Trương Nhất Phàm sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, đang chuẩn bị ba ngày nữa sẽ đi Hongkong.
Không ngờ ba lại gọi điện thoại tới vào lúc này, hai người hàn huyên vài câu, Trương Kính Hiên mới dặn dò:
- Bốn ngày nữa là tới đại thọ bảy mươi của lão Lý, ba không có thời gian, vài hôm nữa phải xuất ngoại. Con nhất định phải đi một chuyến.
Trương Nhất Phàm thất kinh, không thể nào! Trùng hợp như vậy sao? Bản thân đang lo lắng không biết lấy lý do nào để thăm hỏi ông ấy, không ngờ cơ hội lập tức tới ngay. Thật sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, trong khi cái đạt được lại không cần tốn tí sức lực nào
Còn bốn ngày nữa là đến đại thọ, mình phải chuẩn bị tốt mới được. Trương Kính Hiên nói:
- Lẽ ra việc này, ba nhất định phải đích thân đi, nhưng ba nói với ông ấy rồi, không còn cách nào khác. Đến lúc đó ngoài con ra ba gọi cả Chấn Nam cùng đi. Hai đứa cùng đi, nhất định phải tưng bừng náo nhiệt để mừng thọ Lý lão tiên sinh nhé.
- Con biết rồi, ba.
Trương Nhất Phàm đáp, sau khi gác điện thoại, Trương Nhất Phàm bắt đầu cân nhắc, nên tặng quà gì.
Khi còn trong phòng làm việc, hắn liền gọi điện thoại cho Hồ Lôi, Hồ Lôi mừng rỡ:
- Có cơ hội như vậy, thực không thể bỏ lỡ. Như vậy đi, chúng ta vẫn sẽ giữ nguyên kế hoạch ban đầu, đến trước hai hôm, lỡ như ông ấy có nhiều khách, làm gì có thời gian để tiếp đãi chúng ta.
Hồ Lôi nóng vội, hận không thể lập tức hoàn thành vụ này, sau đó là có thể thư thái rồi.s
Anh nói chuyện quà biếu ông ấy giao cho mình, cậu chỉ việc sắp xếp công việc cho tốt là được. Hai người thương lượng xong, lúc này Trương Nhất Phàm mới an tâm.
Đêm đó, Lưu Hiểu Hiên cũng là rảnh rỗi mới gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm, kể ra nỗi khổ vì mong nhớ.
Cô nói, ngày mai em đến thăm anh! Sẽ ở lại Vĩnh Lâm hai ngày.
Trương Nhất Phàm nói, bỏ đi, mấy ngày nay rất bận, em đến cũng không có thời gian tiếp em.
Lưu Hiểu Hiên có chút oán thán mà làu bàu, mặc kệ một đại mỹ nhân như vậy không ngó ngàng gì tới, anh không sợ cành hạnh vươn ra tường (người ta đi bồ bịch) à?
Trương Nhất Phàm cười cười, yên tâm đi, anh sẽ quản lý tốt, cành nào vươn ra ngoài sẽ cắt cành đó đi, sẽ tỉa cho nó thật đẹp.
Lưu Hiểu Hiên mắng, tên nhẫn tâm. Sau đó thở dài, nói đi, hôm nào mới đưa em đi dạo, em đã lâu rồi không ra ngoài. Ngồi đây đột nhiên có chút bực bội khó chịu.
Trương Nhất Phàm nói: - - Vài ngày nữa anh phải đi Hong Kong tham gia đại thọ bảy mươi của Lý lão tiên sinh. Rất tiếc là không thể mang theo em được.
Lưu Hiểu Hiên hỏi, có phải Tiểu Phàm cũng đi? Nếu như cô ấy không đi, thì mang em đi theo đi! Em ngày càng cảm thấy cuộc sống này không có anh thật vô vị.
Trương Nhất Phàm không kìm nổi cười lớn, nói hắn cũng vậy.
