- Các người không được làm càn, tôi là Chủ nhiệm văn phòng thành ủy Chu Bân!
Chu Bân bất đắc dĩ mới tiết lộ thân phận, không ngờ lại khiến cho đám người này cười lớn một trận:
- Văn phòng Thành ủy là cái gì? Các anh em của bố mày đều nghiện hút cả, hôm nay không có tiền thì đừng ai hòng đi qua.
- Khốn khiếp, trâng tráo như vậy, không biết xấu hổ hay sao mà hút thuốc phiện cũng nói ra?
Chu Bân giơ tay định đánh người, liền bị một tên lưu manh nắm lấy cổ tay, đẩy mạnh một cái, Chu Bân liền lùi ra sau mấy bước, đứng không vững suýt ngã, may mà lão Trần kịp thời đỡ anh ta.
Nhưng Chu Bân vẫn đứng ở phía trước, hiên ngang bảo vệ cho Bí thư Trương.
Mười mấy tên lưu manh lao đến vây quanh, có kẻ huýt sáo, phát ra một chuỗi tiếng kêu chói tai. Ống nước, dao gọt hoa quả, còn có mấy tên cầm gậy gỗ, xem ra muốn hành hung, quả là bất lợi cho bốn người!
Chu Bân vô cùng tức giận, bản thân mình đã dùng đến chiêu tiết lộ thân phận Chủ nhiệm văn phòng Thành ủy, không ngờ không dùng được, xem ra sắp có đánh nhau. Bọn chúng muốn lao đến cướp máy ảnh trong tay Đằng Phi, đương nhiên còn có kẻ nhân lúc này mà cướp của.
Bọn lưu manh hút thuốc phiện này có tên nào muốn sống nữa? Bọn chúng khi lên cơn nghiện đến bố mẹ cũng không nhận ra, làm sao có thể biết được một người chưa từng gặp mặt như Chủ nhiệm văn phòng Thành ủy Chu?
Chính lúc này, từ trong chiếc xe BMW đen bước ra một cô gái mặc áo trắng xinh đẹp, duyên dáng, lần này trên đầu cô còn có thêm một chiến mũ màu trắng. Thấy đám người này muốn hành hung, cô chẳng những không hề lùi lại mà còn đi về phía này.
Trương Nhất Phàm nhìn cô, cảm thấy có chút kỳ quái.
Đám người này đang lao về phía bốn người Trương Nhất Phàm, cô nhanh chóng chạy tới lớn tiếng quát:
- Các người muốn làm gì? Khốn khiếp!
Có tên nghe tiếng mà ngơ ngác, những tên khác lại đứng yên một chỗ, bọn chúng nhìn cô, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu gì cả. Cô gái này quá đẹp, có cảm giác đẹp kinh người. Nhưng đám người này nhìn cô lại không dám có ý đùa giỡn mà còn có chút lưỡng lự.
Cô gái đưa ra một tấm danh thiếp.
- Ai là đại ca của các người?
Có một người đứng ra nhận chiếc danh thiếp, lại quan sát cô gái, lập tức có hai người ghé tai vào nói vài câu.
- Đi!
Một trong những người đó vẫy tay, mười mấy tên lưu manh này có tên hừ vài tiếng, ném cây gậy gỗ trong tay xuống rồi quay đi.
- Này, các người!
Chu Bân tức muốn chết, chỉ vào mấy tên đó hô lớn.
Trương Nhất Phàm kéo anh ta:
- Để sau hãy nói, lên xe đi!
- Những tên này quả thật coi trời bằng vung!
Chu Bân tức giận dậm chân.
Trương Nhất Phàm nhìn cô gái, đang định mở lời, không ngờ đối phương chỉ nhìn về phía mình thản nhiên cười rồi gật đầu leo lên ô tô. Chiếc xe BMW nổ máy, bốn người đàn ông chỉ nhìn thấy cô vẫy vẫy tay với họ, không nói câu nào rồi nhanh chóng biến mất.
Mình và cô gái này đã gặp nhau bốn lần, đều chỉ là thoáng qua. Hai lần đầu lại chỉ nhìn thấy bóng dáng của cô, hai lần sau cũng được gặp tận mặt, nhưng cô vẫn giống như một đám mây trắng trên bầu trời xa xôi, mờ ảo đến nỗi không thể chạm tới.
Cô ta rốt cuộc là ai?
Trương Nhất Phàm nhìn theo bóng dáng chiếc xe BMW xa khuất dần, thoáng chút suy nghĩ. Chu Bân đi tới, vẻ mặt áy náy:
- Xin lỗi, Bí thư Trương, để anh phải hoảng sợ rồi!
Lần này Chu Bân coi như cũng đến kịp thời, nếu anh ta không xuất hiện, lão Trần và Đằng Phi e rằng đã phải nếm mùi khổ sở. Trương Nhất Phàm nhìn Chu Bân, nhớ lại điệu bộ dũng cảm bất chấp tất cả vừa rồi, trong lòng thầm khen, cái tên Chu Bân này cũng được đấy!
Hắn nói với Chu Bân:
- Lần này hoảng sợ một chút cũng đáng, ít ra cũng khiến chúng ta biết được chuyện gì đang xảy ra ở huyện Đạo An này! Chu Bân, hôm nay anh vất vả rồi!
Chu Bân nghe được câu này trong lòng rất sung sướng, xem ra lần mạo hiểm này không uổng phí, vị trí của mình trong lòng Bí thư Trương coi như được nâng thêm một bậc.
Vì thế anh ta liền cười theo:
- Bí thư Trương quá lời rồi, đây là những việc mà bọn cấp dưới chúng tôi nên làm.
Trương Nhất Phàm nói:
- Các anh có thể không sợ cường bạo, điểm này rất tốt.
Nói đến đây, Trương Nhất Phàm cũng không vội lên xe mà còn nhìn lại cảnh vật nơi này.
- Ngày xưa có kẻ vào nhà cướp của, không ngờ hôm nay chúng ta ở đây cũng gặp phải lục lâm thảo khấu. Hay!
Chu Bân lập tức tiếp lời:
- Nếu không phải vừa rồi có cô gái kia, e rằng chúng ta cũng phải chịu chút thiệt thòi. Mẹ nó chứ, không ngờ mấy tên khốn khiếp này ngay cả biển số xe của Thành ủy cũng không biết.
Trương Nhất Phàm nói:
- Cái này gọi là rồng mạnh không đè được rắn địa phương.
Hắn nhìn Đằng Phi:
- Thư ký Đằng, cậu nhất định phải bảo quản cho tốt những bức ảnh, đó là thu hoạch lớn nhất của chúng ta hôm nay.
Đằng Phi gật đầu:
- Bí thư Trương yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ thật kỹ máy ảnh, máy còn thì người còn.
- Ha ha… có phải cậu muốn gà mất thì người cũng mất không?
Chu Bân thấy Bí thư Trương không hề nổi giận liền nói đùa một câu.
Trương Nhất Phàm hỏi Chu Bân:
- Cô gái vừa rồi là ai?
Đằng Phi lắc đầu, lão Trần thì không nói gì. Chu Bân nhìn ánh mắt của hai người:
- Cô gái này tên là Diêu Mộ Tình, hoa hậu Vĩnh Lâm lần thứ hai. Cô là sinh viên tốt nghiệp trường phát thanh truyền hình thành phố, còn những chuyện khác thì tôi không rõ lắm.
Trương Nhất Phàm nghe xong câu này, thầm nghĩ, một sinh viên tốt nghiệp trường phát thanh truyền hình, cho dù có đạt được danh hiệu hoa hậu Vĩnh Lâm lần thứ hai đi chăng nữa cũng không thể có khả năng lớn như vậy, có thể dễ dàng giải quyết được việc mà chính Chủ nhiệm Chu Bân cũng không làm được.
Cái cô Diêu Mộ Tình này quả thật thú vị!
Chu Bân thấy Bí thư Trương không nói gì liền đề nghị:
- Bí thư Trương, chúng ta lên xe đi!
- Ừ!
Trương Nhất Phàm nhìn chiếc xe của anh ta.
- Anh đang định đi đâu vậy?
Chu Bân trả lời:
- Hôm nay tôi định đến huyện Đạo An câu cá với một người bạn, không ngờ đúng lúc lại gặp các anh, haha.. Nếu đã như vậy thì tôi không đi câu cá nữa, nếu Bí thư Trương không phiền thì có thể để tôi đi cùng không?
Trương Nhất Phàm nhìn Chu Bân mỉm cười:
- Đi thôi! Còn chờ gì nữa?
Bốn người lại leo lên xe, Chu Bân vẫn lái xe của anh ta tiếp tục đi về phía huyện Đạo An.
Lão Trần lái xe, mắt hướng về phía trước, vẻ mặt thận trọng.
Đằng Phi ôm chặt máy ảnh, như sợ có người đột nhiên lao đến cướp mất máy ảnh của cậu ta vậy.
Trương Nhất Phàm hỏi:
- Lão Trần, cái cô Diêu Mộ Tình này ông có biết không?
Lão Trần thận trọng nói:
- Bí thư Trương, vừa rồi Chủ nhiệm Chu nói, cô ấy là hoa hậu Vĩnh Lâm lần thứ hai, lúc đó tôi có thấy cô ấy trên ti vi. Nhưng cô ấy lúc đó so với bây giờ đã thay đổi quá nhiều. Hôm nay nhìn thấy cô ấy ở ngoài, thật sự không nhận ra.
Lão Trần dừng lại, lén nhìn Bí thư Trương qua gương chiếu hậu, mới tiếp tục nói:
- Từ sau khi đạt được vương miện Vĩnh Lâm, cũng rất ít người nhắc đến cô. Chuyện này dù sao cũng chỉ như một cơn gió, chỉ nổi tiếng một chút rồi cũng bị người ta quên lãng. Nhưng tôi nghe người ta nói, sau này cô ấy đang làm ở hộp đêm Vương Miện.
Hộp đêm Vương Miện là hộp đêm cao cấp nhất, quy mô lớn nhất ở Vĩnh Lâm, Trương Nhất Phàm chưa đến bao giờ, chỉ nghe nói đến danh tiếng của nó. Nghe nói, bất luận là người có lai lịch thế nào cũng không dám gây rối ở đó. Hộp đêm này chắc hẳn là có chút bối cảnh.
Khi Lão Trần nói, Trương Nhất Phàm dường như không chú ý, đợi Lão Trần nói xong, Trương Nhất Phàm mới suy nghĩ trong lòng. Nếu nói Diêu Mộ Tình đến hộp đêm làm gái thì cũng có khả năng. Vì những cô gái như cô vì cuộc sống mà lưu lạc phong trần cũng là việc dễ hiểu.
Nhưng Diêu Mộ Tình đã vài lần cho hắn ấn tượng, tuyệt đối không phải là thân phận gái nhảy, khí chất của cô, tư thái ung dung, e rằng không phải người bình thường có thể biểu hiện được. Hơn nữa sự bình tĩnh vừa rồi của cô khi nói chuyện với đám côn đồ đó, Trương Nhất Phàm để ý thấy, cô chỉ lấy ra một tấm danh thiếp là có thể khiến đám người đó lùi bước.
Diêu Mộ Tình rốt cục có ai đứng đằng sau? Thế lực của cô ta lại có thể lớn hơn cả Chu Bân, thật khó tin. Hơn nữa, mỗi lần cô ra ngoài đều lái những chiếc xe có tiếng, lần trước là Porsche, lần này là BMW, không chiếc nào mà giá không đến tiền triệu.
Mình phải gặp cô gái tên Diêu Mộ Tình này mới được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...