- Không phải bảo mày nếu không có việc gì thì đừng gọi vào số điện thoại này sao? Khốn khiếp.
- Lúc này là lúc nào rồi, khốn khiếp, mấy chục huynh đệ của bố mày giờ chết toàn bộ rồi. Mày đừng vờ vít với bố mày, hai trăm triệu, thiếu một đồng thì mày chuẩn bị đi ngồi tù đi!
- Cái rắm, là không có bản lĩnh, làm hỏng chuyện tốt của bố mày. Một tỷ sắp tới tay rồi mà không ngờ bị tụi mày phá hỏng, còn mặt mũi tới đòi tiền tao sao?
- Tao không nói nhiều với mày, hiện tại đảng tam k và cảnh sát Mỹ đang gắt gao truy lùng ông mày, nếu chẳng may tao sa lưới thì mày cũng đừng mong sống an nhàn. Bố đây ở trong ngục giam chờ mày! Chúng ta là đồng loại như nhau mà. Tốt nhất là hãy cầu cho bố đây bình an trở về Hongkong, nếu không mọi người cùng xong đời!
Trong toilet truyền ra một tiếng vang nặng nề, Âu Dương Kiến Thành từ bên trong đi ra, kéo kéo áo, vẻ mặt lãnh đạm.
- Kiến Thành, vừa rồi gọi điện thoại cho ai thế?
Lý Tuệ Hoa không biết từ khi nào xuất hiện từ phía sau làm cho Âu Dương Kiến Thành hoảng sợ đột nhiên xoay người, nhìn thấy khuôn mặt vợ đầy nghiêm túc, Âu Dương Kiến Thành nghi hoặc:
- Không có ai đâu? Em có phải nghe lầm rồi hay không?
Lý Tuệ Hoa dịu dàng nói:
- Đi nhanh đi, khách đều đến đông đủ cả rồi.
Cô kéo áo chồng, khoát tay đang chuẩn bị rời khỏi, Âu Dương Kiến Thành nói:
- Tuệ Hoa, em đi trước đi, anh còn đồ vật quên ở trên xe.
Trải qua một tối vất vả, đôi mắt của Lý Tuệ Hoa vẫn còn chút đỏ, cô nhìn chồng mình, ân cần nói:
- Kiến Thành, anh hai tính tình khô khan, không tốt, nếu anh ấy có chỗ nào không phải với anh, anh cũng đừng để trong lòng.
Âu Dương Kiến Thành cầm tay vợ, nhún người vài cái, giơ tay kéo vợ vào trong lòng, dùng sức ôm chặt, lẩm bẩm nói:
- Tuệ Hoa, anh biết mà. Đi thôi, anh đi lấy đồ rồi sẽ lên.
Lý Tuệ Hoa ngẩng đầu, nhìn nhìn chồng,
- Quên cái gì vậy? Có phải lễ vật tặng ba hay không?
Âu Dương Kiến Thành khựng lại một chút, gật gật đầu,
- Ừ! Sáng nay khi đi rút tiền anh vừa chuẩn bị.
Lý Tuệ Hoa dịu dàng nói:
- Cảm ơn anh, Kiến Thành, anh thực cẩn thận. Xem em này, đêm qua quýnh lên quên cả việc này.
Lý Tuệ Hoa kéo tay chồng, cảm kích nói.
Âu Dương Kiến Thành vỗ vỗ vai vợ,
- Nhanh lên đó đi thôi, đừng để mọi người đợi lâu.
Lý Tuệ Hoa gật gật đầu, xoay người rời đi.
Âu Dương Kiến Thành nhìn bóng dáng vợ, thì thào nói một câu,
- Tạm biệt, vợ yêu của anh!
Sau đó, gã đột nhiên xoay người, vội vàng hướng về phía thang máy bỏ đi.
Không khí ngày thượng thọ bảy mươi của ông Lý tất nhiên là rất náo nhiệt, khách quý ngồi đầy. Hơn nữa thêm vào sự có mặt của Hạ Vi Nhi chủ trì cho buổi lễ, nên có rất nhiều ánh mắt dừng lại ở trên người cô.
Hạ Vi Nhi vừa bước ra lập tức trở thành tiêu điểm. minh tinh của tập đoàn Dương thị, con cưng của giới điện ảnh truyền thông, có thể nói là tập trung hàng nghìn hàng vạn sự sủng ái vào cô. Nhìn dáng chân thành, tự nhiên hào phóng đi tới trước khán đài, trong đại sảnh lớn vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt. Rất nhiều người nhìn ngắm vẻ xinh đẹp xuất chúng của Hạ Vi Nhi, có người không kìm lòng nổi liền phát ra lời.
Chỉ có điều chỉ có số ít người chú ý tới vẻ mỏi mệt trên mặt của ông Lý vì đêm qua thức trắng không ngủ, không chỉ có ông Lý mà có cả người nhà của ông, toàn bộ đều mang vẻ mặt ủ rũ.
Mấy anh em Trương Nhất Phàm ngồi cùng một bàn, Hồ Lôi nhìn Hạ Vi Nhi trên khán đài mặt mỉm cười, cũng không biết trong lòng nghĩ gì? Chị dâu và Trương Mạnh Phàm ngồi cùng nhau, chỉ nghe cô lặng lẽ nói:
- Vi Nhi so với trước kia càng ngày càng thành thục, rất có phong độ của nhân vật tai to mặt lớn.
Trương Mạnh Phàm mỉm cười nói:
- Chị dâu có tính toán gì không?
Dương Lam Lam nói:
- Chú cũng không nên lôi kéo sự chú ý của cô ấy, sẽ làm hỏng danh xưng thuần thanh ngọc nữ của cô ấy đấy.
Trương Mạnh Phàm nói:
- Tôi thật ra sẽ không làm thế, tuy nhiên nếu có người khác thì rất khó nói.
Hai người đang trò chuyện, di động của Trương Chấn Nam vang lên, anh ta chạy ra bên ngoài nghe điện thoại xong trở vào thì sắc mặt trầm trọng. Lý Hồng cũng ngồi cùng bàn với bọn họ, đang lúc ngẩng đầu thưởng thức vẻ xinh đẹp của Hạ Vi Nhi, đột nhiên nhìn thấy Trương Chấn Nam gọi em trai đi ra ngoài, liền khiến cô chú ý.
Lý Hồng đưa ánh mắt quét qua vài diễn viên chính của Lý gia, ông Lý đang ở trên khán đài phát biểu những lời như cảm tạ các vị bằng hữu, không quản đường xa mà đến, Lý mỗ chiêu đãi không chu toàn.
Lý Hồng đưa ánh mắt dừng trên người Lý Tuệ Hoa, đột nhiên phát hiện Âu Dương Kiến Thành sao không có mặt, trong lòng cô kinh ngạc, Âu Dương Kiến Thành đâu? Nhìn thấy trên mặt Lý Tuệ Hoa vẻ rất thản nhiên còn vui mừng cười nói, Lý Hồng lẩm bẩm:
- Xem ra mình lại lo lắng không đâu rồi.
Đợi ông Lý từ trên khán đài đi xuống, trong đại sảnh vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt, mọi người đều đứng dậy vỗ tay. Lý Hồng nhân thời khắc này lén lút bỏ đi, nhanh chân bước ra đến hành lang.
Loáng thoáng nghe được Trương Chấn Nam đang nói điều gì,
- Những phần tử phạm pháp toàn bộ bị sa lưới rồi, Nhất Phàm, cảnh sát Hongkong bên kia đã có được tin tức từ phía cảnh sát Mỹ chuyển đến rồi, trong đó có đề cập đến một người rất quan trọng.
Trương Nhất Phàm nói,
- Bên kia đã có thông báo?
- Ừ! Chỉ sợ ông Lý lại phải trải qua thêm một lần đả kích. Ôi
Trương Chấn Nam thở dài, Trương Nhất Phàm dường như cảm giác được,
- Chú nói Lý gia có người dính vào?
Trương Chấn Nam gật gật đầu, sắc mặt trầm trọng.
Trương Nhất Phàm suy xét một chút,
- Anh, chuyện này hay nên dừng lại ở đây, không đề cập tới nữa?
- Như vậy sao được? Cần quyết định thì cũng là do ông Lý quyết định, đổi lại là tôi, không bằm nát tên khốn khiếp này không được. Lý gia đối xử với gã không tệ, không ngờ gã lại làm ra chuyện khiến thần phật căm phẫn, không bằng cầm thú!
Trương Chấn Nam giận dữ nói.
- Lý gia thật sự rơi vào thời buổi rối loạn rồi!
Trương Nhất Phàm thở dài, nhìn đại ca nói:
- Có thể chờ việc này qua đi, hôm sau sẽ đến hay không?
Anh ta nhớ tới bộ dáng đáng yêu của Viện Viện, không khỏi thở dài.
Trương Chấn Nam nói:
- Cái nên tới thì sớm hay muộn cũng tới, ông Lý trải qua nhiều sóng gió như vậy, tôi tin tưởng ông có thể chịu được. Đi thôi, chúng ta vào xem sao!
Lý Hồng nghe đến đó, lập tức lui trở về, thừa dịp mọi người không chú ý, vờ như từ toilet đi ra, ngồi vào vị trí.
Trương Nhất Phàm và đại ca trở lại trong đại sảnh, hai người phát hiện bên cạnh Lý Tuệ Hoa không có một bóng người, sắc mặt không khỏi biến màu, hai người tất cả đồng thanh nói:
- Không hay rồi, gã chạy rồi.
Trương Nhất Phàm đang muốn đuổi theo thì Trương Chấn Nam giữ chặt lại,
- Hiện tại có đuổi thì cũng không còn kịp rồi, chờ xem em này.
Gọi một cuộc điện thoại lập tức liên hệ được với bộ đội bên Hongkong, sau khi Trương Chấn Nam nói chuyện cùng bên kia xong liền trầm ổn ngồi xuống. Lý Tuệ Hoa không biết là đã có cảm giác gì liền đưa mắt hướng qua bên này nhìn nhìn.
Không khí ngày thượng thọ rất náo nhiệt, tới tham dự đều là nhân vật có uy tín, đến cán bộ chính phủ Hongkong cũng có vài vị, giới truyền thông Hongkong cũng có rất nhiều phóng viên đến chụp ảnh lấy tin, thời điểm Lý lão tiên sinh dẫn theo con trai và gái đến kính rượu, mới phát hiện Âu Dương Kiến Thành không có mặt.
- Kiến Thành chạy đi đâu rồi?
- Anh ấy...
Lý Tuệ Hoa lúc này mới vội vàng khi thấy ba hỏi, không biết nên trả lời như thế nào.
- Anh ấy nói quên đồ ở trên xe, con đi xem sao!
Lý Tuệ Hoa nhìn chung quanh, vẫn không thấy bóng dáng Âu Dương Kiến Thành, không khỏi có chút tức giận. Cũng không biết chạy đi đâu, làm cái quỷ gì!
Nhìn đồng hồ, Âu Dương Kiến Thành đi ít nhất cũng đã nửa giờ. Lý Tuệ Hoa buông chén,
- Ba, con đi xem sao đã!
Không ngờ tới lão Nhị nói:
- Anh thấy không cần thiết, nó cho tới bây giờ vốn không có xem mình là một phần tử của gia đình.
- Nhị ca, sao có thể nói như vậy?
Lý Tuệ Hoa nghe anh nói như vậy, tất nhiên có chút không hài lòng.
Lão Nhị nói:
- Anh nói nó như vậy là đã khách khí rồi. Hừ!
Sau đó là trên mặt anh ta hiện lên một tia khinh thường.
Lý Tuệ Hoa trong lòng hơi đau xót, Nhị ca và chồng bất hòa chưa chắc là một chuyện tốt. chuyện này đối với cô mà nói, bản thân ở giữa hai người nên rất khó xử.
Lý lão quay đầu lại hét lên một tiếng,
- Hai đứa có thể nói ít đi vài câu hay không, sao không xem xem giờ là lúc nào?
Hai người đỏ mặt lên, Lý Tuệ Hoa liền đi ra đại sảnh, Trương Nhất Phàm đang ở chỗ cách cửa không xa, nhìn thấy Lý Tuệ Hoa dáng vẻ vội vàng đi ra, khi đi lướt qua người mình, anh ta nhẹ nhàng nói một câu,
- Không cần tìm, anh ta sẽ không trở về nữa đâu.
Lý Tuệ Hoa bỗng dừng lại, lạnh lùng nhìn Trương Nhất Phàm,
- Anh nói vậy có ý gì?
Trương Nhất Phàm nói:
- Lý Đại tiểu thư, có thể cô còn chưa biết hoặc là đã biết nhưng trong lòng không muốn thừa nhận.
Lý Tuệ Hoa sắc mặt biến đổi, thậm chí run nhè nhẹ. Cô đột nhiên rống lên một tiếng,
- Không có khả năng, không thể! Các anh không cần nói lung tung!
Trương Nhất Phàm nói,
- Tôi cũng hy vọng là không có khả năng, nhưng sự tình đã phát sinh, muốn thay đổi cũng không thể, chúng ta chỉ có cách là phải đối mặt với sự thật. Trở về đi, lễ mừng thọ sắp bắt đầu rồi, tất cả mọi người chờ cô đi kính rượu đấy.
Lý Tuệ Hoa quả nhiên xoay người chậm rãi bước vào trong đại sảnh, chỉ có điều trên mặt lúc đầy vẻ ai oán.
Lão Nhị phát hiện vẻ mặt của em gái có chút quái dị, huống cho vừa rồi mình có chút va chạm với em gái, thấy thế nên tâm có chút không đành lòng. Anh ta lén nói
- Xin lỗi, vừa rồi anh cũng không phải cố ý đâu, chỉ nhất thời buồn bực thôi.
Lý Tuệ Hoa nhìn Nhị ca liếc mắt một cái, cũng không nói gì, bưng ly lên đi theo phía sau Lý lão.
Con cái của ông Lý hai nam một nữ, hiện giờ chỉ có một nam một nữ có mặt, ông trước giờ vẫn xem Âu Dương Kiến Thành như con đẻ, không ngờ tới Âu Dương Kiến Thành lại vắng mặt!
Lễ đã bắt đầu rồi, Lý lão dẫn hai con đi kính rượu mọi người.
Lý Hồng nhìn thấy thế, lẩm bẩm nói:
- Thật không ngờ tới, sự tình lại có kết quả như vậy. Xem ra tối nay lại thêm một đêm không ngủ. Ôi lòng người khó dò!
Sau khi cô thở dài, một mình bưng ly uống.
Di động của Trương Chấn Nam lại vang lên,
- Thiếu tướng Chấn Nam, người bị tình nghi phạm tội có ý đồ xuất cảnh đã bị chúng tôi tạm giữ, người này có cần giao cho cảnh sát địa phương?
Trương Chấn Nam nói:
- Không cần, tạm thời cứ giữ lại chỗ các anh, tối nay tôi sẽ liên lạc, trước tiên đừng kinh động tới cảnh sát.
- Tốt lắm, tôi sẽ giúp anh giữ người lại trước.
- Cảm ơn! Tôi lại nợ anh một ân tình rồi.
Đối phương cười cười,
- Đừng khách khí. Về sau tôi còn phải nhờ anh rất nhiều.
- Được rồi, chuyện đó về sau sẽ nói sau, tôi đang uống rượu.
Trương Chấn Nam ngắt điện thoại, hít một hơi thật dài, rốt cục đã tóm được rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...