Quan Đạo Thiên Kiêu

Hôm nay không khí xung quanh có chút kỳ lạ, vốn dĩ là lúc Ô Dật Long tụ họp với mấy người bạn chí cốt, lôi kéo quan hệ với cấp dưới.

Không ngờ tới ở đâu chui ra một Bí thư Ngô, Bí thư Ngô vốn là do Hoàng Tử Kỳ kéo qua, để làm mất mặt y. Bởi vì cho đến bây giờ, chỉ có hắn mới biết được Nhà máy dược Trường Bạch Sơn và huyện Giang Hoá ký ước không thành, ông ta muốn cười nhạo huyện Giang Hoá.

Bạn bè chỉ để lợi dụng, căn bản Hoàng Tử Kỳ đã quên quan hệ giữa mình và Chủ tịch huyện Tiêu, hiện tại ông ta chính là muốn lợi dụng mối quan hệ này, để đả kích bộ máy lãnh đạo ở huyện Giang Hoá.

Tất nhiên chuyện này thất bại, người đầu tiên gặp chuyện phải là Bí thư Ngô và Bí thư huyện uỷ. Trước mặt Chủ tịch thành phố Ô, y không dám giấu diếm điều gì, căn bản sự việc này không có cách nào che giấu nữa. Với lại trong lòng Hoàng Tử Kỳ rất vui sướng khi người khác gặp tai hoạ, căn bản Bí thư Ngô không cảm nhận được.

Nhìn thấy Bí thư Ngô, tự nhiên Ô Dật Long muốn hỏi về chuyện ký ước, Bí thư Ngô chỉ biết lựa lời khéo léo mà nói, hôm nay trên đường đã xảy ra sự cố, bản thân mình đã đưa khách đi chữa bệnh.

Sự cố giao thông này đúng là khó tránh khỏi, hơn nữa ở Vĩnh Lâm này, những con đường mục nát còn nhiều hơn mấy bà lão. Ô Dật Long nghiêm mặt lại,
- Vậy khi nào thì có thể kí xong?

Bí thư Ngô thành thật trả lời,
- Sáng ngày mai chính thức được ký ở Vĩnh Lâm, hai bên đã thương lượng xong rồi, với lại tối nay, tôi đến đây là để tiếp khách.

Hoàng Tử Kỳ âm thầm nói ở trong lòng, ông đây có thể làm cho các anh hôm nay ký không thành, ngày mai cũng thế. Bí thư Ngô báo cáo xong, đang chuẩn bị mời rượu Chủ tịch Ô, Chủ tịch huyện Lã bước vào.

Đúng là rất xấu hổ, Chủ tịch huyện Lã bị Tiểu Cảnh bắt gặp, không thể né tránh được.

Tiền Trình nhìn hai người, nghĩ thầm hôm nay như thế nào nữa đây? Bọn họ đã đến thành phố, hôm nay lại không có hội nghị! Thú vị đây!

Chủ tịch huyện Lã mời rượu Chủ tịch thành phố Ô, Ô Dật Long không uống. Sao nữa đây? Lãnh đạo không vui ư!

Chủ tịch huyện Lã lập tức giải thích:
- Chủ tịch thành phố Ô, chào ngài, chào ngài. Vừa đúng lúc Bí thư Trương ở phòng bên, muốn hay không tối nay chúng ta cùng nhau, uống rượu xong thì đi vũ trường nhảy múa được không? Bí thư Trương cũng đang tiếp khách.

Trương Nhất Phàm cũng đã đến, vẻ mặt của Ô Dật Long rất phức tạp, cũng không biết hắn tiếp loại khách gì. Ô Dật Long nghĩ, chắc cũng là vì chuyện khai thác quặng mangan ở huyện Sơn Lam, ý tưởng này do Trương Nhất Phàm đề xuất ra, chắc hắn đang tìm người hợp tác.

Sự việc đó vốn đã thu hút các nhà đầu tư, nên Trương Nhất Phàm hắn không cần phải lo nghĩ, nhưng Trương Nhất Phàm rất chuyên nghiệp, một lòng một dạ muốn phát triển Vĩnh Lâm, về phương diện này Ô Dật Long không bằng.


Ô Dật Long nghĩ nếu như mình đoán không nhầm, Trương Nhất Phàm hiện đang quơ lấy số xèng trong Tỉnh, đợi khi hắn vơ vét đủ số lượng xèng, đoán chừng chỗ Vĩnh Lâm sẽ khoá được con rồng kiêu ngạo này.

Đã có khách mời, là ông Chủ tịch thành phố, nên tỏ vẻ khách sáo một chút hay không, một là biểu hiện sự quan tâm của mình đối với việc xây dựng Vĩnh Lâm, hai là Trương Nhất Phàm có thể thấy thiện ý của mình.

Nếu như trong nhiệm kỳ của Trương Nhất Phàm, nền kinh tế Vĩnh Lâm tiến thêm một bước, thì xoá bỏ được sự nghèo túng, chắc chắn mình cũng sẽ nhận được một ít ưu đãi.

Con người đúng là rất thành thật, điển hình là Lý Thiên Trụ lúc trước ở Vĩnh Lâm, đã cho Ô Dật Long một gợi ý rất lớn. Hắn phải thay đổi chiến lược, để không ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch từ trước đến giờ, để thoả mãn những chính sách của Thành uỷ.

Ô Dật Long không uống rượu của Chủ tịch huyện Lã, còn đứng lên đi ra ngoài.
- Bí thư Trương ở đâu?

Chủ tịch huyện Lã lập tức ở phía trước dẫn đường, vì Chủ tịch thành phố Ô mà dẫn đường.

Cửa phòng khách mở ra, Ô Dật Long bước vào.
- Bí thư Trương.
Ánh mắt nhìn Diêu Mộ Tình, Ô Dật Long có chút bất ngờ. Nhưng mà, sự bất ngờ này không ảnh hưởng đến biểu hiện của ông ta, ông ta bước nhanh vào,
- Không ngờ các anh tụ họp ở đây.

Đây là lần đầu tiên Ô Dật Long và Trương Nhất Phàm ngồi uống rượu như thế, Trương Nhất Phàm nhìn thấy Ô Dật Long bước vào, cũng nhanh nhanh đứng lên.
- Chủ tịch thành phố Ô, mời ngồi!

Sự thật mà nói, không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè mãi mãi.

Trong suy nghĩ Ô Dật Long chỉ coi Trương Nhất Phàm là kẻ thù, trên thực tế biểu hiện của hai người cũng rất tốt. Đối với sự dối trá bất đắc dĩ này, Trương Nhất Phàm đã từng khâm phục trong lòng.

Đây là chính trị, đây là quan trường, khiến cho ông ta không thể không dùng gương mặt dối trá, và che giấu hết mọi thứ tận đáy lòng mình.

Thật ra có khi hận không thể hung hăng dẫm nát chà đạp đối phương ở dưới chân, làm vợ ông ta, người tình của ông ta, chỉ có thể trên mặt tươi cười giống Phật Di Lặc, hai người nắm lấy tay nhau. Nói một tiếng bạn bè, anh em!

Trên mặt Y Cẩm Y có chút xấu hổ, giống như bị bắt gian trên giường vậy. Mình chỉ mời Bí thư Trương, không có mời Chủ tịch thành phố Ô, phải hay không có chút mặt dày?


Nhưng Trương Nhất Phàm và Ô Dật Long đều thể hiện rất vui vẻ, rất khác với bình thường.

Y Cẩm Y giới thiệu, tiểu thư Diêu chính là khách mời tối nay, cô vì muốn dẫn nhà đầu tư nước ngoài đến huyện Sơn Lam. Đó được coi là một lời giải thích chứ!

Ô Dật Long liếc mắt một cái về phía Diêu Mộ Tình, Diêu Mộ Tình nhìn ông ta cười cười.

Ô Dật Long cầm chén lên,
- Bí thư Trương, khó có thể ở cùng một chỗ, chi bằng tối nay uống cho thoải mái, không được che giấu tài nghệ. Anh đến thành phố Vĩnh Lâm của chúng tôi, lúc trước là khách, bây giờ là chủ. Hôm nay chúng tôi nghe anh nói, nói đi, tối nay sắp xếp như thế nào?

Ông ta chạm chén với Trương Nhất Phàm, những người khác chỉ biết trừng mắt nhìn, quan hệ của Chủ tịch thành phố Ô và Bí thư Trương, cũng không giống như lời đồn đại. Nhất là Chủ tịch thành phố Ô, càng làm cho những người này phải suy nghĩ.

Mình chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ hoà nhã như vậy của Chủ tịch thành phố Ô.

Hai người sau khi uống cạn chén rượu, Trương Nhất Phàm nhìn lướt qua mọi người trong phòng, hôm nay có khách, hắn cũng muốn thăm dò Diêu Mộ Tình, mới nói:
- Hôm nay tôi đến là để tiếp khách, không biết tiểu thư Diêu có ý kiến gì không?

Diêu Mộ Tình nói:
- Ông là Bí thư Thành uỷ, là anh cả ở Vĩnh Lâm, Mộ Tình là khách tuỳ chủ sắp đặt, nếu Bí thư Trương đồng ý, chi bằng ngồi xuống uống một cách sảng khoái! Mộ Tình sẽ đồng ý xả thân hầu các anh.

- Tốt.
Ô Dật Long tiếp chuyện,
- Bí thư Y, đổi ba cái chén lớn, hôm nay ta muốn cùng Bí thư Trương uống thoải mái, không say không về. Tiểu thư Diêu, cô là con gái, lượng sức mà uống. Cô cũng là người ở thành phố Vĩnh Lâm, biết quy tắc cũ của Vĩnh Lâm, không say là không tính, hôm nay tôi và Bí thư Trương nể mặt cô, để làm càn một bữa.

Cuối cùng Ô Dật Long cũng biểu hiện một chút khí khái, không cần chén nhỏ, đổi thành ba cái chén lớn. Chỉ một chén, bằng người ta hai chén.

Trương Nhất Phàm biết, Ô Dật Long muốn dùng quy tắc cũ trên quan trường, lấy rượu giải ân oán.

Mình và Ô Dật Long cũng không có ân oán gì, Trương Nhất Phàm chưa bao giờ kết oán với ai. Chỉ có điều trong cuộc đấu tranh chính trị, vì lợi ích nào đó, nảy sinh bất đồng. Cho đến bây giờ, hắn cũng chưa thấy Ô Dật Long có cái gì gọi là không đúng, chỉ tiếc là ông ta rất xem nặng lợi ích, có thể dùng mọi thủ đoạn để bảo vệ lợi ích của mình.


Ông ta cứ cho rằng Vĩnh Lâm là địa bàn của mình, trong tư tưởng của ông ta luôn tồn tại khái niệm hai từ Đại vương, không muốn ai đụng đến những gì liên quan đến ông ta. Cũng có lẽ ông ta muốn thành lập một vương quốc cho mình, để cảm nhận cảm giác của người độc bá. Đột nhiên phát hiện, có vài thứ không thể thay đổi, lúc đó Ô Dật Long lập tức thay đổi sách lược.

Nếu ông ta muốn nhân cơ hội hôm nay, làm cho bầu không khí của hai bên dịu đi, Trương Nhất Phàm tuyệt đối không phản đối. Và không ai gây trở ngại, hai người cùng nhau hợp tác, cũng rất dễ để phát triển Vĩnh Lâm này.

Trương Nhất Phàm cầm chén lên, không cần biết phen này ông ta thật tình hay giả dối, chủ yếu là bản thân mình cố gắng hết sức.

Nhìn thấy trận này biến thành trận đấu rượu của hai người, Bí thư Ngô lén lút bỏ ra ngoài, chạy đi tiếp vài vị khách bên kia.

Không ngờ Hoàng Tử Kỳ lại đột nhiên xuất hiện, Bí thư Ngô phải đến tiếp đón y, Hoàng Tử Kỳ đi qua hỏi:
- Bí thư Ngô, tối nay qua đêm ở Vĩnh Lâm phải không? Chờ ông tiếp khách xong, chúng ta lại ngồi với nhau được không?

Bí thư Ngô nhìn đồng hồ nói:
- Được, đến lúc đó nhất định tôi sẽ hầu Bí thư Hoàng, chỉ có điều đi lâu quá, khách nhất định sẽ nói.
Nhìn cảnh Bí thư Ngô vội vã bước đi, Hoàng Tử Kỳ có chút mắc cười.

Vừa mới đi đến cuối hành lang, điện thoại của y reo, Hoàng Tử Kỳ cầm ra nghe hỏi:
- Có lấy được đồ chưa?

- Yên tâm đi, tuyệt đối không có sơ hở!
Lúc này Hoàng Tử Kỳ mới gác máy, cười khe khẽ trở về phòng riêng.

Tối nay, không biết Ô Dật Long bị bệnh gì, lại có thể liều mạng cùng Trương Nhất Phàm uống hết một chai rượu. Điều khiến Trương Nhất Phàm thật sự bất ngờ chính là, cô Diêu Mộ Tình này, tửu lượng không kém, cũng uống một chai rượu có năm mươi hai phần trăm độ cồn.

Nhắc đến rượu, rất nhiều người không thích. Người uống rượu trắng rất nhiều, nhưng sau khi uống vào, có thể còn tỉnh táo, việc này quả không tầm thường. Bình thường Trương Nhất Phàm uống được tám chín lượng, hôm nay uống cũng được một cân, đầu óc có chút quay cuồng.

Ô Dật Long cũng uống được như vậy, không ngờ Diêu Mộ Tình lại không sao. Chỉ có trên mặt hơi đỏ ửng, đặc biệt lúc cười làm người khác rất say mê.

Ô Dật Long kêu người đưa Trương Nhất Phàm về nhà, còn mình thì ngủ ở khách sạn.

Diêu Mộ Tình đi vào, đóng cửa lại. Cô đi vào nhà vệ sinh xả khăn mặt cho Ô Dật Long, sau khi lau mặt cho ông ta. Ô Dật Long hỏi:
- Chuyện khai thác mỏ, có hi vọng không?

Diêu Mộ Tình cầm khăn mặt đi vào, trong nhà vệ sinh trả lời ra,
- Vừa mới nói được hai câu, bọn họ đã đến. Tôi nghĩ chuyện này có thể, chỉ có điều vấn đề về tài chính phải được tính toán lần nữa.


Ô Dật Long nói:
- Không cần phải lo, tập đoàn họ Hồ đã nghĩ đến vấn đề này rồi, tốt nhất là hợp tác với bọn họ, đối với cô mà nói, phương diện triển khai hoạt động sẽ dễ dàng hơn, hơn nữa cũng không có chút trách nhiệm nào.

Diêu Mộ Tình không phản đối, cô từ trong phòng tắm đưa đầu ra hỏi:
- Ông tắm rửa không?

Ô Dật Long đang hút thuốc, ông ta nói:
- Để mai sáng, cô về đi.

Diêu Mộ Tình tưởng mình nghe nhầm, đang cởi cái áo khoác, Ô Dật Long lại nói:
- Tối nay, cô không cần qua đêm ở đây, về đi!

Diêu Mộ Tình ngẩn người, cô chậm rãi mặc áo lên, trên mặt có chút khó chịu. Từ phòng tắm đi ra, Diêu Mộ Tình đứng đó, thất vọng nói:
- Anh chắc chắn chứ?

Ô Dật Long ủ rũ,
- Chu Bân nói với tôi, y rất ghét những cô giúp việc là sinh viên, vợ y bất luận là khí chất hay tướng mạo, nếu đem so với cô, tuyệt đối không kém.

- Tôi hiểu rồi!
Trong mắt Diêu Mộ Tình có chút buồn bã.

- Từ hôm nay trở đi, cô không cần trực tiếp gặp tôi, có chuyện gì nói qua điện thoại.
Ô Dật Long khẽ cắn môi, hạ một quyết định rất khó khăn.
- Trời quang rồi, từ nay về sau, cô tự do.

Tự do? Diêu Mộ Tình nghĩ hai từ đó, trong lòng rất buồn. Sinh ra trên đời này, ai thật sự có thể được tự do?

Thấy được bộ ngực của cô đập liên hồi, Diêu Mộ Tình cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sâu trong lông mi vễn rung động vài cái,
- Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

Ô Dật Long gật gật đầu,
- Tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình!

Diêu Mộ Tình đi rồi, Ô Dật Long nằm trên ghế sô pha, hút thuốc, một trận hút thuốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui