lại nhìn người nhân viên phục vụ khóc không có giọt nước mắt nào, Hoàng Tử Kỳ tức giận nói:
- Các anh muốn gì bây giờ?
Hồ Khoa liếc nhìn gã một cái thản nhiên nói:
- Xem ra anh vẫn không hiểu quy củ, các anh em, cho gã một bài học.
Hồ Khoa vung tay lên, mấy người lại tiếp tục quyền đấm cước đá. Hoàng Tử Kỳ hơn bốn mươi tuổi, không gầy cũng không rất béo. Nhưng gã đã nhiều năm sống an nhàn sung sướng, làm sao có thể chịu được khổ sở như vậy.
Bình thường trong phòng làm việc khi tức giận chỉ có gã vung tay múa chân với người khác. Hôm nay vô cớ bị người ta đánh, hơn nữa những người này không hề phân rõ phải trái, cứ thế đánh, xuống tay rất nặng. Hoàng Tử Kỳ đau đến mức gọi cha mẹ, quỳ rạp trên đất xin tha thứ.
- Không cần đánh, không cần đánh, tôi trả tiền, trả tiền không được sao?
Hồ Khoa hừ một tiếng,
- Nói sớm không phải là xong sao.
Mấy người lui xuống Hoàng Tử Kỳ liền ngồi xuống đất vẻ mặt uể oải,
- Các anh nói đi, bao nhiêu tiền tôi đưa.
Hồ Khoa cười lạnh,
- Anh có bao nhiêu tiền?
Hoàng Tử Kỳ ngồi xuống,
- Tiền tôi đem trên người cho các anh toàn bộ là được rồi.
Hoàng Tử Kỳ lấy trong túi quần áo ra một bao tiền, trong bao có lẽ đến năm nghìn nhân dân tệ. Gã đưa ra, đặt trước mặt Hồ Khoa, Hồ Khoa khinh htường nhìn:
- Cho ăn mày. Em tôi mới mười tám tuổi, còn chưa lập gia đình, anh bảo sau này làm sao ra đường gặp ai?
Hoàng Tử Kỳ nhìn những người này cũng không biết lại lịch thế nào. Nhưng gã tin rằng những người nàyy không phải người ở đây. Có lẽ là một số người chuyên gây sự.
Nếu là bình thường, gã không sợ nhưng hiện giờ cho dù có cảnh sát thì gã cũng không dám báo cảnh sát.
Cho dù báo thì người ta ngồi tù vài năm những gã thì ngồi cả đời.
Nhưng dù sao gã cũng là người lăn lộn quan trường nhiều năm, nghe xong lời Hồ Khoa nói gã chỉ có thể cố gắng mạnh mẽ nói:
- Các anh không cần làm quá, căn bản là tôi chưa từng chạm vào cô. Nếu quá đáng thì cùng lắm thì báo cảnh sát.
- Ha ha…
Hồ Khoa đột nhiên cười ha hả, chỉ vào điện thoại trong phòng nói:
- Điện thoại ở đó, mày báo cảnh sát đi. Nói cho mày biết, bố lăn lộn ở đây lâu như vậy chưa từng sợ ai.
- Mày là người dâm ô, tố cáo mày làm nhục cũng không quá.
Hoàng Tử Kỳ thấy mấy người này dọa không sợ, liền lo lắng. Chuyện báo cảnh sát tuyệt đối không thể, cứ cho rằng gã có người quen ở thành phố này, hơn nữa là cục Tư pháp nhưng lúc này gã nào dám nhờ đến họ.
Một tội phạm nghèo túng bỏ trốn, người ta sẽ không nhận lời giúp đỡ. Cho dù là người ta đồng ý, gã chưa chắc đã dám đến nhờ. Lúc này một người anh em của Hồ Khoa tìm được bao trong tủ đầu giường.
- Lão đại, cừ thật.
Gã mở bao, trời ơi, ở đây ít nhất cũng có hai ba trăm nghìn tiền mặt. Thấy số tiền này mấy người bật cười ha hả. Phát tài rồi!
Hoàng Tử Kỳ tức giận:
- Không được động vào bao của tôi.
Vừa nói xong kết quả bị một cước đá.
- Đến địa ngục đi!
Có người giật lấy bao, ném hết đồ đạc quần áo, giao cho Hồ Khoa. Hồ Khoa nhìn qua, cười cười nói:
- Đi thôi!
Hôm nay thu hoạch không tồi, ước chừng hai ba trăm nghìn.
Hoàng Tử Kỳ tức giận đến nỗi run cả người, trơ mắt nhìn những người này đem bao tiền đi. Lần đầu tiên có cảm giác tuyệt vọng khóc không ra nước mắt.
- Đồ súc sinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...