Âu Dương Viện Viện đã trở lại, đi cùng với cô còn có một cô gái tóc vàng mắt xanh, tuổi hai người cũng xấp xỉ nhau. Trương Nhất Phàm vốn đang định gọi điện cho lão già chết tiệt đó, nhưng không ngờ hai người bọn họ đã quay lại.
Nhìn thấy cô gái đó, Trương Nhất Phàm cười phá lên.
- Emi, sao lại là cô.
Hồ Lôi và Trương Mạnh Phàm ở đằng sau,nhìn thấy Trương Nhất Phàm có vẻ như biết cô gái đó, Hồ Lôi hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra.
Emi không ngờ lại gặp Trương Nhất Phàm ở đây.
Cô chào Trương Nhất Phàm bằng một câu tiếng anh.
Viện Viện có chút bất ngờ
- Hai người quen nhau sao?
Trương Nhất Phàm gật đầu, hắn cũng không ngờ người bạn mà Viện Viện đi đón lại chính là Emi người mà anh ta đưa từ bên kia Thái Bình Dương về. Emi chính là cháu gái của tên thủ lĩnh nổi tiếng George. Trương Nhất Phàm nghĩ có được Emi là đủ rồi.
Nếu như trên thế gian này vẫn còn thứ gì đó có thể làm lão chết tiệt đó cảm động thì đó chính là chút tình thân còn lại này. Nếu như trên thế gian này người mà có thể thuyết phục được ông ta thì chỉ có thể là Emi người con gái đang đứng trước mặt hắn.
Nhìn thấy Emi ,trên gương mặt của Trương Nhất Phàm hiện hữu một nụ cười không thể che giấu, làm cho Hồ Lôi và Trương Mạnh Phàm nhìn hắn một cách kỳ quái, không hiểu hắn đang làm cái trò gì? Đến lúc nào rồi mà hắn vẫn cười được?
Đúng lúc đó, Trương Nhất Phàm đuổi hai người bọn họ ra khỏi phòng và quay sang hỏi Viện Viện:
- Sao hai người lại quen nhau?
- Trên mạng, chúng em là bạn trên mạng.
Viện Viện nhìn Emi và đáp.
Emi ở Trung Quốc cũng đã hơn nửa năm, cô ta nghe tiếng Trung cũng hiểu được một ít, cô ta gật đầu:
- Chúng tôi quen nhau từ lâu rồi, quen nhau từ trước khi tôi đến Trung Quốc.
- Thật sao, quả là khéo.
Trương Nhất Phàm có chút phấn khởi, xem ra tất cả đều là ý trời, đúng là trong cái rủi có cái may.
Trương Nhất Phàm vừa mắng mạng internet, nhưng đột nhiên lại có chút thích thú với mạng internet này, nếu không có cái trò này thì sao hai bọn họ lại có thể trở thành bạn tốt như thế này được.
Viện Viện giải thích:
- Chúng em đã quen nhau vài năm rồi, khi Emi lên mạng, chúng em nói chuyện dần dần trở thành bạn. Emi nói cô ấy rất buồn, cô ấy không còn bố mẹ, chỉ còn cô và ông nội nương tựa nhau mà sống. Nơi cô ấy muốn đi nhất chính là Trung Quốc, không ngờ cô ấy thật sự đã đến Trung Quốc, em càng không ngờ, anh Nhất Phàm, cô ấy lại là người mà anh đưa về.
- Cô ấy đều nói với em rồi sao?
- Nào có, cô ấy chỉ nói là cô ấy tự tới Trung Quốc, hơn nữa học ở kinh thành, cô ấy không hề nhắc tới anh.
Viện Viện tủm tỉm cười.
- Viện Viện được rồi, em đi ra ngoài một tí đi, anh có chuyện muốn nói với Emi.
Viện Viện nhìn Trương Nhất Phàm có chút không hài lòng, nhưng mà cô vẫn ra khỏi phòng. Trương Nhất Phàm ngồi xuống, nói với Emi đang nhìn mình ngơ ngác:
- Ngồi xuống đi Emi.
Tuy rằng Emi cùng Trương Nhất Phàm tới Trung Quốc, nhưng hai người không thân thiết cho lắm. Cô đối với người con trai Trung Quốc mắt to mày rậm này vẫn có chút cảnh giác. Cô biết thân phận của mình không nên để lộ ra.
Nhưng cô phát hiện ra ở Trung Quốc người duy nhất cô có thể tin tưởng và có thể dựa vào chỉ có hắn. Không vì cái gì khác, chỉ vì lời ông nội nhắc nhở, cô thậm chí không biết thân phận của Trương Nhất Phàm chỉ biết là anh ta có năng lực, có thể đảm bảo sự an toàn của mình ở Trung Quốc.
Trên thực tế, những ngày Emi ở Trung Quốc sinh sống cũng khá ổn, Trương Nhất Phàm ngoài việc sai người ngầm bảo vệ cô ấy, lại sai một bảo mẫu phục vụ cô 24h. Đương nhiên, Emi cũng hiểu cách bảo vệ bản thân, cố gắng hết sức không kết bạn với những sinh viên du học cùng quốc tịch.
Trong hoàn cảnh như vậy, cô không hề có chút áp lực nào, tuyệt đối tự do.
Trương Nhất Phàm mời cô ngồi xuống, nói với Emi chuyện gia đình Viện Viện, chị dâu của Viện Viện bị bắt cóc, hơn nữa lại ngay tại chính quốc gia của cô ấy.
Emi lần này là có ý đặc biệt tới tham gia lễ mừng thọ 70 tuổi của ông Lý, không ngờ lại gặp chuyện thế này, trong lòng Emi cũng cảm thấy có chút gì đó nặng trĩu. Vậy phải làm sao bây giờ? Cô ta nhìn Trương Nhất Phàm, cô ta nghĩ Trương Nhất Phàm không thể vô duyên vô cớ nói chuyện này với mình được.
Trương Nhất Phàm nói:
- Bây giờ chị dâu của Viện Viện ở Mỹ gặp chuyện không may, người duy nhất có thể cứu cô ấy chỉ có ông nội của cô thôi. Cô hiểu ý cuả tôi chứ Emi?
Emi ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Anh nói thật sao? Tôi thật sự có thể giúp Viện Viện sao?
Trương Nhất Phàm nói một cách nghiêm túc:
- Đương nhiên là có thể rồi, ngoài cô ra, sợ rằng không ai có thể giúp họ được.
Emi nhìn Trương Nhất Phàm với vẻ mặt thận trọng:
- Vậy để tôi gọi điện thoại cho ông nội!
Trương Nhất Phàm vỗ vỗ vai cô:
- Tôi ở bên ngoài chờ cô, Emi, tất cả đều nhờ cô.
Ra ngoài, Trương Nhất Phàm đứng ở hành lang châm điếu thuốc, cái chiêu lấy độc trị độc này không biêt kết quả sẽ ra sao? Anh cả Trương Chấn Nam gọi điện thoại tới:
- Chú ba, bên anh đã sắp xếp ổm thỏa, còn bên em thế nào?
- Chờ một chút.
Trương Nhất Phàm chỉ nói có ba từ.
Lưu Hiểu Hiên từ xa đi tới, nhìn thấy Trương Nhất Phàm đứng ngoài hành lang, xung quanh lại không có ai, cô ta hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Mọi người ai cũng mặt mày nhăn nhó.
- Mọi chuyện có chút không ổn, em về phòng trước đi.
Lưu Hiển Hiên gật đầu. Nói nhỏ:
- Mai em về trước, trong Đài truyền hình có chút việc gấp.
- Vậy em nhớ cẩn thận, anh không thể đi tiễn em được.
- Không cần đâu.
Lưu Hiển Hiên nhìn xung quanh không có ai liền lại gần thơm lên má Trương Nhất Phàm. Rồi tươi cười nói:
- Cảm ơn anh mấy ngày này đã ở bên cạnh em.
Trương Nhất Phàm có chút cười gượng:
- Chờ em về chúng ta nói tiếp, bây giờ mọi chuyện không được tốt cho lắm, Lý gia xảy ra chuyện rồi.
Lưu Hiển Hiên cũng không hỏi kĩ, vẫy vẫy tay rồi trở về phòng.
Hai người như điệp viên vậy, thần thần bí bí. Đúng lúc Lưu Hiển Hiên đi khỏi, thì Trương Mạnh Phàm và Hồ Lôi trong thang máy đi ra, nhìn thấy Trương Nhất Phàm đứng ngoài hành lang hút thuốc liền đi tới:
- Anh.
Trương Nhất Phàm khua khua tay, hai người liền không nói thêm gì nữa.Cùng lúc đó đại tẩu cũng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy ba người lặng lẽ đứng đó, cô ta liền biết rằng mọi việc nhất đinh không được thuận lợi.
Trong xã hội bây giờ, điều đáng sợ nhất là những vụ bắt cóc như thế này. Bỏ ra tí tiền cũng không sao nhưng nhỡ mà xảy ra án mạng thì hối hận cả một đời.
Những người có tiền không sợ tốn tí tiền, chỉ sợ mất mạng. Đối với họ mà nói, cái hối tiếc nhất đời người đó là người khi chết đi, chưa kịp tiêu hết tiền.
Cho nên những kẻ xấu đó đã nắm điểm yếu này, liên tiếp ra tay.
Vụ bắt cóc này từ trước tới giờ chưa từng có, tuyệt đối chưa từng thấy. Bọn bắt cóc đòi 500 triệu tiền chuộc, một gia đình bình thường lấy đâu ra tiền? Hơn nữa vụ bắt cóc lần này liên quan tới hai quốc gia, những kẻ thủ đoạn nham hiểm, hung hăng càn quấy kiểu này cũng thật hiếm thấy.
Thông tin từ bên Lý Hồng, kế hoạch bắt cóc lần này dường như là do người quen gây ra, điều này là do họ nhận ra trong giọng nói của Lý Tuệ Hoa.
Trừ lần đó ra, bọn họ vẫn không có chút sợ hãi nào, xem ra vẫn còn đủ sức, Trương Nhất Phàm vừa hút thuốc vừa nghĩ tới trường hợp xấu nhất. Bọn họ án binh bất động, tất cả đều giấu Lý gia lặng lẽ tiến hành.
Phía HongKong đã rất coi trọng chuyện này, khắp nơi ở HongKong được trông coi cẩn thận cả đêm, âm thầm bày ra trận địa.
Nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua, Emi ở trong phòng vẫn không có chút động tĩnh gì, Trương Nhất Phàm chỉ có thể ở bên ngoài chờ, Emi muốn thuyết phục được lão già George cũng có chút khó khăn, nhưng đây là cách duy nhất. Trương Nhất Phàm đã hút ba điếu thuốc rồi.
Buổi tối ở HongKong,vừa hay lại là ban ngày ở Mỹ, George đang ăn trưa ở biệt thự của mình, người thanh niên ở bên cạnh nhận được điên thoại của Emi, liền nói thầm bên tai Goerge một câu.
George lập tức nhận thức được rằng, nhất định là do Trương Nhất Phàm thuyết phục Emi, vì thân phận của Emi, chỉ có Trương Nhất Phàm biết mà thôi. George cau mày, khuôn mặt sa sầm xuống. Tay thanh niên này cũng xảo quyệt thật.
Nhưng ông ta cũng rất biết ơn Trương Nhất Phàm vì tất cả những gì hắn đã làm cho Emi, làm cho Emi ở Trung Quốc sống rất vui vẻ, đó chính là điều mà ông ta mong muốn nhất.
Sau khi nghe điện thoại của Emi, mặt của George liền tái đi. Emi rất cố chấp, khăng khăng muốn ra mặt giúp bạn cô ở Thượng Hải. Nhưng chuyện này không đơn giản như cô nghĩ, George có chút băn khoăn.
Kế hoạch đầu tiên của George là chờ tới khi thành viên của Đảng 3k đủ rồi ông ta mới ra tay thu dọn tàn tro. Như vậy mới làm những tổn thất của ông ta giảm xuống thấp nhất. Bây giờ mà ra tay thì hơi sớm.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân đã làm cho ông ta cự tuyệt dì Ngô hôm nay, một số người Hoa muốn lập địa bàn ở Mỹ, muốn dùng chế độ cai trị của mình, nhưng không có thế lực của bọn xã hội đen giúp đỡ thì rất khó có chỗ đứng. Nếu không bọn họ sẽ không phải là bị cảnh sát truy bắt mà là bị một số người hung hãn tiêu diệt.
Có lẽ nguyên nhân chính là như vậy, mà những người Hoa đó mới tìm đến cấu kết với Đảng 3k.
Ngoài việc đó ra,vẫn còn một việc mà Goerge không ngờ tới là đứa con gái mà mấy năn nay hay chat cùng với Emi lại là cháu gái của Lý Gia Minh. Biết được chân tướng đó càng làm George kinh ngạc.
Emi nói bạn như thế với mình, nếu mà ông nội không ra tay giúp đỡ, cô ấy sẽ rất đau lòng. Tình hình cuộc sống của Emi ở Trung Quốc mỗi tuần cô đều báo cáo với ông nội, George cũng biết đứa con gái Trung Quốc đấy là người bạn duy nhất của Emi.
Emi rất cô đơn, vì gia cảnh nên ở Mỹ cô không có bạn bè, đương nhiên, tất cả đều là vì George muốn bảo vệ người cháu duy nhất của mình, đó là việc bất đắc dĩ mà thôi.
Hai ông cháu nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng George cũng khẽ cắn môi đồng ý thỉnh cầu của Emi.
Ánh mắt u buồn của George, lóe ra hàn quang. Hai nữ sát thủ đứng đằng sau rất nhanh đã hiểu được ý của ông ta. Qủa nhiên, George vẫy tay ra hiệu, hai người lập tức cúi đầu nhận lệnh.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của George có một vẻ khó để cự tuyệt. Ông ta lạnh lùng thốt:
- Xuất phát!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...