Lưu Hiểu Hiên sao có thể dễ dàng tin tưởng cái mồm của hắn, lừa chết người không đền mạng. Thôi đi, không nói nữa, em đi tắm rửa, bao giờ thì anh đi?
Trương Nhất Phàm nói ngày kia, đến lúc đó sẽ mang quà về cho em.
Ừ, cảm ơn! Lưu Hiểu Hiên lúc này mới gác máy.
Quốc lộ huyện Sơn Lam, đang trong giai đoạn sửa chữa gấp, chính quyền địa phương đưa ra khẩu hiệu là, trong vòng nửa năm phải làm xong đoạn đường thông ra đường quốc lộ 107.
Trương Nhất Phàm cũng là vào lúc này cùng Hồ Lôi bay tới Hongkong, vừa kịp tới trước lễ mừng thọ của Lý lão tiên sinh hai ngày, hai người xuất hiện tại sân bay Hongkong.
Hồ Lôi có chút hưng phấn:
- Đã lâu không tới Hongkong, anh Phàm, tối nay em đưa anh đi mở rộng tầm mắt!
Trương Nhất Phàm khinh thường nói:
- Tâm sự đó của chú chả lẽ tôi còn không biết?
- Ồ, vậy anh nói xem em đang nghĩ gì?
Hồ Lôi nhìn xung quanh, tìm kiếm tung tích mỹ nữ.
Trương Nhất Phàm hạ kính râm xuống, thản nhiên nói:
- Tìm một cô minh tinh đến hầu hạ giấc ngủ, đây không phải là giấc mộng từ nhỏ của chú sao. Bài văn này của chú không phải là bị giáo viên chủ nhiệm mang lên lớp đọc sao?
Hồ Lôi cười to,
- Không sai, chút tâm tư này không gạt được anh. Tuy nhiên ở cái nơi tùy ý nhặt cục đá cũng có thể ném chết vài minh tinh như Hongkong này thực hiện giấc mơ này chắc là cũng không khó nhỉ?
Trương Nhất Phàm nói:
- Đúng vậy, giờ ở Hongkong các ngôi sao đã hết thời rất nhiều, chỉ cần chú chịu bỏ tiền, bọn họ tất nhiên sẽ bằng lòng.
Hồ Lôi khinh thường nói:
- Loại ngôi sao đó em không cần, thà tìm mấy cô bé học sinh còn hơn. Kỳ thật mỹ nữ ở Hongkong không ít, chỉ cần lưu tâm chút ít thì sẽ có thu hoạch.
Trương Nhất Phàm không nói gì, hai người chuẩn bị ra khỏi sân bay. Hồ Lôi hoàn toàn giống như con chó săn tìm kiếm con mồi khắp nơi, anh ta vừa đi vừa hỏi:
- Anh biết vì sao ở Hongkong mỹ nhân nhiều như vậy không?
Trương Nhất Phàm không để ý đến anh ta, hắn lẩm bẩm:
- Nói em cũng không biết, đó là vị nhiệt độ không khí ở Hongkong tốt, con gái mặc ít đồ, các cô gái đương nhiên là không mặc quần áo sẽ đẹp hơn.
Đang nói, một nhân viên phục vụ ở sân bay cau mày, đứng cách xa chỗ Hồ Lôi.
Vừa mới ra khỏi sân bay, phía trước xuất hiện một bóng người quen thuộc, Hồ Lôi buồn bực nói:
- Nguy rồi, kế hoạch bao mỹ nhân hoàn toàn thất bại. rồi
Sau đó anh tay đẩy đẩy Trương Nhất Phàm,
- Cô ấy sao lại ở đây?
Trương Nhất Phàm phóng tầm mắt nhìn, Lưu Hiểu Hiên?
Phản ứng này của hắn, không thua gì năm đó Mỹ ném hai quả bom nguyên tử kia xuống Nhật Bản, Lưu Hiểu Hiên cũng nhìn thấy hai người, nở nụ cười quyến rũ đi tới,
- Sao vậy? Nhìn thấy người đẹp mà không vui sao?
Ngay trước mặt Hồ Lôi, Lưu Hiểu Hiên không chút dè chừng, ngang nhiên kéo tay Trương Nhất Phàm làm Hồ Lôi tức điên mà nhe răng nhếch miệng. Tình cảm thường bát nạt người thành thật, thấy tôi không có mỹ nhân đi cùng chứ gì?
Lưu Hiểu Hiên cũng mang theo kính râm, hơi hóa trang một chút nếu không để ý đúng là cũng không nhận ra.
Chiếc váy maxi đen khoác thêm áo khoác đáng yêu, khiến vẻ diễm lệ của Lưu Hiểu Hiên tỏa ra bốn phía của hòn đảo Hongkong xinh đẹp.
Nếu đã đụng phải ở đây, Trương Nhất Phàm cũng không nói cô ấy, để cô kéo tay mình đi, cùng nhau bước đi trong dòng người nườm nượp. Hồ Lôi thì lại giống như cu li, lẽo đẽo theo sau cùng với hai cái vali.
Có thể ở Hongkong xa xô này cùng Trương Nhất Phàm thoải mái đi lại trên đường khiến tâm tình Lưu Hiểu Hiên tốt lên nhiều. Rốt cục cũng chờ đến ngày hôm nay, khi kéo cánh tay Trương Nhất Phàm, hắn cảm nhận được cánh tay có chút khác thường, mềm mại, rất hương vị đó.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt liền dừng lại ở bộ ngực đang nhảy nhót theo tâm tư của Lưu Hiểu Hiên, hắn hoài nghi hỏi,
- Em không mặc áo lót?
Lưu Hiểu Hiên cười ha ha, dùng ánh mắt oán hận trừng trừng nhìn hắn:
- Anh có phải là thích cảm giác này? Nhưng em rất tiếc phải nói với anh rằng, mặc rồi, là loại siêu mỏng.
Trương Nhất Phàm đoán chừng loại mỏng này là loại chỉ có một lớp vải dệt, cũng không quản cô, ba người đi ra khỏi sân bay, Trương Nhất Phàm hỏi:
- Chúng ta tới chỗ nào trước?
- Khách sạn hoàng gia Thái Bình Dương, em đặt phòng ở đó.
Hồ Lôi nói,
- Sau khi tới khách sạn, hai người muốn làm gì thì làm, không cần quan tâm đến em. Hu hu… Người đàn ông cô độc đáng thương. Bị đả kích rồi, Hiểu Hiên, em thật không công bằng, chúng ta quen nhau trước, em làm sao có thể theo anh ấy mà trêu tức anh?
Lưu Hiểu Hiên quyến rũ lườm anh ta một cái:
- Không phải anh muốn đi tìm mỹ nhân sao? Còn không mau đi?
Ba người đón một chiếc taxi đi tới khách sạn hoàng gia Thái Bình Dương, lúc đăng ký, Hồ Lôi cố ý hỏi:
- Đặt mấy phòng?
Trương Nhất Phàm còn chưa nói gì, Lưu Hiểu Hiên tranh nói:
- Nếu anh không tiếc tiền thì bốn năm phòng đều được.
Kỳ thật, Hồ Lôi đã sớm đặt trước hai phòng, chẳng qua cố ý hỏi một chút. Không ngờ Lưu Hiểu Hiên lại không chút che dấu quan hệ của hai người, lôi Trương Nhất Phàm vào thang máy.
Trương Nhất Phàm nói với Hồ Lôi:
- Bây giờ nghỉ ngơi đã, buổi tối ra ngoài đi dạo. Đến lúc đó anh gọi điện thoại, bảo Mạnh Phàm tới.
Vừa nghe nói đến tên Trương Mạnh Phàm, Hồ Lôi liền nhảy dựng lên,
- Cái gì? Mạnh Phàm cũng đến Hongkong rồi? Oa ----
Nước dãi của tiểu tử này đều chảy ra, bởi vì chỗ nào có Mạnh Phàm nhất định sẽ có mỹ nhân. Hơn nữa lại còn là minh tinh cao cấp.
Vào phòng, Lưu Hiểu Hiên liền giống như một con rắn quấn lấy Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm ném cô lên giường, hung hăng vỗ vào mông cô:
- Em theo sang đây làm gì?
Sớm biết vậy đã không nói cho cô thời gian cụ thể rồi, không ngờ cô ta lại đi trước một bước tới Hongkong. Đàn bà quá dính quấn lấy chưa chắc đã là chuyện tốt, vì thế Trương Nhất Phàm quyết định có một sự trừng phạt nho nhỏ với cô.
Lưu Hiểu Hiên nói một cách oan ức:
- Người ta nhớ anh thôi, đã sớm mong ngóng có một ngày có thể cùng anh dạo phố một cách thoải mái, đến bãi biển phơi nắng. Nếu anh không muốn, bây giờ em đi.
Trương Nhất Phàm nghiêm mặt,
- Đều theo ý em, bọn anh là có chuyện chính sự, nếu thuận tiện thì đã sớm mang em đến rồi?
Lưu Hiểu Hiên sắc mặt hơi đổi, khẽ cắn môi nói,
- Vậy bây giờ em đi!
Quả nhiên nói xong liền bước đi, nhìn bộ dạng u buồn của cô thật sự là khổ sở đáng thương. Trương Nhất Phàm có chút không đành lòng, gọi cô quay lại!
Lưu Hiểu Hiên đứng đó, vẻ mặt oan ức, hai mắt rưng rưng nước chỉ trực trào ra.
Trương Nhất Phàm tiến tới, đưa tay khoác lên bả vai cô, nhẹ nhàng dùng lực, Lưu Hiểu Hiên liền dựa vào, dựa vào vai hắn không nói năng gì. Một lúc lâu sau cô mới lẩm bẩm:
- Có phải em mang phiền toái đến cho anh?
- Tất nhiên không phải, chẳng qua lần này tới, là vì có chuyện cầu cạnh người ta. Cũng không biết việc có thành hay không?
Trương Nhất Phàm ôm lấy thắt lưng của cô, cảm giác được da thịt ở bên trong lớp vải, kéo Lưu Hiểu Hiên ngồi vào lên giường.
Lưu Hiểu Hiên lộ ra vẻ mặt rất ngoan, làm người ta nhìn thật sự không đành lòng. Trương Nhất Phàm liền an ủi một câu:
- Anh cũng không phải là cố ý mắng em, chỉ có điều với thân phận của em bây giờ phải chú ý nhiều hơn, bọn săn ảnh ở Hongkong thật sự rất lợi hại, nếu chẳng may bị người ta chụp lại, hình tượng của em sẽ bị hủy hoại hoàn toàn mất.
Lưu Hiểu Hiên cúi đầu:
- Em biết, nhưng chính là muốn ở cùng anh vui vẻ ở đâu đó vài hôm. Biết được tin anh tới Hongkong, em vui vẻ đến nỗi mấy đêm không ngủ được. Cuối cùng cũng có cơ hội, ở nơi không ai biết chúng ta, thế nên em mới…. em mới tự mình quyết định đến đây.
- Được rồi, việc này không nói nữa. Nghỉ ngơi một chút, chờ Mạnh Phàm tối tới, không chừng lại phải chơi thâu đêm.
Lưu Hiểu Hiên trừng mắt hỏi:
- Chính là cái người em họ làm đạo diễn kia?
- Ừ!
Trương Nhất Phàm gật gật đầu,
- Em muốn vào giới giải trí?
Lưu Hiểu Hiên sợ Trương Nhất Phàm không tin, ra sức lắc đầu.
Hai người nằm xuống giường, Lưu Hiểu Hiên hỏi:
- Anh đã từng đến Hongkong sao?
- Nếu không tính quá rang thì đây là lần đầu tiên.
Trương Nhất Phàm trả lời,
- Vì sao em còn không ngủ?
- Em không ngủ được! Nhất Phàm.
Lưu Hiểu Hiên cắn cắn môi mỏng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực rắn chắc của Trương Nhất Phàm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...