Quan Đạo Thiên Kiêu

Ngày hôm sau khi Chu Bân đi làm lại gọi điện thoại cho Thôi Hồng Anh:
- Tôi đăng ký cho cô học lớp nấu ăn rồi, học vào hai ngày thứ Bảy và Chủ nhật. Cô tự sắp xếp thời gian. Đợi cô học xong phần cơ bản thì tôi sẽ đưa cô đến các khách sạn nhà hàng, mời một vài đầu bếp nổi tiếng dạy cho cô mấy món, cô không cần học nhiều, chỉ cần học mấy món ăn bình thường là được.

Thôi Hồng Anh đương nhiên nghe theo, trong lòng thấy càng ngày càng cảm kích Chu Bân.

Anh Chu đúng là người tốt, giúp đỡ mình mà không hề tư lợi, mình nhất định phải cố gắng để không làm anh Chu mất mặt.

Trong cuộc họp Thành ủy, danh sách được đi trường Đảng ở Tỉnh ủy rốt cục cũng đã chốt xong. Trương Nhất Phàm tiến cử hai người, một là Phó cục trưởng cục Công an Tả Thanh Lâm, hai là Ấn Tương ở Cục Tư pháp.

Tả Thanh Lâm và Ấn Tương đều thuộc đơn vị chính trị pháp luật, do Trương Nhất Phàm đề cử là chuyện rất bình thường, Ô Dật Long cũng không nghi ngờ gì. Những người còn lại do chính Ô Dật Long đích thân đề cử, sau đó thông qua Trương Nhất Phàm đem danh sách trình lên Tỉnh ủy.

Đối với quyết định của Bí thư Trương, rất nhiều người không hiểu nổi, có người đoán, có phải Tả Thanh Lâm và Bí thư Trương lại liên kết với nhau hay không? Bởi vì sau khi tham gia bồi dưỡng thì cơ hội thăng tiến bao giờ cũng rất lớn.

Bất kể dạng cán bộ gì nhất định đều phải thăng tiến, càng phải tiến bộ trong học tập. Chỉ có thông qua việc không ngừng tự nâng cao tư chất của bản thân thì mới có khả năng bước lên cao.

Ô Dật Long ở trong biệt thự của mình, chau mày, đầy tâm sự. Ông ta đang cân nhắc suy nghĩ xem Trương Nhất Phàm thật ra đang có dụng ý gì, tại sao lại muốn tiến cử Tả Thanh Lâm đi học tập? Có khó chịu đi nữa thì hắn cũng phải thấy Tả Thanh Lâm có tầm quan trọng thế nào ở cục Công an chứ? Sau khi trở về sẽ tăng lên thêm một bậc, sẽ không còn nằm ở vị trí Cục phó nữa?

Hay là tên Tả Thanh Lâm này đang thông đồng với Trương Nhất Phàm để lừa mình? Hoặc Trương Nhất Phàm có dụng tâm khác, sử dụng kế ly gián?

Ô Dật Long nghĩ mãi không ra, Trương Nhất Phàm rốt cuộc đang ra chiêu gì?

Một mỹ nữ trẻ trung xinh đẹp thướt tha đi tới, hai tay khoác lên vai Ô Dật Long:
- Dật Long, đi nghỉ ngơi đi!

Ô Dật Long cầm lấy bàn tay mềm mại của cô nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó hất ngược ra sau ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô. Cô gái vô cùng ngoan ngoãn, đôi mắt quyến rũ nhìn Ô Dật Long, trên gương mặt tuyệt mỹ đó mang theo một nụ cười khiến người ta phải nhớ thương quyến luyến.

- Dật Long, dạo này tóc anh lại bạc thêm nhiều rồi, có phải anh gặp nhiều chuyện phiền phức hay không ?

Trong lời nói nghe rất thân thiết, hiển nhiên không phải giả vờ. Ô Dật Long nhẹ nhàng vỗ về thân hình đẹp như bạch ngọc của cô, ôm chặt cô vào trong lồng ngực:
- Có một số chuyện, nhưng em không biết đâu.


- Vậy nghỉ ngơi đi, em sẽ chăm sóc anh. Đừng nghĩ ngợi nhiều!
Cô gái giơ ngón tay dài xinh như ngọc, vuốt ve khuôn mặt của Ô Dật Long, đôi mắt quyến rũ ngước lên, quả thực trông rất phong tình.

