Quan Đạo Thiên Kiêu

Ngày hôm sau trên đường tới huyện Đạo An, Lý Thiên Trụ chỉ yêu cầu Thành ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố cử hai đại diện cùng đi, những người khác đi làm như thường.

Lý Thiên Trụ nói:
- Phô trương phải ít, việc phải làm cho tốt, tôi không thích thảo luận nhiều. Hôm nay đưa ông Bạch đến không phải đến xem chính tích của mọi người, đất Vĩnh Lâm này cũng chẳng có gì để mà đem ra làm chính tích cả.

Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi lập tức đi sắp xếp.

Bạch Văn Thiên nghe thấy thế liền cười lớn:
- Chủ tịch (tỉnh) Lý quả nhiên không giống người thường, nếu như ai làm quan cũng như ông thì người dân chúng tôi có thể hưởng phúc rồi.

Lý Thiên Trụ cũng nở nụ cười:
- Cán bộ tốt trên đời này vẫn có, kỳ thật trong chốn quan trường, cũng không phải chỉ có quạ đen, còn có vài con trắng nữa, nếu không ông Bạch đã không chọn đầu tư vào Hồ Nam, có phải không? Có thể thấy ông Bạch vẫn rất tín nhiệm số đông cán bộ của Hồ Nam.

- Đúng thế, đúng thế. Đặc biệt là sau khi chủ tịch Lý nhậm chức, tôi cảm giác là bầu không khí ở Hồ Nam khác hẳn trước đây, ít nhất bọn họ không ra vẻ ta đây mà gần gũi hơn.

Lý Thiên Trụ biết Bạch Văn Thiên đang làm nở mặt mình, càng cười nói:
- Ông Bạch ở tận núi Trường Bạch, ban đầu sao lại chọn Hồ Nam? Nghe nói ông còn làm một nhà máy ở Tùng Hải, hiện nay đang rất phát triển.

Nhắc tới chuyện này, Bạch Văn Thiên nhìn Lý Thiên Trụ nói:
- Thật ra tôi vẫn luôn tìm vùng nguyên liệu thuốc lý tưởng, nếu không phải nhìn thấy Hồ Nam của Chủ tịch Lý mạnh mẽ vang dội như thế này thì thật tôi không hạ nổi quyết tâm này. Đúng lúc gặp mặt cậu em Nhất Phàm nhậm chức ở Song Giang, là cậu ấy giới thiệu Chủ tịch thành phố của Tùng Hải, đúng là cơ duyên!

Bạch Văn Thiên lại tâng bốc, Lý Thiên Trụ biết rõ nửa câu trước chẳng phải lời tự đáy lòng, câu sau mới là chủ đề chính, nhưng dù nói thế nào thì vẫn là Bạch Văn Thiên có nể mặt ông ta.


Trong lòng Lý Thiên Trụ nghĩ: “hóa ra Bạch Văn Thiên và Trương Nhất Phàm là bạn cũ, ông ta là do Trương Nhất Phàm giới thiệu mà đến. Xem ra mình đã trách nhầm cậu ta rồi”

Lý Thiên Trụ vốn thấy có chút kỳ lạ, đất Vĩnh Lâm này rất nghèo khó, tại sao Bạch Thiên Trụ lại muốn đến đây đầu tư xây nhà máy? Giờ thì đã tìm ra nguyên nhân chính.

Trương Nhất Phàm đến đâu cũng có thể tìm ra bước đột phá, thảo nào Lý Hồng có vài phần kính nể hắn.

Sau khi Trương Nhất Phàm sắp xếp xong, hắn chỉ giữ lại mấy chiếc xe cảnh sát, Âu Dương Mạc đích thân dẫn đầu, Liễu Hải phụ trách cảnh vệ. Sau đó là một đám phóng viên theo sau, dù đã tinh giản nhưng vẫn có đến mười mấy chiếc xe.

Nhưng xe phóng viên bốn năm cái đều là của báo tỉnh, báo thành phố, còn phóng viên đài truyền hình. Chủ tịch tỉnh đi thị sát tất nhiên toàn bộ hành trình phải được theo sát. Trương Nhất Phàm không ngờ Dương Mễ cũng ở trong số đó, cô ta mỉm cười nhìn Trương Nhất Phàm, nhưng không tiến lên nói chuyện.

Hai người hiểu ý nhau chỉ gật đầu, sau đó cả đoàn xuất phát.

Đường tới huyện Đạo An rất xấu, Trương Nhất Phàm biết rõ điều này, hôm đó hắn cùng Lưu Hiểu Hiên đi trên con đường này, quả thực là quá vất vả, giờ là đoàn xe, đi rồi lại dừng, đi rồi lại dừng, Chủ tịch Lý ngồi trong xe cũng cảm thấy phiền muộn, con đường huyện Đạo An sao lại như thế này? Tệ quá rồi, nếu không phải đích thân tới đây chắc sẽ không thể tin nổi.

Đường cao tốc tốt hơn, vừa nhanh vừa bằng phẳng, ông ta đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy cảnh thê lương này không khỏi có chút cảm xúc.

Phía trước không biết có chuyện gì, đoàn xe đã dừng lại rồi. Bạch Văn Thiên nhân thể xuống xe ngắm vùng núi này, nơi này thật là nghèo! Vẫn như mấy năm trước mình tới, không có chút thay đổi nào.

Lý Thiên Trụ cũng xuống xe:
- Ông Bạch, khiến ông cười chê rồi.

Mặt Bạch Văn Thiên có vẻ trầm trọng:

- Tôi đâu có cười gì, Chủ tịch Lý, nhìn thấy tình cảnh này trong lòng tôi thấy buồn phiền. Người dân ở đây sống không được tốt nhỉ.

Khuôn mặt Lý Thiên Trụ có chút không chịu được liền nói:
- Tỉnh chúng tôi cũng thiếu quan tâm.

Bạch Văn Thiên nói:
- Chủ tịch Lý, tôi có một yêu cầu nhỏ, không biết Chủ tịch có thể đề xuất với hội nghị thường vụ tỉnh ủy hay không.

Lý Thiên Trụ trầm giọng nói:
- Ông nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ làm hết sức, đây vốn là việc của chúng tôi mà.

Bạch Văn Thiên nói:
- Tôi có thể đầu tư mở nhà máy ở huyện Đạo An, điểm này thì không cần phải nghi ngờ nữa, đồng thời cũng hy vọng trên tỉnh có thể xem xét sửa chữa con đường này, đây là việc tốt không chỉ cho việc vận chuyển ra ngoài của nhà máy chúng tôi, mà còn cho nhân dân trong vùng.

Đây sao tính là yêu cầu, điều này thì không hề quá đáng, hơn nữa đều là nhiệm vụ của chính quyền. Lý Thiên Trụ lập tức hứa hẹn:
- Xin ông Bạch cứ yên tâm, Lý Thiên Trụ tôi lấy danh nghĩa mình bảo đảm, nhất định ghi nhớ chuyện này. Việc sửa đường cứ giao cho tôi.

Bạch Văn Thiên gật gật đầu:
- Vậy thì cảm ơn Chủ tịch Lý.

Lúc lên xe, Bạch Văn Thiên đưa mắt nhìn Trương Nhất Phàm đang đứng bên cạnh, Trương Nhất Phàm quay lại nhìn với ánh mắt cảm động, Bạch Văn Thiên này đúng là biết chọn thời điểm, đối với một điểm mấu chốt như thế này, Lý Thiên Trụ có thể không đáp ứng sao?


Hơn nữa, nhà máy thuốc Trường Bạch Sơn cũng là doanh nghiệp lớn có tiếng trong nước, chỉ vì một vài lý do mới chưa lên sàn chứng khoán, Bạch Văn Thiên muốn nhân cơ hội này đưa công ty lên sàn chứng khoán.

Cảm thấy không thể tin nổi vẫn là Ô Dật Long, hôm nay không bị phê bình, ngược lại Chủ tịch Lý còn đồng ý chi tiền cho thành phố Vĩnh Lâm làm đường, đây là điều mình không làm được. Anh ta nhìn Trương Nhất Phàm, trong lòng có chút khác thường.

Hắn đích thị có thể mang đến cho vùng đất này của Vĩnh Lâm không ít lợi ích, chỉ dựa vào điểm này, nhiều người đã không làm được rồi. Trong lòng Ô Dật Long liền cân nhắc, quan hệ của mình và Trương Nhất Phàm nên xử lý như thế nào?

Trên tỉnh đầu tư sửa đường, đây là điều không ngờ tới, trong lòng hai người đều có cách suy nghĩ khác nhau.

Bốn ban lãnh đạo lớn ở huyện Đạo An cũng ra nghênh tiếp đoàn của Chủ tịch tỉnh. Đi đầu chính là chủ tịch thành phố Hoàng Tử Kỳ, hiện anh ta là nhân vật số một, bí thư Huyện ủy.

Lúc anh ta nhìn thấy Bạch Văn Thiên bước từ trên xe xuống, mặt liền biến sắc, chuyện này tại sao không ai báo cho mình? Bạch Văn Thiên lại đến Đạo An rồi. Khắp cơ thể Hoàng Tử Kỳ toát mồ hôi.

Trong đầu anh ta là một mớ suy nghĩ, chuyện này nên xử lý như thế nào, Bạch Văn Thiên liệu có nhắc đến chuyện cũ?

Hai nhân vật lớn của thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố, Lý Thiên Trụ, lại cả Bạch Văn Thiên đều xuống xe, Hoàng Tử Kỳ và Chủ tịch huyện Lưu cung kính đứng ở phía trước trụ sở làm việc.

Lý Thiên Trụ ừ một tiếng, sắc mặt có vẻ không hài lòng, bởi con đường huyện Đạo An này quá khó đi, mình ngồi trên xe mà suýt nôn, chịu không nổi. Cũng không biết cán bộ huyện Đạo An làm ăn kiểu gì.

Chủ tịch Lưu lén lút nhìn Bí thư Trương, nhìn vẻ mặt bí thư không có biểu cảm gì nên anh ta cũng đứng yên. Bạch Văn Thiên đi tới trước mặt Hoàng Tử Kỳ:
- Bí thư Hoàng, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Câu này khiến Hoàng Tử Kỳ sợ hãi, trong lời nói của Bạch Văn Thiên rõ ràng có sát khí, có ý báo thù. Nhìn thấy mặt Bí thư và Chủ tịch tỉnh, Hoàng Tử Kỳ vẫn thành thật, tự cắn răng để mình có thể bình tĩnh.

Nhưng câu nói vừa rồi của Bạch Văn Thiên giống như con dao nhọn đâm vào tim anh ta, đau đớn khó chịu. Anh ta chìa tay ra muốn bắt ta Bạch Văn Thiên, không ngờ Bạch Văn Thiên quay người đi.


Tay Hoàng Tử Kỳ trống không ở đó, lúng ta lúng túng một hồi lâu, cuối cùng đành thuận tay sờ sờ vào tóc.

Lý Thiên Trụ là hạng nhanh trí, ông ta nhìn ra giữa hai người dường như có chút mâu thuẫn, thầm nghĩ, Bạch Văn Thiên không thể vừa tới đã đắc tội với bí thư ở đây, xem ra lần về Đạo An này ông ta chắc chắn có dụng ý gì đây.

Lúc lên xe, Lý Thiên Trụ gọi Trương Nhất Phàm đến:
- Lần này ông Bạch đến Vĩnh Lâm đầu tư có phải là chủ ý của cậu?

Trương Nhất Phàm trả lời thành thực:
- Ban đầu, trước khi ông Bạch đầu tư ở Tùng Hải, đã để chú ý tới vùng nguyên liệu thuốc ở Đạo An, Vĩnh Lâm, sau đó không biết vì sao, bọn họ nói chuyện không thành. Lúc tôi còn ở thị trấn Liễu Thủy cũng chưa có quen biết với ông Bạch.

Lý Thiên Trụ nhìn hắn, cảm thấy Trương Nhất Phàm cũng không nói dối, bèn hỏi:
- Cậu và ông Bạch đó làm sao quen biết? Lần đầu bọn họ đàm phán hợp tác không thành tại sao còn đến Vĩnh Lâm lần thứ hai?

Trương Nhất Phàm chỉ trả lời:
- Con gái ông ta và tôi là bạn, hơn nữa Bạch Cẩn và một cấp dưới của tôi yêu nhau, ban đầu ông Bạch không đồng ý chuyện hôn nhân của bọn họ, sau đó tôi đứng giữa dàn xếp, vì thế mà tôi quen ông Bạch.

Lý Thiên Trụ nói:
- Về việc nhà máy thuốc Trường Bạch Sơn lần thứ hai đến Đạo An đầu tư, tôi thấy không đơn giản là như thế, người ta đã nể mặt cậu đến đầu tư cậu phải giải thích rõ với người ta. Tôi nghĩ Bạch Văn Thiên này cũng không phải kẻ tầm thường, dám đến Vĩnh Lâm lần thứ hai, việc chúng ta bây giờ cần làm là khiến ông ta nhìn thấy lòng tin và năng lực của chính quyền.

Trương Nhất Phàm đang định nói thì dừng lại, Lý Thiên Trụ cũng không nói nữa, không khí trong xe trầm xuống, một lúc sau Lý Thiên Trụ mới nói:
- Biểu hiện gần đây của cậu ở Vĩnh Lâm không tồi, hội nghị Tỉnh ủy cũng nhiều lần biểu dương cậu, cậu cần nghĩ cách giữ chân Trường Bạch Sơn, có được khởi đầu này tôi nghĩ sau này thu hút đầu tư sẽ dễ dàng hơn nhiều, như vậy sự phát triển của Vĩnh Lâm không còn xa nữa.

- Còn nữa, vấn đề lấy quặng để phát triển mà cậu đưa ra, tôi sẽ suy nghĩ. Nếu Vĩnh Lâm thoát cảnh nghèo khó thì cậu chính là người được chọn vào chức Phó chủ tịch tỉnh khóa tới. – Lý Thiên Trụ bỗng không tiếc lời hứa hẹn, Trương Nhất Phàm bỗng giật mình, Phó chủ tịch tỉnh! Xem ra ngày mình được ngẩng cao đầu sắp đến rồi.

Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi sẽ cố gắng hết sức, hy vọng sẽ hoành thành sứ mệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui