Từ sau khi sự việc bạo loạn ở xưởng cơ khí huyện Đạo An xảy ra, tinh thần của mọi người ở chốn quan trường Vĩnh Lâm đều căng ra.
Ủy ban kỷ luật Khẩn La Mật khua chuông gõ mõ đi điều tra triệt để các cán bộ có liên quan của xưởng cơ giới. Dương Lăng Vân cũng đang tiến hành cải cách hệ thống ở huyện Đạo An. Do đó, cả Đạo An đến thành phố Vĩnh Lâm đều bao trùm không khí căng thẳng.
Hoàng Tử Kỳ vừa từ tỉnh thành về, thì nghe được một tin, Bành Trường Chinh chạy lấy người rồi. Hiện nay công an của thành phố Vĩnh Lâm đang truy bắt ông ta.
Bành Trường Chinh bỏ trốn, là việc ngoài dự tính của Hoàng Tử Kỳ, Hoàng Tử Kỳ không sốt ruột, lại một lần nữa mở máy tính, ngó xem bên phía Tả Thanh Lâm có phản ứng gì không.
Hôm qua chuyển tiền cho gã, tên súc sinh Tả Thanh Lâm này lại không liên lạc được, hòm thư cũng không hồi âm.
Hoàng Tử Kỳ ngồi trong thư phòng hút thuốc, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Hòm thư giống như hồ nước chết, không một chút phản ứng.
- Thằng khốn kiếp này
Hoàng Tử Kỳ cuối cùng mắng câu, ánh mắt đầy sát khí, người mà hắn chửi là Tả Thanh Lâm, hại cho mình chờ đợi công cốc ba ngày liền, một chút tin tức về gã cũng không có.
Đúng lúc đang chuẩn bị ra ngoài, thì điện thoại cuối cùng vang lên.
Hoàng Tử Kỳ vui mừng chộp lấy di động
- Anh làm trò gì đấy, Tả Thanh Lâm, giờ khi nào vậy, lại còn đùa được!
- Tả Thanh Lâm cười hì hì nói:
- Người anh em, vất vả rồi, sao phải xấu hổ? Thật sự có phải anh muốn gửi tiền đến.
Hoàng Tử Kỳ trong lòng thầm mắng câu, mẹ mày, chú không giả vờ thì sẽ chết!, Sau khi xong y mới nói:
- Nói nghiêm túc đi! Rốt cuộc thế nào rồi?
Tả Thanh Lâm thản nhiên nói:
- Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ có điều nếu anh vận dụng tốt, tự bảo vệ thì tuyệt đối không vấn đề gì, nhưng nếu anh vận dụng không tốt, thì tiếp theo sẽ như tôi thôi, chỉ xem anh có dám làm không?
- Nói thế nào?
- Người đàn ông sau lưng Lưu Hiểu Hiên, chính là Trương Nhất Phàm.
Tả Thanh Lâm gằn từng câu từng chữ nói.
- Cái gì?
Điếu thuốc trên tay Hoàng Tử Kỳ rơi xuống đất, thế lực sau lưng Lưu Hiểu Hiên, không ngờ là Trương Nhất Phàm sao? Tôi thật là ngu con mẹ nó, không ngờ ảo tưởng mượn tay của Lưu Hiểu Hiên để giúp mình, hoang đường, ngây thơ.
Hoàng Tử Kỳ rất muốn cho mình một cái bạt tai, mấy vạn đồng tiền chẳng phải là như nước trôi sao? Nghĩ đến mình không tìm hiểu chi tiết về đối phương, đã ra tay làm bừa, càng ngày càng thiếu kiên nhẫn.
Có điều, rất nhanh chóng lại có ý nghĩ khác, hiện ra trong đầu, không ngờ người tình phía sau của Lưu Hiểu Hiên là Trương Nhất Phàm, đây là điều xấu cũng là điều tốt! Trương Nhất Phàm, mày toi rồi! Xem ai độc hơn ai!
Tả Thanh Lâm không biết gã đang làm gì, liền hỏi:
- Sao thế? Anh không tin tôi à?
- Chứng cứ đâu!
Hoàng Tử Kỳ nhanh chóng bình tĩnh trở lại, sự việc này chỉ dựa vào mồm nói không được, phải có chứng cứ.
Tả Thanh Lâm cười hì hì nói:
- Nếu tôi có chứng cứ trong tay, thì còn cần phải vất vả chạy ra nước ngoài à?
Hứ, Hoàng Tử Kỳ nổi nóng, mày như thế chẳng phải rõ ràng đang chơi bố mày à? Một câu nói suông, mất bố hơn trăm nghìn.
Tả Thanh Lâm từ trong hơi thở, cảm nhận được Hoàng Tử Kỳ đã nổi nóng, y vẫn cười trơ tráo như cũ:
- Anh đừng vội, nghe tôi nói hết đã. Tối hôm đó tôi ở trong phòng của Lưu Hiểu Hiên, nhìn thấy mấy tấm ảnh cô ta va Trương Nhất Phàm thân mật, lúc đó tôi cầm một tấm, đang chuẩn bị đàm phán điều kiện trao đổi với hắn, Ai! Cũng do tôi vận khí không tốt, bà vợ vụng trộm nhà tôi, không ngờ muốn chết không chết giúp tôi giặt quần áo, khi tôi về, mới phát hiện tấm ảnh đã bị ngâm nước, Hứ!, nếu không phải bà vợ rẻ rách kia, chỉ cần có tấm ảnh trong tay, tôi nghĩ Trương Nhất Phàm cũng phải kiêng nể vài phần, không dám làm gì tôi. Sự việc này công bố ra, tiếp theo của hắn nhất định còn hay hơn chúng ta! Haha…
Tả Thanh Lâm mặc ý cười to.
- Bây giờ nói chuyện này có tác dụng gì?
Hoàng Tử Kỳ tâm trạng không tốt, tin tức này mặc dù rất tốt, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ, nếu cầm được chứng cứ, nói không chừng có thể ngầm đám phán với Trương Nhất Phàm một phen. Đây đúng là lợi thế quan trọng, nhưng tiếc là bị tên khốn Tả Thanh Lâm làm hỏng mất rồi.
Tả Thanh Lâm vẫn thế không nóng không lạnh, tỏ ra nhàn nhã, y không ngờ nói mình ở ngoài rất vất vả, giả bộ đáng thương, điều này chẳng phải rõ ràng muốn lừa ít tiền sao? Hoàng Tử Kỳ ngầm khẽ cắn môi, mắng câu đáng xấu hổ!
Tả Thanh Lâm nói:
- Tôi chỉ cho anh con đường sáng nhé, trong tay Lưu Hiểu Hiên vẫn còn ảnh, nói cho anh biết chỉ có thế, còn lại anh tự nghĩ cách, chúc anh may mắn, Tử Kỳ huynh đệ!
Nhận được tin tức không ngờ này, Hoàng Tử Kỳ bình tĩnh suy nghĩ, bây giờ cuối cùng cũng biết được nguyên nhân tại sao Tả Thanh Lâm lại im lặng trốn đi, tên tiểu tử này chắn chắn tâm bất an. Muốn uy hiếp Trương Nhất Phàm, ai ngờ vận khí không tốt, vợ y lại đem tấm ảnh làm hỏng, y không cầm được ảnh, sợ Trương Nhất Phàm chỉnh mình, chỉ nhân cơ hội lúc mọi người không chú ý trốn đi.
Nghĩ thông điểm này, Hoàng Tử Kỳ trong lòng đã dự liệu xong.
Mình nhất định phải từ chỗ Lưu Hiểu Hiên kiếm được ảnh, bây giờ việc cần làm là nghe ngóng nơi ở của Lưu Hiểu Hiên.
Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Hải vội vàng chạy đến văn phòng bí thư, báo cáo Trương Nhất Phàm tình hình mấy ngày nay.
- Gã đi tỉnh thành mấy ngày nay, cho Lưu Hiểu Hiên một tấm thẻ ngân hàng, sau đó lại đi chỗ Chủ tịch tỉnh Ân, thời gian này, gã luôn duy trì liên lạc với một số điện thoại bí mật, tôi nghĩ cách tra ra hòm thư của gã, Tả Thanh Lâm ở Canada thường xuyên liên lạc với gã.
Nghe xong báo cáo, Trương Nhất Phàm sớm nghĩ ra manh mối. Gã gặp Lưu Hiểu Hiên làm gì?
Trương Nhất Phàm nhanh chóng nghĩ đến thủ tiêu. Không thể, tuyệt đối không thể.
Suy nghĩ một lát, Trương Nhất Phàm nói:
- Tiếp tục giám sát nghiêm ngặt, nếu gã có cái gì gây rối, lập tức hành động
Liễu Hải gật gật đầu, rời khỏi phòng bí thư.
Đêm đến, Hoàng Tử Kỳ quả nhiên có hành động.
Gã cầm điện thoại, đổi một thẻ sim:
- Các anh vào thành chưa?
- Ông chủ, chúng tôi đã vào rồi.
- Được, theo dõi cô ta, tao không cần biết chúng mày làm cách nào, nhất định phải cầm được mấy tấm ảnh chụp, nghe rõ chưa?
- Nghe rõ, xin ông chủ yên tâm.
Gọi xong điện thoại, Hoàng Tử Kỳ giam mình trong phòng, hồi hộp đi đi lại lại. Đây là thời khắc quan trọng, thắng làm vua, thua làm giặc.
Đi vài vòng trong phòng, Hoàng Tử Kỳ nhìn đồng hồ, lại gọi một số khác:
Xe dừng ở đâu rồi?
- Dưới tầng hầm của nhà hàng, đã đổ đầy dầu, tất cả đã sớm chuẩn bị xong, ông chủ, xin hạ chỉ thị đi!
- Các anh cứ chờ đã, đợi điện thoại của tôi.
Hoàng Tử Kỳ thong thả bước đến bên cửa sổ, hai mắt lộ vẻ độc ác, trong lòng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trương Nhất Phàm ơi Trương Nhất Phàm, chúng ta thời khắc đọ sức cuối cùng đã đến, nếu không phải anh chết, thì tôi chết.
Trong tay gã cầm tấm danh thiếp, ngẫm nghĩ một chút rồi gọi đi:
- Tương Ký, tôi Hoàng đây, tối nay rỗi không? Ra ngoài uống trà nhé! Tôi ở lầu nghỉ chờ anh.
- Tốt, đợi lát gặp!
Đây là được ăn cả ngã về không, tin rằng rất nhiều người muốn biết xem câu chuyện sau lưng đại mỹ nhân Lưu Hiểu Hiên này, cũng tin rằng rất nhiều người muốn xem kết cục của Bí thư trẻ nhất tỉnh Tương này.
Hắn Trương Nhất Phàm muốn hủy tôi, tôi để hắn tự hủy trước, Hoàng Tử Kỳ bực tức nghĩ.
Đêm khuya ở tỉnh thành, so với bình thường không khác biệt, Lưu Hiểu Hiên vẫn như mọi khi, lái xe dừng ở nhà xe tầng hầm, lúc vào cầu thang, có hai người đàn ông đã sớm đứng ở đó, Lưu Hiểu Hiên cũng không để ý.
Cửa cầu thang vừa mở, một trong số đó lại còn lễ phép giơ tay, ý là ưu tiên phụ nữ, sau khi đợi Lưu Hiểu Hiên đi vào, họ mới đi vào theo.
Lưu Hiểu Hiên ấn số tầng mà mình ở, đối phương cũng ấn một cái, nhưng cao hơn cô ấy một tầng.
Mấy phút trong cầu thang máy, diễn ra vô cùng yên bình, hai người đàn ông dường như không nhận ra, cô ấy là diễn giả nổi tiếng, mà một người thì nhìn di động, còn người kia nhìn trần nhà.
Thang máy ngừng lại, lúc Lưu Hiểu Hiên đi ra, hai người cũng chẳng có phản ứng gì.
Mấy ngày nay Lưu Hiểu Hiên tâm trạng không tốt, sức phòng ngự xuống dốc.
Sau khi vào cửa ném túi xách trên ghế sofa, không còn sức lực ngồi đờ người ra đó.
Đột nhiên trong phòng tối đen, mất điện rồi!
Lưu Hiểu Hiên mệt mỏi đứng lên:
- Sao lại mất điện vào lúc này?
Nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện tòa nhà đối diện vẫn sáng trưng, cô ấy liền thở dài, lại đứt cầu dao!
Vừa mở cửa định đi xem xem, trong đêm tối đột nhiên nhào vào hai người.
A, Lưu Hiểu Hiên hét lên một tiếng, miệng đã bị người ta chặn lại, một người kéo Lưu Hiểu Hiên vào trong phòng, một người ở ngoài kéo cầu dao lên, đèn sáng lại tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Ơ, ơ
Lưu Hiểu Hiên đấu tranh một lúc, vẻ mặt lo sợ.
Phát hiện hai người đàn ông này vừa gặp ở trong cầu thang máy, cũng không biết mấy người này định làm gì? Lưu Hiểu Hiên trong đầu lóe lên ý nghĩ cưỡng dâm.
Nghĩ đến đó, cô ấy sợ hãi giãy giụa đứng lên, liều mạng chống cự.
Đối phương trầm giọng nói:
- Đừng có kêu, chúng tôi chỉ muốn hỏi cô câu, không làm tổn thương cô đâu!
Lưu Hiểu Hiên nghi hoặc nhìn hai người, nhìn thấy trong mắt họ không có chút gì đáng khinh bỉ, lúc này mới yên tâm một chút, người đàn ông kia nhìn khắp nơi trong phòng, lại chạy đến phòng ngủ của Lưu Hiểu Hiên, sau khi tay không đi ra, y lắc lắc đầu.
Người đàn ông khống chế Lưu Hiểu Hiên, hỏi câu sắc nhọn:
- Ảnh chụp để ở đâu?
Ảnh chụp! Phản ứng đầu tiên của Lưu Hiểu Hiên, lập tức nghĩ đến mấy tấm ảnh giữa mình và Trương Nhất Phàm, cũng may là mình đã giấu đi. Ý nghĩ vừa thoáng qua, một con dao đã kề ngay cổ của cô, đối phương hung hãn uy hiếp:
- Ảnh chụp ở đâu? Nếu không nói, sẽ hủy hoại dung nhan!
- Đừng!
Lưu Hiểu Hiên kinh hãi kêu lên.
Dung nhan đối với một cô gái mà nói, là vốn quý nhất, đặc biệt là Lưu Hiểu Hiên là diễn giả của đài truyền hình, nó càng quan trọng như mạng sống. Sự uy hiếp của đối phương, đương nhiên khiến cô ấy có chút sợ hãi, thân thể mềm mại khẽ run đứng lên.
Người đó dùng dao khua trước mặt Lưu Hiểu Hiên, hung ác nói:
- Ảnh chụp để đâu?
- Các anh buông cô ấy ra, cần ảnh gì tôi sẽ tìm cho các anh!
Cửa mở không tiếng động, một thanh niên xuất hiện ở cửa.
- Mày là ai?
Nhìn thấy người đến, hai người trong lòng sợ hãi, người này làm sao vào được? Thủ pháp mở cửa này, khiến người ta không tưởng tượng được, đến mình là giang hồ đạo chích cũng thấy xấu hổ không bằng.
- Mày là ai?
Người đang giữ Lưu Hiểu Hiên lại hỏi một câu, người đến dường như rất sợ hãi hai người làm hại Lưu Hiểu Hiên, có chút căng thẳng nói:
- Hai người không được làm bậy, tôi là bạn trai của cô ấy, các anh muốn tìm ảnh gì, tôi để cho các anh tìm, không được làm hại cô ấy, không được làm hại cô ấy.
Bạn trai? Hai người nghi hoặc đánh giá đối phương. Phát hiện sau lưng anh ta không có người theo vào, liền có chút bán tín bán nghi.
Lưu Hiểu Hiên nhìn thấy người này, thầm thở phào nhẹ nhọm, trong lòng không sợ hãi nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...