Trong tình cảnh này, bất kể một gã nam nhân bình thường nào cũng không chịu nổi sự hấp dẫn này, trên cơ thể của Ô Dật Long có chỗ nào đó bỗng dựng đứng lên, chĩa thẳng vào eo của cô gái đang nằm gọn trong lòng ông ta.

- Tình Tình, em có biết không, trong cuộc đời này hạnh phúc lớn nhất của anh là có được em. Thành tựu lớn nhất của anh chính là ngồi lên vị trí Chủ tịch thành phố Vĩnh Lâm này. Điều khiến anh vui vẻ nhất chính là lúc nhìn thấy em mỉm cười.

Cô gái nằm trong lòng mỉm cười, hai tay ôm lấy cổ Ô Dật Long, dịu dàng nói:
- Em biết. Cho nên Tình nhi nguyện đem hết sức mình để đem đến cho anh niềm khoái cảm to lớn nhất của nhân gian. Anh chính là vua của Vĩnh Lâm, không ai có thể thay thế được vị trí của anh.

Tình Tình thật sự là một kiều nữ, làn da mịn màng, đôi môi mọng như anh đào, đôi mắt sáng, răng trắng tinh. Hình dung cô bằng những ngôn từ đó tuyệt đối không quá. Huống chi, năm nay cô mới hai mươi hai tuổi, tuổi đẹp nhất của một người con gái.

Năm đó cô vừa đến tuổi mười tám, đang theo học trường nghệ thuật Vĩnh Lâm, cô đã thể hiện hết tài năng của mình, đoạt giải quán quân trong cuộc thi hoa khôi. Trong hoàn cảnh đó tất nhiên cô đã lọt vào mắt Ô Dật Long, cô thật sự là một mầm cây hiếm có, qua vài năm bồi dưỡng của Ô Dật Long, hiện giờ cô như một bông hoa tuyệt sắc, nghiêng nước nghiêng thành.

Ngôi biệt thự này là do Ô Dật Long tặng cho cô, quà tặng sinh nhật năm cô hai mươi tuổi. Có thể ở bên cạnh Ô Dật Long, Tình Tình đã từng tự hào nói, có thể ở bên cạnh một người đàn ông như Ô Dật Long, cô tin rằng bất kể người phụ nữ nào cũng không thể ngăn được sự tấn công mạnh mẽ nhưng dịu dàng của ông.

Ô Dật Long chưa từng dùng đến đặc quyền của một Chủ tịch thành phố đối với cô, hai người cứ như một đôi tình nhân mới yêu lần đầu vậy, tình cảm cứ lớn dần theo thời gian. Là một người đàn ông thành đạt, đẹp trai và phong độ, Ô Dật Long đã dùng sự chín chắn, trưởng thành, điềm đạm và khôi hài của mình, từng bước một chiếm lấy trái tim cô.

Tình Tình đã trao lần đầu tiên cho ông ta chính vào lúc sinh nhật hai mươi tuổi. Đêm đó, Ô Dật Long dẫn cô đến căn biệt thự này, đưa cho cô một chùm chìa khóa: ngôi nhà này chính là của em, sinh nhật vui vẻ!

Nghe thấy thế Tình Tình hạnh phúc đến suýt ngất.

Tất cả những thứ trong biệt thự, quả thực chính là một giấc mộng Thiên đường. Cô thừa nhận một người phụ nữ rất khó cưỡng lại sự hấp dẫn của vật chất, nhất là với một người đàn ông như Ô Dật Long. Trong khoảnh khắc đó, tuổi tác không còn là vấn đề, hình dáng bên ngoài cũng không còn là khoảng cách nữa.

Tuy Ô Dật Long đã có được người đẹp, nhưng ông ta một tuần nhiều lắm cũng chỉ đến đây hai lần.

Tối nay, ông ta không muốn qua đêm ở đây, thậm chí không dám vuốt ve âu yếm thân hình đang rực lửa này, bởi vì ông ta còn có một việc rất quan trọng. Nếu không làm rõ vấn đề này, e rằng suốt đêm ông ta sẽ không ngủ được.


Đẩy thân hình quyến rũ mê hồn của Tình Tình ra, Ô Dật Long chỉnh chu lại quần áo:
- Anh phải đi rồi.

Tình Tình nhìn ông ta, mơ hồ có chút không nỡ, nhưng cô biết mình không thể thay đổi quyết định của ông ta, chỉ biết gật đầu, chỉnh trang lại quần áo cho Ô Dật Long:
- Đừng làm việc quá sức nhé, Dật Long!

Ô Dật Long mỉm cười:
- Không sao đâu, anh vẫn còn trẻ mà.

Tình Tình ai oán nhìn ông:
- Nếu có việc gì cần đến Tình nhi, Tình nhi nhất định sẽ làm hết sức mình.

Ô Dật Long cười nói:
- Kể cả có dùng được thì anh cũng không nỡ.

Nói vậy cũng đúng, nếu Ô Dật Long sử dụng đến Tình Tình làm quân cờ thì vấn đề chắc chắn phải rất lớn. Tình Tình hiểu ý ông ta, gật đầu:
- Tình nhi có thể có được ngày hôm nay, tuyệt đối không dám quên đại ân đại đức của anh. Dật Long, nếu thực sự cần dùng đến Tình nhi, anh cứ nói, cho dù có phải trả giá thế nào Tình nhi cũng sẽ không tiếc.

- Em không tiếc nhưng anh thì vẫn tiếc. Trên thế giới này, vĩnh viễn không ai được phép hưởng những gì anh được hưởng từ em, yên tâm đi!
Ô Dật Long cười ha ha, vỗ vỗ eo Tình nhi:
- Anh đi rồi em cũng đi ngủ sớm một chút đi!

Bên ngoài biệt thự là cả một không gian tĩnh lặng, dưới ánh sáng của đèn đường, một chiếc xe Audi màu đen chính hãng đang đậu. Tiểu Cảnh nhìn thấy Chủ tịch thành phố bước ra, lập tức chạy tới mở cửa xe. Ô Dật Long sau khi lên xe, nghiêm giọng nói:
- Đến khách sạn Vĩnh Lâm.

Khách sạn Vĩnh Lâm có hẳn một phòng chuyên dùng cho Chủ tịch thành phố, là căn phòng siêu xa hoa. Ô Dật Long vừa đi vừa cởi áo khoác:
- Gọi điện thoại gọi Tả Thanh Lâm lập tức tới gặp tôi.


Tả Thanh Lâm đang uống rượu cùng vài người, Tiền Trình bên cục Tài chính, Ấn Tương của cục Tư pháp và Bùi Vạn Lý của cục Giao thông, mấy người đang cười hi hi ha ha:
- Nào, Tả cục, Ấn cục, chúc các anh thăng chức lần này. Con đường làm quan thênh thang!

Sau vài chén rượu, Tiền Trình nói:
- Gã tiểu tử Bành Trường Niên này coi như thức thời, không làm loạn lên. Tuy nhiên, những ngày tháng sắp tới của bí thư Cam sẽ khổ sở đây.

Bùi Trường Niên nói:
- Hôm nay là ngày vui của Tả cục, không được nói xui xẻo. Tả cục, Ấn cục, lần này các anh gặp may mắn rồi, nghe nói là Bí thư Trương đích thân điểm danh, đề cử các anh đi bồi dưỡng, các anh đã trở thành hai nhân vật tâm phúc số một rồi! Ha ha...

Tả Thanh Lâm nói:
- Nói thật, tôi cũng không biết tại sao, không ngờ Bí thư Trương lại có vài phần kính trọng đối với tôi, e rằng bên trong không đơn giản như vậy. Mấy hôm trước, Âu Dương Mạc có đến gặp Bí thư Trương, cũng không rõ bọn họ đã nói những gì với nhau. Tôi đã nghĩ rồi, ngày mai tôi sẽ nói thẳng với Chủ tịch thành phố Ô, suất đi bồi dưỡng này để lại cho người khác vậy!

- Ấy, anh ngốc à, sau khi bồi dưỡng về sẽ lập tức lên làm Cục trưởng, Âu Dương Mạc và Bí thư Trương cũng không có qua lại gì, anh đã cho rằng Bí thư Trương chắc chắn sẽ coi trọng anh ta? Hơn nữa anh ta vốn là trưởng, còn anh chỉ là phó.

- Đúng, cơ hội tốt như vậy đừng bỏ lỡ, đây chính là chuyện tốt mà rất nhiều người muốn nhưng cũng không được.

Gương mặt Tiền Trình mang vẻ hoài nghi, nghĩ thầm Tả Thanh Lâm đang diễn trò, nếu anh ta không ngầm qua lại với Bí thư Trương thì chẳng lẽ tự nhiên hắn đích thân tiến cử anh ta hay sao?

Ngược lại, vẻ mặt Tả Thanh Lâm lại rất nặng nề:
- Tôi luôn cảm thấy trong việc này có gì đó không ổn, không thể có chuyện chiếc bánh từ trên trời rơi xuống được!

Đúng lúc này, di động của Tả Thanh Lâm reo vang, anh ta lấy ra xem, là số điện thoại của Tiểu Cảnh. Tả Thanh Lâm liền khựng lại, chắc chắn là Chủ tịch thành phố Ô có chuyện muốn nói với mình.

Vì thế nên anh ta đứng lên nghe điện thoại, sau đó nói với mọi người:
- Chủ tịch thành phố Ô tìm tôi, tôi đi một chút sẽ quay lại.

Mấy người cười cười nói:
- Đi đi, chúng tôi vừa uống vừa đợi anh.

Vừa ra khỏi phòng, điện thoại của Tả Thanh Lâm lại reo vang, Tả Thanh Lâm càng lúc càng vội, bị thúc giục gấp như vậy, chắc chắn là Chủ tịch thành phố Ô không đợi được nữa. Rút di động ra xem là một số ngoại tỉnh, Tả Thanh Lâm liền nghe máy:
- A lô!

- Chúc mừng anh, Cục phó Tả.


- Ồ, Cục trưởng Đường, xin chào xin chào. Tôi còn tưởng là ai. Ha hả... Chúc mừng chuyện gì?

- Anh đang giả ngốc hay sao thế? Tôi đã nói không ít điều tốt về anh cho Bí thư Trương. Ân tình này anh phải nhớ kỹ, một ngày nào đó tôi đến Vĩnh Lâm sẽ tính toán với anh.

Tả Thanh Lâm kinh ngạc, hóa ra là Đường Vũ vì mình nên nói tốt ở chỗ Bí thư Trương, trời ạ, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn nghĩ rằng Bí thư Trương có âm mưu gì. Nghe những lời này của Đường Vũ, Tả Thanh Lâm cảm thấy yên tâm:
- Cảm ơn anh Đường, nên thế, nên thế, chúng ta là huynh đệ cả mà, chuyện gì cũng dễ nói. Ồ, hiện giờ tôi có việc gấp, không nói chuyện lâu được, hôm nào tôi sẽ mời anh, nhất định mà.

Đường Vũ cũng không lằng nhằng thêm, tắt điện thoại rồi ha hả cười nói:
- Lão hồ ly này, lần này hẳn là bị lừa rồi!

Tả Thanh Lâm vội vàng tới khách sạn Vĩnh Lâm, Chủ tịch thành phố Ô sớm đã chờ lâu đến nóng ruột. Thật ra cũng mới chỉ hơn mười phút, nhưng ông ta có cảm giác như đã đợi vài thập niên rồi. Có lẽ là vì việc này đã ngăn cản ông ta và người đẹp thân mật, khiến ông ta thấy không vui.

Đợi Tiểu Cảnh báo lại Cục phó Tả đã đến, Ô Dật Long lúc này mới tức giận nói:
- Bảo anh ta vào đi!

- Chủ tịch thành phố Ô, trễ như vậy rồi tìm tôi có chuyện gì sao?

Ô Dật Long bắt tay sau lưng, đột nhiên đứng trang nghiêm:
- Bên phía Cục Công an anh nắm chắc bao nhiêu phần?

Tả Thanh Lâm không rõ ông ta đang hỏi chuyện gì, liền nhỏ giọng hỏi:
- Chủ tịch thành phố Ô muốn nói đến…?

- Sau khi anh đi, những động tĩnh trong cục phải đích thân theo dõi cho kỹ.

Tả Thanh Lâm vì nhận được điện thoại của Đường Vũ nên trong lòng đã có dự tính, anh ta lập tức nói:
- Tất cả mọi thứ tôi đã nắm trong lòng bàn tay, một vài vị trí trọng yếu trong cục đều do người nhà nắm giữ.

Ô Dật Long ngồi xuống:
- Danh sách đi bồi dưỡng lần này anh có ý kiến gì không?

- Cái này...
Tả Thanh Lâm gãi gãi đầu:
- Chủ tịch thành phố Ô, tôi đi theo ông nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ông còn không biết cách đối nhân xử thế của Tả Thanh Lâm tôi đây? Nếu ông có ý kiến gì không hài lòng, tôi sẽ kiên quyết chấp hành!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui