Quan Đạo Thiên Kiêu

Tuyệt vọng!

Giờ phút này không gì có thể hình dung tâm trạng Tả Thanh Lâm chính xác hơn hai chữ này.

Tả Thanh Lâm nhào tới cái thùng rác trước cửa, nhưng không có gì cả. Cho dù là có, nhưng một tấm ảnh bị máy giặt quay như vậy, có lấy ra thì có tác dụng gì nữa? Mọi chuyện hoàn toàn đảo ngược rồi, tất cả sụp đổ rồi.

Trái tim của Tả Thanh Lâm như đang rơi xuống vách núi, cứ rơi mãi, rơi mãi.

Thế giới này dường như đang ngày càng u ám hơn.

Đùng đoàng —— Một tiếng sấm đột nhiên rền vang, trời còn chưa nắng được một tuần đã lại mưa xối xả, mưa ngày càng lớn, ào ào trút xuống, khiến đêm tối càng thêm thê lương.

Tả Thanh Lâm ngồi dưới đất, đầu óc trống rỗng, “Giờ phải làm sao đây? Nếu tên Bí thư Trương kia biết trong tay mình không còn lá bài hộ mệnh kia, hoặc hắn đã nghĩ thông suốt rồi, lúc trao đổi, mình lại không lấy được ảnh ra thì biết làm sao bây giờ?”

Sắc mặt Tả Thanh Lâm xám như tro, mệt mỏi ngồi co quắp trên mặt đất. Ầm ầm —— Lại một tiếng sấm nữa vang lên, một ánh chớp xé toang bầu trời. Ánh chớp như một cánh tay to, bầu trời trên thành phố phát ra ánh sáng chói lòa. Luồng điện mạnh mẽ, tiếng sét rền vang, khiến lòng người phát lạnh, một nỗi sợ hãi khôn cùng đang rình rập trên bầu trời đêm.

Bụp ——bóng đèn tuýp trong phòng khách đang bình thường, bỗng nổ tung, cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Bà vợ nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn bộ thành phố giống như bị một con quái thú vô hình nuốt chửng, trong nháy mắt đã bị bóng tối bao phủ.

Lại một tia sét rạch ngang bầu trời, sự tĩnh lặng của màn đêm lại bị phá vỡ một lần nữa. Thành phố vừa hiện ra một chút ánh chớp, giờ lại chìm ngập trong màn đêm mênh mông.


Tả Thanh Lâm ngồi đó, mặt cho tia sét xẹt qua mặt, giờ này khắc này, lão ta đã như đang chờ bị tuyên án tử hình rồi, ngoài sợ hãi cũng chỉ có sự lãnh lẽo mà thôi.

Bà vợ nhìn lão, phát hiện ra có gì không ổn, vội gọi:
- Thanh Lâm, Thanh Lâm!

Trong bóng tối, bà lại gần, đưa tay ra sờ lên khuôn mặt của Tả Thanh Lâm, không ngờ Tả Thanh Lâm đột nhiên ra tay, đẩy mạnh bà ta ra. Sau đó hắn đứng lên, chạy ra cửa như đã phát điên.

Mưa vẫn rơi, gió vẫn thổi, sấm sét rền vang, ánh chớp kinh hoàng.

Tất cả đều đang báo hiệu cho một đêm không tĩnh lặng.

Liễu Hải xuất hiện tại nhà của Trương Nhất Phàm.
- Anh, chỉ tìm thấy thứ này thôi.
Trong tay Liễu Hải có một tấm ảnh đã bị ngâm nước đến không còn ra hình dạng gì, nhăn nhúm, rách nát, phải nhìn kỹ lắm mới nhận ra đây là một tấm ảnh.

Liễu Hải cẩn thận vuốt phẳng nó ra, mặt trên tuy không còn hình, nhưng dựa theo chất giấy và kích cỡ, Trương Nhất Phàm về cơ bản có thể khẳng định. Tờ giấy không phân biệt nổi trước mặt này chính là một trong những tấm ảnh chụp hắn và Lưu Hiểu Hiên ở Hongkong.

Bởi vì chất giấy của hiệu ảnh kia ở Hongkong không giống lắm với những loại khác, Trương Nhất Phàm lúc ấy còn cố ý hỏi qua,thì ra đây là loại giấy độc quyền,không có chỗ nào có nó.Trương Nhất Phàm đưa nó cho Liễu Hải, kêu hắn đi xét nghiệm một chút, xem xem chút tàn tích này có giống với chất giấy của tấm ảnh trong tay Lưu Hiểu Hiên không.

Liễu Hải cầm lấy chút tàn tích ấy rồi rời đi, Trương Nhất Phàm hai tay đặt sau lưng, đứng trước cửa sổ. Bên ngoài mưa lớn, càng ngày càng dữ dội, như thể có ai đó không cẩn thận, chọc thủng bầu trời, khiến nước không ngừng trút xuống.


Tuy Cúp điện, nhưng Trương Nhất Phàm vẫn đứng trước cửa sổ như cũ, đôi mày nhíu chặt lại.

Tối nay biểu hiện của Tả Thanh Lâm, thật sự ngoài dự đoán. Hắn vạn lần không ngờ, một lão Phó Cục nho nhỏ lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn. Hơn nữa còn mang bộ dạng không chút sợ hãi, khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Có một tấm ảnh nho nhỏ đã muốn uy hiếp mình ư, thật không biết lượng sức!” Trương Nhất Phàm nặng nề hừ một tiếng, xiết chặt nắm đấm.

Liễu Hải suy cho cùng cũng là một người được việc, ngày hôm qua mới gọi điện thoại cho anh ta, hôm nay cậu ta đã điều tra ra tung tích tấm ảnh. Trương Nhất Phàm đợi nhiều ngày như vậy, chính là đang đợi Tả Thanh Lâm thương lượng với hắn. Không ngờ bà vợ Tả Thanh Lâm lại giúp mình một tay, ngớ ngẩn thế nào lại đem tấm ảnh bỏ vào máy giặt.

Có lẽ, tất cả đều do số phận an bài. Liễu Hải đem tất cả những gì mình nghe được, nói lại cho Trương Nhất Phàm không sót một chữ, Trương Nhất Phàm vẫn không tin lắm. Nhưng mảnh giấy ướt bị hỏng đến không ra hình dạng gì trong tay Liễu Hải đã là bằng chứng tốt nhất.

Trương Nhất Phàm sớm đã muốn ra tay với Tả Thanh Lâm, bởi hắn nhận thấy Tả Thanh Lâm không phục hắn, muốn nhảy ra khỏi một vật gì đó. Về tình hình bên phía cục Công an, thì đã chắc chắn rồi, Liễu Hải đã lên chức Phó Cục trưởng, Tả Thanh Lâm tuyên bố chính là chuyện lão bị đẩy ra khỏi ngành công an.

Không ngờ Lưu Hiểu Hiên chạy thẳng từ huyện Đạo An đến, vạch trần toàn bộ hành động đáng ghê tởm của Tả Thanh Lâm. Lão khốn này lại động vào người phụ nữ của hắn. Trương Nhất Phàm đang nghĩ, nếu không phải những bức ảnh đó, Tả Thanh Lâm có lẽ sẽ làm ra những hành vi độc ác khiến người ta khinh bỉ.

Chỉ dựa vào điểm này, hắn đã không thể bỏ qua cho Tả Thanh Lâm.

Trong hàng ngũ Cục Công an, không ngờ lại có loại người như thế, quả thực không thể tưởng tượng nỗi.

Nghĩ đến đây, Trương Nhất Phàm không khỏi vì Lưu Hiểu Hiên mà toát mồ hôi, nếu tấm ảnh này không bị hỏng, thì Lưu Hiểu Hiên đã xong đời rồi. Hắn không biết nên thấy may mắn, hay nên hối hận đây.


Trương Nhất Phàm vĩnh viễn không quên được, trong màn đêm đen kịt kia, người phụ nữ của hắn bị tên cầm thú này ép đến nỗi bị lạc trong nghĩa địa, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, cảnh tượng ấy suốt đời khó quên.

Sau trận mưa lớn tối hôm qua, trời cuối cùng cũng sáng trở lại

Bị nước mưa gột rửa, toàn bộ thành phố trở nên có chút hỗn loạn. Trên nhiều con đường, nước ngập thành sông, khiến cho giao thông ách tắc. Trên những bụi cây bên đường cũng bị mắc lại một ít rác rưới trôi nổi.

Trương Nhất Phàm đã ra lệnh, kêu Âu Dương Mạc thu thập một vài bằng chứng phạm tội của Tả Thanh Lâm. Tả Thanh Lâm có thể được phân một vai diễn quan trọng trong tứ đại kim cương ở Vĩnh Lâm, thì mông của hắn tuyệt đối sẽ không sạch sẽ đến thế.

Với lại, Âu Dương Mạc ở cục Công an lâu như vậy, đương nhiên có chút hiểu biết về lão. Người như lão, chỉ cần không điều tra, một khi điều tra chắc chắn sẽ có chuyện.

Ai ngờ, thời điểm Âu Dương Mạc bắt tay vào điều tra, trường Đảng trên tỉnh báo tin về, Tả Thanh Lâm mấy ngày nay không đến trường.

Người nhận được tin tức này đầu tiên đương nhiên là người đã cùng lão tham gia bồi dưỡng, Cục trưởng cục Tư pháp Ấn Tương. Ấn Tương gọi điện thoại cho Ô Dật Long báo cáo tình hình.

Ô Dật Long lập tức phát hiện, tình hình có phần không ổn.

Ngay hôm sau, bà vợ Tả Thanh Lâm cũng không thấy nữa, Ô Dật Long liền đoán ra được, bọn họ bỏ trốn rồi!

Mẹ! Tên khốn này, có ý gì chứ?

Không chỉ Ô Dật Long, mà ngay cả đồng nghiệp của Tả Thanh Lâm cũng không hiểu được, tại sao lão ta phải bỏ trốn? Mà ngay lúc này, lại có chỉ thị của Trương Nhất Phàm, Ủy ban Kỷ luật thành phố tiến hành điều tra Tả Thanh Lâm.

Một cán bộ cấp Cục vô duyên vô cớ mất tích. Việc này hiển nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Tại sao Tả Thanh Lâm bỏ trốn?


Hàng xóm láng giềng của Tả Thanh Lâm nhớ lại đêm mưa gió ấy, đem chuyện này kể lại cho đồng chí trong Ủy ban Kỷ luật. Có người kể hai vợ chồng tranh cãi gay gắt, cả tòa nhà đều nghe thấy tiếng họ.

Cũng có người nói, nhìn thấy Tả Thanh Lâm bất chấp mưa lớn, như kẻ điên chạy ra ngoài. Điểm này, bảo vệ khu nhà có thể làm chứng, bọn họ tận mắt trông thấy Tả Thanh Lâm chạy đi trong mưa.

Bảo vệ nhớ lại, lúc ấy hình như khoảng mười hai giờ đêm. Lúc đó, chính là lúc lão ra khỏi nhà Trương Nhất Phàm, và sau khi quay về nhà khoảng nửa tiếng đến bốn mươi phút.

Từ tài liệu ghi chép của ban Xuất nhập cảnh Hongkong., Ủy ban Kỷ luật cũng tra ra được thông tin Tả Thanh Lâm xuất ngoại, chạy đến Canada

Kể từ đêm mưa gió ấy, Tả Thanh Lâm đã xuất ngoại, được ba ngày rồi.. Trương Nhất Phàm có chút hối hận, ngày đó không bắt lão lại, biến Tả Thanh Lâm thành cá nằm trong lưới.

Ô Dật Long rất tức giận, Tả Thanh Lâm trốn đi, khiến gã ruột gan rối bời, trong Hội nghị thường vụ lần này, gã đều bị động cả. Hơn nữa, cho đến lúc này, gã cũng không thể hiểu, tại sao lão già Tả Thanh Lâm này lại phải bỏ trốn?

Gã trông thấy Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, như thể hắn cũng không quan tâm với nỗi đau của người khác. Gã tin rằng, trong khoảng thời gian Trương Nhất Phàm đến Vĩnh Lâm, có rất nhiều lời đồn hẳn đã truyền đến tai hắn.

Tả Thanh Lâm được người ta xưng tụng là một trong tứ đại kim cương, Trương Nhất Phàm hẳn đã sớm nghe nói. Lần này, Tả Thanh Lâm trốn đi, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là cơ hội để Trương Nhất Phàm thừa cơ hãm hại. Gã thầm mắng: “Đồ đần độn!”

Hiện tại Ô Dật Long thầm nghĩ mau chóng bịt chặt lỗ hổng này, không cho Trương Nhất Phàm xé cho nó rộng thêm, xé đến mức mọi người tan tành mây khói. Nhưng Tả Thanh Lâm vội vàng bỏ trốn đã làm tiết lộ nhiều vấn đề, khiến Ô Dật Long cũng có chút đứng ngồi không yên.

Gã lập tức gọi ba người, Tiền Trình, Ấn Tương và Bùi Vạn Lý tới. Khi nhìn thấy ba người đó, Ô Dật Long bừng bừng tức giận, quay sang ba người quát lớn:
- Tôi không cần biết các anh dùng cách gì, nhất định phải liên hệ với Tả Thanh Lâm, điều tra rõ nguyên nhân thực sự khiến lão bỏ trốn. Giờ các anh trở về ngay, lập tức lau cho sạch sẽ những hành động của các người, đừng có để người ta moi ra được sơ hở nào nữa.

Ba người đứng trước mặt Ô Dật Long, đến thở mạnh cũng không dám.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui