Buổi tối lúc chín giờ, trong căn biệt thự xa hoa ở bán đảo Hồng Sơn của Lý gia, một chiếc xe quân dụng trực tiếp chạy vào đại viện Lý gia, cánh cửa sắt của biệt thự tự động đóng lại.
Ông Lý và các con cùng với ba anh em Trương thị, Lý Hồng cùng ngồi bên trong gian phòng khách rộng, vẻ mặt của mọi người rất nghiêm túc, nhất là Lý Tuệ Hoa, cả buổi chiều không nói năng gì.
Cô gọi cho Âu Dương Kiến Thành nhiều lần nhưng di động của anh ta luôn trong trạng thái tắt máy, Lý Tuệ Hoa tinh thần bấn loạn. Hôm nay nghe mấy câu Trương Nhất Phàm nói khiến trong lòng cô đau như đao cắt, cô rất muốn tìm được Âu Dương Kiến Thành, muốn chính miệng mình hỏi anh ta một tiếng, rốt cuộc có phải anh ta làm hay không?
Vì sao? Vì sao?
Mình yêu anh ta nhiều đến thế, đem tất cả mọi thứ mình có cho cả cho anh ta, vì sao phải làm ra loại chuyện thương thiên hại lí này? Lý gia đối với anh ta có ân trọng như núi, bản thân mình lại đem toàn bộ tình yêu trao cho anh, tất cả chỉ vì tạo sự tự tin cho anh.
Chỉ mong hết thảy mọi thứ chỉ như một giấc mộng, chỉ mong hết thảy chỉ là chuyện hiểu lầm.
Trước khi không có được sự thừa nhận của Âu Dương Kiến Thành, Lý Tuệ Hoa có chết cũng không muốn tin, bi kịch lần này của Lý gia không ngờ lại do người chung chăn chung gối với mình một tay tạo thành.
Thời điểm xe cảnh sát dừng ở trong sân, hai quân nhân từ trên xe bước xuống, đứng thẳng tắp bên cạnh xe. Âu Dương Kiến Thành bị bịt kín đầu bằng một miếng vải đen từ trên xe bước xuống.
Trong phòng khách của biệt thự, đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày vậy. Đại thiếu gia của Lý gia vừa mới xuống phi cơ, liền đi đón bà xã trước, hai người sau khi gặp mặt, ôm nhau cùng khóc một hồi.
Giờ khắc này, lão Đại cũng đã về tới biệt thự, lẳng lặng ngồi ở phía đối diện ông cụ, anh ta đem chuyện khắc cốt ghi tâm trải qua lần này đầu đuôi gốc ngọn nói ra.
Rất nhiều chuyện nghe xong khiếp sợ vô cùng, rồi lại không thể không tin đây là sự thật. Anh ta đương nhiên không biết lần này là ai cứu mình, chỉ nhìn thấy những người này thì như thấy sát thần giáng lâm, trong hơn mười phút ngắn ngủn đã giải quyết tất cả bọn cướp sau đó đưa mình đi.
Những người này thủ pháp chặt chẽ, sạch sẽ lưu loát, không có chút dấu vết, đến nỗi khiến Lý Đại công tử lầm cho rằng là đặc công quốc tế.
Lý Gia Minh tất nhiên không thể tưởng tượng ra người cứu con mình lần này rốt cuộc là ai? Ông nhìn Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm vẻ mặt rất bình tĩnh, không có ý định giải thích. Những chuyện thế này rất khó giải thích.
Nhìn Lý Hồng, Lý Hồng dường như cũng không biết, cô cũng đang vì chuyện này mà có cảm giác không thể tin nổi.
Lý Gia Minh cũng không truy vấn, chỉ âm thầm ghi nhớ kỹ trong lòng đoạn ân tình này. Giây phút vừa mới đoàn tụ chưa qua, rất nhanh liền bị hai chiếc xe quân dụng thần tốc tiến vào chen ngang.
Hai quân nhân dẫn Âu Dương Kiến Thành bị bịt kín đầu đi vào, nhìn Trương Chấn Nam kính lễ,
- Tướng quân, người bị tình nghi phạm tội đã được đưa tới!
Trương Chấn Nam khoát tay, hai người liền lập tức lui ra ngoài. Không bao lâu sau trong viện vang lên tiếng động cơ của ô tô, xe quân dụng lặng yên rời khỏi biệt thự của Lý gia.
Trương Chấn Nam khoanh hai tay, bước thong thả đến trước mặt người bị bịt kính đầu, ánh mắt nhìn mọi người liếc qua một cái, chậm rãi vươn tay ra rồi dừng lại ở đỉnh đầu của đối phương.
Sau đó chậm rãi, chậm rãi gỡ miếng vải đen xuống.
Một gương mặt quen thuộc đầy uể oải, lập tức hiện ra trước mắt mọi người.
Âu Dương Kiến Thành!
Lý Tuệ Hoa chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân hình mềm nhũn quỵ xuống.
- Tuệ Hoa, Tuệ Hoa!
Ông Lý hô lên vài tiếng, Lý Tuệ Hoa bởi vì bị đả kích quá độ, chết ngất đi. May mắn có Nhị ca của cô ở bên cạnh đưa một tay ra đỡ cô.
- Tuệ Hoa, Tuệ Hoa!
Lý lão bi thiết kêu vài tiếng, lão Nhị tính tình vốn khô khan, liền bế em gái đặt lên trên sô pha, rống lên một tiếng, hướng về phía Âu Dương Kiến Thành nhào tới.
Không ngờ tới Lý Tuệ Hoa lúc này liền tỉnh lại, nhìn về phía Nhị ca giơ giơ tay,
- Anh, anh.
Cô muốn chính miệng mình hỏi, muốn chứng thật một chút những suy nghĩ trong đầu.
Lý lão hô:
- Dừng tay!
- Ba, ba còn dung túng cho nó như vậy!
Lão Nhị phẫn nộ chà chà chân, rất không cam lòng.
Trương Chấn Nam đứng lên, nói
- Bác Lý, chuyện này là chuyện trong nhà bác, anhs cháu tạm thời tránh mặt.
Nghe Trương Chấn Nam nói như vậy, Lý Hồng cũng đứng lên. Ông Lý nhìn bốn người,
- Các anh vất vả rồi, Lý gia hổ thẹn đối với các anh quá.
Trương Chấn Nam nói:
- Bác Lý khách khí rồi, cháu nói rồi, chỉ cần là việc của Lý gia, anh em chúng cháu tuyệt đối sẽ không thúc thủ bàng quan. Nếu bác Lý phải xử lý chuyện nhà, cho phép chúng cháu cáo từ.
- Vậy được rồi, bác gọi người đưa mấy đứa về khách sạn.
Lý lão lên tiếng, Kim tiên sinh lập tức từ phía sau đi ra,
- Tôi đưa bọn họ về.
Từ trong biệt thự của Lý gia đi ra, Lý Hồng nói:
- Các anh nói xem, Lý gia sẽ xử trí Âu Dương Kiến Thành như thế nào?
Trương Chấn Nam không nói gì, Trương Nhất Phàm nói:
- Theo tính tình của Lý lão thì hơn phân nửa sẽ bỏ qua cho gã.
Trương Mạnh Phàm tiếp lời,
- Cho dù coi như là Ông Lý buông tha gã, thì hai anh em Lý gia cũng sẽ không tha cho gã. Thật không ngờ tới, Âu Dương Kiến Thành không ngờ lại lòng lang dạ sói như vậy. Lý gia đối xử với gã không tệ!
Lý Hồng cũng cảm thán nói:
- Ừ, xảy ra chuyện như vậy, tuyệt đối không ai nghĩ đến lại chính là gã.
Chỉ có Trương Nhất Phàm cười lạnh nói:
- Đây đều là do trong lòng tự ti mà ra, có lẽ Âu Dương Kiến Thành ở trong Lý gia bị bức bí lâu quá, nên gã bí quá hoá liều.
Lý Hồng thấy Trương Nhất Phàm nói như vậy, liền hỏi lại một câu,
- Làm thế nào anh biết? Dường như anh rất hiểu Âu Dương Kiến Thành.
Lý Hồng an vị bên cạnh Trương Nhất Phàm, trong xe tràn đầy mùi nước hoa, Trương Nhất Phàm xoay qua nhìn vào mắt Lý Hồng thản nhiên nói:
- Một người ở trong hoàn cảnh như vậy, bị áp lực lâu sẽ xảy ra vấn đề. Âu Dương Kiến Thành kỳ thật xuất thân thấp hèn, là Lý Tuệ Hoa không để ý mọi thứ đến với gã, yêu mến gã. Nhưng gã lại kỳ thị người đại lục, cho thấy gã hoàn toàn có vấn đề trong cách nghĩ. Tôi nghĩ với tính cách của gã, nhất định không hợp với hai anh em Lý thị, lâu ngày bị dưới trướng, đến cuối cùng thì bộc phát thôi.
Hai anh em Lý gia mạnh mẽ, cứng rắn, Lý Hồng cũng tràn đầy cảm xúc, trong mấy ngày nay ở Hongkong, cô nhiều lần nhìn thấy lão Nhị của Lý gia nói chuyện, luôn có ý nhằm vào Âu Dương Kiến Thành. Bởi vậy, cô khâm phục sự quan sát tỉ mỉ của Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm nói tiếp:
- Âu Dương Kiến Thành một lòng muốn hòa nhập, nhưng ở trước mặt các anh em Lý thị không sao ngóc đầu dậy nổi. Điểm này, từ sự quan sát trong mấy ngày nay của chúng ta hoàn toàn có thể nhìn ra được. Như vậy dần dà sẽ khiến anh ta cảm thấy trong lòng đầy áp lực và bất mãn, có lẽ đây là một trong những nguyên nhân làm cho trong lòng anh ta có gút mắc. Chỉ có điều Ông Lý cũng thật không ngờ rằng mình nhất thời nhân từ, không ngờ lại nuôi hổ thành họa, suýt nữa gây nên sai lầm lớn của hôm nay. Lý Tuệ Hoa càng thật không ngờ mình lại lấy một kẻ mặt người dạ thú, ngụy quân tử. Đêm nay chỉ sợ so với ngày hôm qua Lý gia càng căng thẳng hơn.
Quả nhiên, trong biệt thự Lý gia, Ông Lý với khuôn mặt tiều tụy, hai mắt vô thần,
- Kiến Thành, chính miệng cậu nói đi, Lý gia tôi có điểm nào có lỗi với cậu?
Âu Dương Kiến Thành nhắm mắt không nói gì, chỉ cúi đầu đứng yên ở một nơi.
Lão Nhị tính tình không như thế, liền đi tới hướng về phía Âu Dương Kiến Thành nói:
- Mày là tên khốn khiếp, chuyện chân ngoài dài hơn chân trong không nói, không ngờ còn phát rồ nghĩ ra trò bắt cóc đại ca, nói, mày rốt cuộc muốn làm gì?
Thình thịch
Lão Nhị tung một quyền đánh tới, Âu Dương Kiến Thành không lên tiếng trả lời mà ngã xuống đất, kính mắt bay ra xa nát vụn.
Kỳ thật, tức giận hơn hẳn chính là lão Đại, nhưng giờ phút này anh ta và bà xã ngồi cùng một chỗ vẫn chưa hoàn hồn nhìn Âu Dương Kiến Thành đầy căm giận. Đến hiện tại, anh ta còn chưa tỉnh táo hẳn, nhớ tới cảnh mình gặp họa ở Mỹ quả thực là một cơn ác mộng kinh hồn.
Với tình hình lúc đó chỉ cần bản thân mình hơi có chút sai lầm thì sẽ có khả năng đi đời nhà ma như chơi. Anh ta tuyệt đối không nghĩ tới kẻ tạo ra hết thảy mọi hậu quả này không ngờ lại chính là em rể mình.
Âu Dương Kiến Thành! ở trong lòng Lão Đại hận thấu xương, nhưng giờ phút này anh ta không phát tác, nhìn thấy lão Nhị hung hăng cho gã một quyền, lão Đại cảm thấy trong lòng rất sảng khoái. Có cảm giác quyền này dường như do chính mình đánh vậy.
- Nói chuyện đi, khốn khiếp!
Lão Nhị rống lên một tiếng, kéo Âu Dương Kiến Thành quỳ xuống. Âu Dương Kiến Thành liền trời trồng như tượng, mặc cho bị đánh bị mắng, chết cũng không hé răng.
Bùm —— lão Nhị tức khí,
- Giả chết sao, đừng tưởng rằng giả chết là có thể xong chuyện. Bố mày hôm nay sẽ không bỏ qua cho mày đâu!
Một cái tát giáng xuống, Âu Dương Kiến Thành chảy máu nơi khóe miệng. Lý lão hô một tiếng,
- Dừng tay!
Lão Nhị lúc này mới buông gã ra, tức giận bất bình đứng sang một bên.
- Kiến Thành, nói đi, vì sao phải làm như vậy? Lý gia rốt cuộc làm gì có lỗi với anh? Anh nói đi!
Đối với vấn đề của Ông Lý, Âu Dương Kiến Thành vẫn im lặng trốn tránh không đáp.
Lý Tuệ Hoa tỉnh lại, mặt đầy lệ nhìn chồng mình, lúc trước khi Trương Nhất Phàm nói như vậy cô không hề tin, cũng không muốn tin. Hiện tại cô đang thầm tự hỏi mình một câu, rốt cuộc có phải do Âu Dương Kiến Thành làm hay không, nếu phải thì vì sao?
Lý Tuệ Hoa ruột gan đứt từng khúc, đến trước mặt chồng,
- Kiến Thành, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, nói cho em biết đi, nói đi. Nói hết thảy không liên quan đến anh, hết thảy cũng không do anh làm!
Âu Dương Kiến Thành rốt cục cũng nói chuyện, gã ngẩng đầu lên, áy náy nhìn vợ, nước mắt tuôn ra. Chỉ thấy gã đưa tay ra, vuốt lấy khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tuệ Hoa, hơn hai mươi năm rồi, gương mặt thiếu nữ từng xinh đẹp đã cùng mình vượt qua khó khăn của bao nhiêu năm chung sống.
Sau đó, tất cả mọi thứ đều vì lòng tham của mình mà tan thành tro bụi.
Hết thảy mọi thứ đều phải kết thúc, vĩnh biệt. Vợ của anh, người yêu của của!
- Rất xin lỗi, Tuệ Hoa, trong nhà này, trong một tập đoàn của Lý thị lớn như vậy, người mà anh có lỗi nhất chính là em. Anh có tội, anh đáng chết, anh không phải là người. Anh phụ em rồi, Tuệ Hoa!
Âu Dương Kiến Thành khóc, cũng không biết là vì đau lòng hay là hối hận. Nhưng mọi người đều nhìn ra được tình cảm của gã đối với Lý Tuệ Hoa là thật, hai người đi chung một con đường, hơn hai mươi năm trải qua bao mưa gió, nhưng hết thảy đều tiêu tan trong buổi tối hôm nay.
Âu Dương Kiến Thành đột nhiên mỉm cười, cười rất cổ quái, cười rất thê lương, gã buông tay vợ ra, chậm rãi đứng lên, nhìn Ông Lý, nhìn mọi người trong phòng khách, sau đó là một trận cười điên cuồng, hoang dã
- Ha ha... Ha ha ha...
Tiếng cười trong đêm đen nghe có vẻ bi thương, như làm cho tâm thần người ta khó yên.
Đột nhiên, Âu Dương Kiến Thành như một con chim to, lao thẳng về phía một cái vại thủy tinh cao cấp trong đại sảnh, thình thịch
- A
Tiếng cười ngưng hẳn, trong đại sảnh vang lên một tiếng thét chói tai, sau đó trở về trạng thái yên tĩnh.
Thật lâu sau, thật lâu sau...
Lại vang lên tiếng thét tê tâm liệt phế của Lý Tuệ Hoa,
- Kiến Thành
Đêm Hongkong xinh đẹp quyến rũ và xa hoa.
Nhưng tối nay thì có một chút gì đó thê lương, có một chút gì tiêu sát, giống như có ai đó mặc bộ đồ tang lên người của màn đêm xinh đẹp. Trong biệt viện của Lý thị lại càng thê lương hơn.
Một sinh mạng kết thúc như vậy đó, như một dấu chấm hết. Gã đã mang theo tội ác, mang theo giấc mộng, mang theo cả những hy vọng vĩnh viễn rời xa cái thành thị từng tốt đẹp này. Gã đến thiên đường? Hay là địa ngục, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không ai biết.
Kết thúc rồi! Có người thì thào thở ra một tiếng nhẹ nhõm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...