Đã giăng lưới, chiếc lưới này sớm muộn cần phải thu về.
Chỉ có điều Trương Nhất Phàm không muốn chiếc lưới này thu về quá gấp, quá nhanh, trong chốc lát bắt gọn đối thủ, thì không có ý nghĩa gì.
Lá gan này của Hoàng Tử Kỳ, thực là vượt quá dự liệu của người thường, rõ ràng biết Bí thư Thành ủy mình tỏ ra không hài lòng, gã còn vẫn hành động như vậy, đối phó với loại người này, Trương Nhất Phàm đột nhiên muốn thay đối sách lược.
Hắn chỉ thị cho Liễu Hải, chỉ có bốn chữ: lạt mềm buộc chặt.
Liễu Hải vừa vào thành, nhận được mệnh lệnh bốn chữ, y nghĩ một lát, liền cười thản nhiên.
- Các anh em, hôm nay mọi người vất vả quá, tôi mời mọi người ăn đêm nhé.
Các anh em nghe phó cục trưởng Liễu mời cơm, mọi người liền cười nói:
- Thế thì tốt quá, hôm nay chúng tôi không khách sáo, vất vả cho phó cục trưởng Liễu cục.
Trong số anh em một người nói:
- Phó Cục trưởn Liễu, bọn chúng phải làm sao?
- Khóa trên xe! Hai tên tép riu này e là muốn bay lên trời cũng khó?
Liễu Hải vừa giơ tay, đưa ba anh em đi về phố ăn đêm.
Hai tên phạm nhân bị khóa ở đằng sau xe, nghe tiếng nói nhỏ dần đi.
- Nội Khố, mau đem tay bị còng mở ra.
- Vội cái gì? Tôi thấy vẫn chưa mở ra mà!
- Vậy thì anh nhanh lên.
Không bao lâu, người có ngoại hiệu là Nội Khố đã mở còng ra, chỉ hình thấy y động động tay, cũng không biết làm thế nào, cầm một miếng sắt nhỏ, nhẹ nhàng móc, còng của tên đồng bọn khác cũng rơi ra trong tay y.
Hai người thậm thụt nhìn quanh mấy lần, từ trên xe xuống, Nội Khố đưa tay bị còng đẩy một cái, khinh bỉ nói:
- Ôi, cái cửa đồng rách nát này mà cũng đòi khóa ta ư.
- Nhanh lên, lão Đại còn đang chờ ta phục mệnh.
Một người khác giục.
- Phục cái rắm ấy, ảnh chụp còn chưa lấy được, lấy mạng mày đi mà phục à?
Nội Khố mắng câu:
- Mẹ nó, không ngờ thằng tiểu tử này thân thủ giỏi thế, hóa ra là phó cục.
Trong đêm tối, hai bóng người lóe lên, rồi ẩn vào trong bóng đêm mịt mờ.
Liễu Hải theo chỗ tối đứng lên, nói với mấy anh em phía sau:
- Đi theo, nhớ rõ, không có lệnh của tôi, không được phép ra tay.
Hai người lén lút theo sau. Liễu Hải nhặt từ đất lên đôi còng, cười lạnh nói:
- Tên tiểu tử này cũng tài đấy, võ công trộm gà bắt chó cũng không tồi.
Hai người khác đứng sau lưng Liễu Hải:
- Phó cục trưởng Liễu , chúng tôi phải làm sao?
- Lên xe
Trong nhà nghỉ, Hoàng Tử Kỳ càng ngày càng có vẻ lo lắng hồi hộp, không ngừng nhìn đồng hồ, đã giờ gì rồi, còn chưa đến, liệu có xảy ra vấn đề gì không?
Đúng lúc đang định gọi điện thoại hỏi thăm, thì điện thoại di động của hắn vang lên, trong điện thoại là giọng của một người con gái, Hoàng Tử Kỳ nhận ra giọng, đó là điện thoại của Diêu Mộ Tình gọi đến.
- Cục trưởng Hoàng, nói cho anh một tin không tốt, bộ hạ đắc lực nhất của anh Bành Trường Chinh đang bị bắt ở tỉnh Quảng, cục trưởng Âu Dương Mộ đích thân dẫn đội, bây giờ đang trên đường về Vĩnh Lâm, anh tự mà lo liệu đi!
Diệu Mộ Tình nói xong, lập tức ngắt điện thoại.
Nhiệm vụ của cô ta, chỉ là truyền đạt tin tức này, hộp đêm Vương Niệm, luôn là trung tâm tin tức, bởi vì bãi tắm dân tộc và hộp đêm này cùng một chủ.
Nghe được tin này, Hoàng Tử Kỳ có chút ngây ra, Bành Trường Chinh còn tưởng rằng mình bỏ trốn thành công? Không ngờ lại rơi vào chụp của người khác chụp xuống, đến Âu Dương Mộ cũng đích thân xuất mã, xem ra Trương Nhất Phàm đã sớm có sắp đặt.
Chỉ có điều Hoàng Tử Kỳ không hiểu, tại sao lại phải đợi đến khi y chạy, mới bắt y? Theo lý mà nói, khi Ủy ban kỷ luật tiến hành điều tra, họ đã sớm có sự chuẩn bị, tại sao còn để y bỏ trốn?
Đột nhiên, Hoàng Tử Kỳ nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, họ làm thế này là muốn bỏ dây dài, bắt cá lớn.
Bành Trường Chinh ở Thâm Quyến có bất động sản, nếu y bị bắt quy án ở tỉnh Quảng, điều này chứng tỏ, phía cảnh sát đã biết rõ sào huyệt của y ở Thâm Quyến, điều này là y tự bóc trần y.
Nếu không chỉ cần Bành Trường Chinh kiên quyết một chút, thì cho dù y bị bắt giam, y không nói lung tung, Ủy ban kỷ luật cũng không tra được mấy chỗ bất động sản kia của y.
Đúng lúc này, điện thoại của Hoàng Tử Kỳ lại vang lên, đây là số điện thoại công cộng gọi đến, số mới mà Hoàng Tử Kỳ đổi, người biết số này không nhiều, Hoàng Tử Kỳ thời khắc này, rất nhạy cảm khi nghe tiếng chuông điện thoại.
- Alo
- Ông chủ, tôi là Nội Khố
- Làm cái trò quỷ gì, chẳng phải có điện thoại di động sao?
Hoàng Tử Kỳ mắng câu, hứ, hại tao mất công sợ một phen.
- Chúng tôi thất thủ rồi, vừa trốn ra.
Nội Khố nhìn trong bóng đêm, và không có ai theo dõi, y mới phản ánh tình hình với Hoàng Tử Kỳ.
- Việc thế nào?
Đây là nước cờ quan trọng, nếu không có chứng cứ trong tay Lưu Hiểu Hiên, không vặn được Trương Nhất Phàm, nên Hoàng Tử Kỳ gầm lên như sấm:
- Chẳng phải vừa nãy trong điện thoại chúng mày nói mọi việc bình thương!
Lúc nói xong câu này Hoàng Tử Kỳ trong mắt lóe lên ý nghĩ độc ác, hai tên tiểu tử này liệu có phải muốn ức hiếp bố không, cần tiền đúng không! Đùa giỡn với sung hoa này, đi chết đi!
Nội Khố biết là trong chốc lát không thể giải thích rõ, chỉ đành nói thật:
- Khi chúng tôi vào, thì bị người ta không chế rồi, lúc nãy điện thoại trên xe là bọn họ ép tôi nói.
Hứ, thật ăn nói lung tung. Con mẹ nó!
Hoàng Tử Kỳ biết là việc lớn không ổn, Trương Nhất Phàm đã sớm có sự chuẩn bị.
Mình tính sổ với hắn, hắn cũng đang tính sổ với mình, thật đáng ghét.
Không kịp nữa rồi, Hoàng Tử Kỳ lôi từ trong tủ ra một chiếc túi đã chuẩn bị sẵn, đeo kính râm, vội vã ra cửa.
Trong tầng hầm đỗ một con xe Audi màu đen, điều khiển trong tay Hoàng Tử Kỳ vừa ấn, chiếc xe liền kêu lên vui tai.
Ném chiếc túi vào trong xe, Hoàng Tử Kỳ sờ soạng chiếc kính râm trên mặt, khởi động xe.
Chiếc Audi mới mua, chiếc đèn đẹp mắt, trong đêm tối giống như con thú lớn, bay nhanh như con Mercedes - Benz trên đường quốc lộ, Liễu Hải nhận được tin:
- Phó cục trưởng Liễu, mục tiêu xuất hiện, đi về hướng Thành phố Đông Phương.
- Tiếp tục theo dõi mục tiêu.
Liễu Hải truyền đạt chỉ thị, sau đó lại đem tin này báo lại Trương Nhất Phàm:
- Anh, phải làm sao, gã muốn bỏ trốn.
Trương Nhất Phàm cười nhạt nói:
- Để gã chạy! Liễu Hải, giờ đến lúc cậu lập công rồi. Bắt được Hoàng Tử Kỳ, cậu có công lớn. Nhưng mà không cần phải bắt gã sớm, những nơi gã đi qua, các anh đều phải cẩn thận lưu ý, có lẽ sẽ có nhiều thu hoạch không ngờ tới.
- Tôi hiểu rồi!
Liễu Hải ngắt điện thoại, đưa người tiếp tục giám sát.
Ô Dật Long ở trong nhà mình, nghe được tin Hoàng Tử Kỳ bỏ trốn, trong lòng y thầm khiếp sợ, xem ra Trương Nhất Phàm đã nhận được tình báo đáng tin cậy, nếu không hắn sẽ không dễ dàng ra tay.
Chẳng qua có sự việc, khiến Ô Dật Long không hiểu, với tai mắt của mình ở thành phố Vĩnh Lâm, sao lại không nhận ra được hành động của đám người Trương Nhất Phàm kia, tên Liễu Hải này được lắm, có thể đem sự việc xử lý đẹp đẽ, thần không biết quỷ không hay.
Sự hợp tác đối với Hoàng Tử Kỳ, Ô Dật Long cũng suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định chịu đựng nỗi đau cụt tay của Vương Tá. Bỏ qua Hoàng Tử Kỳ có hai nguyên nhân, thứ nhất là y không hề nghĩ đến, Hoàng Tử Kỳ đang âm thầm bày ra những việc này, vụ bạo loạn ở huyện Đạo An, và sự việc Tôn Tứ Duy, rất nhiều manh mối, đều hướng vào Hoàng Tử Kỳ.
Còn lực lượng hộp đêm Vương Niệm, đã tra ra được người chủ mưu đứng đằng sau vụ Tôn Tứ Duy. Người này đích thị là Hoàng Tử Kỳ, Ô Dật Long phân tích nguyên nhân, có khả năng Hoàng Tử Kỳ chính là người muốn bày trò rắc rối, khiến cho thế cục của huyện Đạo An đảo lộn, từ đó đột nhiên gã có tác dụng ở huyện Đạo An, sau đó hắn danh chính ngôn thuận tiếp tục ngồi lại vị trí này.
Cái này chỉ là điều thứ nhất, thứ hai, trải qua nhiều lần âm thầm đọ sức, Ô Dật Long phát hiện mục tiêu của Trương Nhất Phàm thực ra rất đơn giản, đó chính là đưa kinh tế của Vĩnh Lâm phát triển, bỏ chiếc mũ khốn khó đi, hắn thuận thế mà lên, bầu chọn Phó chủ tịch tỉnh.
Mà mục tiêu này, giống với Ô Dật Long, hơn nữa y nhìn thấy thế lực sau lưng của Trương Nhất Phàmvượt xa sự ảnh hưởng của mình. Do đó y sớm bỏ ý nghĩ này. Nếu vì Hoàng Tử Kỳ mà phá hoại sự cân bằng này, thực là không sáng suốt.
Nếu vì Hoàng Tử Kỳ mà phá hoại toàn bộ đại cục, thật sự là sẽ mất nhiều hơn được. Do đó, Ô Dật Long hạ chỉ thị, dốc hết mọi lực lượng, giúp gã thoát hiểm.
Đây là mệnh lệnh mà hộp đem Vương Niệm nhận được hỗ trợ Hoàng Tử Kỳ thoát hiểm.
Thế là, Vĩnh Lâm hai thế lực mới cũ âm thầm đọ sức khá hăng hái.
Hồ Lôi vừa từ Hongkong bay về, nghe được một số tin đồn, hắn lập tức gọi điện thoại cho Liễu Hải:
- Có phải gặp phiền toái gì không?
Liễu Hải nói:
- Không có
- Tên tiểu tử này dám gạt ta, Lưu Hiểu Hiên bị dọa thành ra như thế, bây giờ toàn ở nhà tôi không dám về, mau nói, rốt cuộc có chuyện gì? Việc của anh Phàm, không phải là việc của cá nhân anh, chúng ta huynh đệ đồng tâm, xem bọn chúng mấy tên khốp kiếp đó có thể làm gì!
Lời này của Hồ Lôi, rất có nghĩa khí.
Liễu Hải là người cương trực, biết quan hệ giữa Hồ Lôi và Trương Nhất Phàm , đó là mối quan hệ sinh tử, do đó y thẳng thắn không giống giếm Hồ Lôi, đem toàn bộ sự việc nói rõ một lượt
Hồ Lôi nói:
- Hừ, một tên Bí thư Huyện ủy tép riu, cũng dám đo ván với Bí thư Thành ủy, y có mấy lá gan, anh có đủ người không? Tôi gọi Hồ Khoa đến giúp anh!
- Anh, không cần đâu.
Liễu Hải nói.
- Không được, mấy người kia của làm sao đủ dùng, nếu chẳng may để gã chuồn mất, chẳng phải uống phí công sức sao, muốn chơi chơi to một chút, chơi cho gã chết!
Hồ Lôi haha cười gian mấy tiếng:
- Kịch hay thế, sao có thể thiếu tôi! Anh không cần nói nữa. quyết định như vậy nhé.
Một cuộc điện thoại gọi đi:
- Hồ Khoa, anh đưa tôi mười mấy huynh đệ, đến tỉnh Điều đợi Liễu Hải, các anh liên hệ điện thoại, mai tôi ngồi máy bay đi.
Hộp đêm Đông Lâm của Hồ Khoa ngày càng phát triển, đã có bốn chi nhánh , trong tay có mấy nghìn nhân viên Vốn y đã định thu sơn, không thể bỏ qua lời cầu xin của các huynh đệ, lại làm lại ngành cũ, nhưng y không muốn làm những việc trái đạo lý, không lừa gạt dân lành, cố gắng ràng buộc cấp dưới.
Gần đây, y luôn muốn đưa một đám người, xông vào vùng duyên hải. Lão cứ ở quê nhà chẳng có ý nghĩa gì, nhận được điện thoại của Hồ Lôi, y không nói hai lời, trực tiếp dẫn người đi, mười mấy người ba chiếc xe, suốt đêm đi về tỉnh Điền.
Hoàng Tử Kỳ lái xe, chạy như điên trên đường chính hướng về phía Đông, không ngờ một cuộc điện thoại, phá hỏng toàn bộ kế hoạch của y.Nghe nói cảnh sát phía trước đang kiểm tra, y chỉ còn cách quay đầu, chạy trốn về phía Nam.
Liễu Hải nhận được báo cáo:
- Phó cục trưởng Liễu, mục tiêu đã ra khỏi thành, đi theo hướng về tỉnh Điền.
Liễu Hải đang dựa vào cạnh xe hút thuốc, nghe xong báo cáo, y chỉ nói câu:
- Biết rồi, giám sát chặt chẽ, chúng tôi lập tức đi.
Ném điếu thuốc, Liễu Hải gọi to một tiếng:
- Xuất phát, làm việc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...