Xem ra Ô Dật Long không muốn đắc tội với Trương Nhất Phàm. Hơn nữa muốn dùng phương thức trấn an để lão có thể sống ở đây được an nhàn thêm mấy năm nữa. Lão cũng biết sớm muộn gì Trương Nhất Phàm cũng rời khỏi Vĩnh Lâm, có lẽ sau khi hắn rời khỏi thì mình sẽ chính thức leo lên vị trí số một.
Lần này là lần thứ hai Ô Dật Long trúng cử chức Chủ tịch thành phố. Chỉ cần trong thời gian nhiệm kỳ lão không vi phạm một sai phạm nào hoặc sai phạm đó không bị phơi bày ra thì lão sẽ là một Chủ tịch thành phố thích hợp nhất.
Vấn đề này mà ổn định thì sẽ áp đảo được tất cả mọi thứ, không có gì quan trọng bằng.
Ổn định hài hòa đôi khi cũng là một loại chiến tích.
Mạc Âu Dương vẫn còn chưa ăn xong liền vội vội vàng vàng đi trả tiền. Không phải y trả tiền ăn cho mình mà cho người khác. Sau khi bốn người Trương Nhất Phàm ăn cơm xong, từ trong phòng bước ra nhân viên phục vụ nói với hắn rằng đã có người thanh toán xong xuôi rồi.
Là ai vậy? Ta đây từ khi nào lại có sức hấp dẫn lớn đến vậy, có người vô danh nào lại đến thanh toán hết cho mình rồi?
Chẳng lẽ là người chạm mặt lúc nãy Mạc Âu Dương?
Nhớ tới Mạc Âu Dương, Trương Nhất Phàm liền lắc đầu, một cục trưởng bị thuộc hạ phía dưới lấn quyền, đó là chuyện vô cùng đau xót. Mình xem chừng cũng giống như lão, nếu không nắm tốt trong tay cũng có khả năng bị Ô Dật Long kia giúp đỡ phái cán bộ địa phương đi cướp quyền lực mất.
Đương nhiên Trương Nhất Phàm tuyệt đối không bao giờ cho phép để xảy ra chuyện này. Làm một Bí thư Thành ủy mình có tất cả quyền lực, bất kỳ ai cũng không được chiếm đoạt. Hắn tức giận liền nhắc nhở bản thân: Ông đây cũng phải sống như một nam tử hán, tiếp tục chiến đấu.
Về việc Liễu Hải khăng khăng muốn ở lại, Trương Nhất Phàm liền suy nghĩ đến tương lai sau này của gã.
Đưa Diệp Á Bình trở về khách sạn, Trương Nhất Phàm ngồi ở trong phòng Liễu Hải cùng gã nói chuyện một chút.
Liễu Hải nói:
-Anh, nếu thực sự anh coi em là anh em thì anh hãy để em cãi lại một lần. Thật sự đối với việc thăng quan phát tài em không có hứng thú. Ở cùng anh em mới thấy thoải mái
Trương Nhất Phàm liên tục hút thuốc, cả buổi mới hỏi được một câu:
-Bạch Khẩn có ý kiến gì không?
Liễu Hải lắc đầu:
-Cô ấy là người thế nào anh còn không rõ sao? Cô ấy là bạn của anh, nói chuyện không biết trên biết dưới, anh cũng không cần để ý.
Cuối cùng Trương Nhất Phàm cũng mỉm cười thở dài nói:
-Ôi…, vậy thì tùy em thôi. Chỉ có điều lần này em đến Vĩnh Lâm sẽ được ít mất nhiều rồi.
Liễu Hải nghiêm nghị nói:
-Em là người không có chí lớn, từ bé đã cùng chị gái sống nương tựa lẫn nhau. Chị gái vì để em được đi học nên sớm gả về nhà của họ Liễu. Nhưng đáng tiếc vận mệnh của chị ấy không tốt, chồng chết sớm. Nếu không có lời nói của anh, chị ấy đã không sống ở trên đời này nữa rồi. Anh là ân nhân cứu mạng của chị ấy cũng là ân nhân cứu mạng của em. Em Liễu Hải nhờ anh giúp đỡ nên mới được như ngày hôm nay, nếu không chưa biết chừng đã đi theo bọn Hồ Khoa trở thành bọn lưu manh côn đồ rồi.
Trương Nhất Phàm gảy gảy tàn thuốc:
-Chuyện quá khứ không nên nhắc lại nữa. Em đã khăng khăng đến thành phố Vĩnh Lâm này thì anh cũng nhắc nhở em, tình hình ở đây rất phức tạp, bất cứ việc gì cũng không nên kích động, việc gì cần nhẫn nhịn thì phải nhẫn nhịn.
-Anh, em biết rồi.
Hai người nói chuyện một hồi, Trương Nhất Phàm nói:
-Tối hôm nay anh không trở về nhà, dù sao phòng của em cũng có hai chiếc giường, huynh đệ chúng ta cùng ngủ chung một phòng nhé.
Trong lòng Liễu Hải vô cùng xúc động, âm thầm hứa với bản thân bất luận thế nào cũng phải bảo vệ Bí thư Trương được an toàn.
Diệp Á Bình nằm nghỉ phòng bên cạnh, vừa tắm rửa xong liền nhận được điện thoại của Vu Quan gọi đến, Diệp Á Bình nói:
-Hôm nay em phải đi công tác gấp chưa kịp nói với anh, anh một mình tự ăn tạm ở bên ngoài chút nhé!
Vu Quan nói:
-Ăn cơm thì không vấn đề gì, nhưng buổi tối hôm nay anh ngủ làm sao? Cứ trống trống bên người, xem ra buổi tối hôm nay lại bị mất ngủ rồi.
-Anh lại luyên thuyên rồi, vợ chồng với nhau mười mấy năm rồi mà anh còn nói ra được. Không nói chuyện với anh nữa, em có việc rồi.
Diệp Á Bình vội vội vàng vàng ngắt điện thoại, thầm mắng Vu Quan càng ngày càng nói năng ngọt xớt. Có ma mới biết lão ở bên ngoài có làm chuyện xằng bậy gì không.
Sau đó cô gọi điện thoại cho Liễu Hải hỏi xem Bí thư Trương còn ở đó không. Liễu Hải thật thà trả lời, Diệp Á Bình nói:
-Vây để chị sang cùng lãnh đạo nói chuyện chút.
Nghe nói Diệp Á Bình sang, Trương Nhất Phàm liền đề nghị:
-Chúng ta cùng ra ngoài uống trà đi, ngủ bây giờ hơi sớm.
Lúc đi ra nhìn thấy Diệp Á Bình đã thay một bộ tây phục màu đen, bên trong mặc một chiếc áo chữ V màu hồng. Cách ăn mặc đơn giản mà đoan trang trông cô như một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
Vóc dáng Diệp Á Bình được chăm sóc rất tốt, cộng thêm việc chạy bộ vào sáng sớm hàng ngày. Nhìn toàn bộ vóc dáng đúng là một thiếu nữ đẹp. Bên cạnh vẻ đẹp kiêu sa đó lại khiến cho người ta cảm nhận được một thiếu phụ chín chắn, thùy mị thướt tha.
Thảo nào cũng khó trách Vu Quan đối xử với cô ấy như một báu vật, quan tâm lo lắng bội lần.
Sau khi cả ba cùng đến phòng trà của khách sạn, Mạc Âu Dương đã trở về đến nhà. Hai tay vắt sau lưng đi đi lại lại trong phòng khách. Vợ y thấy vậy cảm thấy có chút kỳ lạ:
-Hôm nay anh làm sao vậy, như người mất hồn đấy.
Mạc Âu Dương trừng mắt:
-Đừng có chen vào.
Mạc Âu Dương đang rất giận dữ, hơn nữa áp lực bị dồn nén đã lâu nên ở nhà cũng chẳng dễ chịu chút nào. Hôm nay đúng là một cơ hội tốt, Diệp Á Bình đến đây đã cho y một tia hy vọng. Y rất muốn gọi điện thoại hẹn gặp Diệp Á Bình, nhưng lại ngại cho cô vì là thân con gái, bởi vậy mới do dự không giám gọi điện.
Đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, Mạc Âu Dương không nhịn được, khẽ cắn môi gọi điện thoại cho Diệp Á Bình. Có tiếng chuông điện thoại reo, khuôn mặt của y vốn dĩ đang nhăn nhó, nghiêm nghị bỗng từ từ giãn ra một cách dễ chịu.
-Cục trưởng Diệp, là tôi Mạc Âu Dương đây. Tối nay chị rỗi không tôi muốn mời chị uống trà?
Diệp Á Bình đưa ánh mắt nhìn Bí thư Trương đang ngồi đối diện:
-Bây giờ tôi đang có chút chuyện, anh hãy đợi một chút, tôi sẽ gọi điện cho anh.
Mạc Âu Dương tắt điện thoại, bộ dạng giống như người mới yêu lần đầu vậy, trong lòng vô cùng hồi hộp. Cảm giác như lần đầu tiên đợi bạn gái đồng ý đi chơi cùng vậy
Diệp Á Bình nói với Trương Nhất Phàm:
-Bí thư Trương, Cục trưởng Cục công an thành phố Mạc Âu Dương muốn đến đây cùng uống trà.
Trương Nhất Phàm nói:
-Để anh ta đến đây đi!
Cùng Mạc Âu Dương gặp mặt cũng là chuyện sớm hay muộn. Nếu đối phương đã nóng lòng muốn gặp thì Trương Nhất Phàm ta cũng không phản đối. Hắn đã quăng mồi đi rồi thì cũng nên thu dây lại chứ.
Được sự cho phép của Bí thư Trương, Diệp Á Bình mới cầm điện thoại gọi đi.
Vài phút chờ đợi khiến Mạc Âu Dương tưởng như dài cả thế kỷ. Nghe được giọng nói của Diệp Á Bình gã lập tức phi như bay ra khỏi nhà:
-Được, tôi sẽ tới ngay.
Sau khi Mạc Âu Dương và Chu Bân chia tay, nhận được điện thoại của thư ký Chủ tịch thành phố Tiểu Cảnh:
-Chủ nhiệm Chu, tối hôm nay có rỗi không, đi mát xoa chân đi?
Chu Bân đang vui vẻ liền trả lời Tiểu Cảnh:
-Được, đến đâu vậy?
-Đến bãi tắm Dân tộc nhé!
Tiểu Cảnh nhẹ nhàng trả lời:
-Cục trưởng Tả cũng có ở đây.
Tiểu Cảnh nhận được sự sai khiến của Chủ tịch thành phố Ô hẹn gặp riêng Chu Bân. Sau khi tan ca buổi chiều hôm nay vừa lúc đụng phải Tả Thanh Lâm, Tả Thanh Lâm cùng rủ gã đi xông hơi. Tiểu Cảnh lập tức nghĩ cần phải giữ mối quan hệ với Chu Bân thân mật hơn, như vậy mới không phụ lòng của Chủ tịch thành phố Ô giao phó.
Tiểu Cảnh kỳ thực mới vừa ba mươi tuổi, làm thư ký của Ô Dật Long được bốn năm, lại kiêm chức cấp phó ở văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố. Hiện tại cũng coi như là cán bộ cấp Cục phó chính thức.
Sau khi Chu Bân tới nơi, Tiểu Cảnh liền gọi điện thoại nói:
-Ngài hãy đợi một chút, có nhân viên phục vụ dẫn ngài lên.
Ngày trước khi Trương Nhất Phàm vẫn chưa đến Tiểu Cảnh làm sao nể Chánh văn phòng như lão? Chủ tịch thành phố Ô nói rồi, chỉ cần lão hoàn thành nhiệm vụ được giao là khiến Trương Nhất Phàm được hưởng thụ thì lão Chu Bân cũng được hưởng thụ, vì vậy hôm nay gã dẫn lão đến để thử nghiệm.
Chu Bân không phải là lần đầu tiên đến bãi tắm Dân Tộc. Nhưng để có thể lên đến tầng bốn vào bãi tắm cao quý, xa hoa thì đây là lần đầu tiên. Khu bãi tắm này là ai thành lập ra Chu Bân đến bây giờ vẫn không biết. Miễn là tất cả những người đến đây đều không được làm loạn. Có thể chơi nhưng không được gây rối.
Rất nhiều người nhìn thấy bà chủ của quán này là một cô gái còn rất trẻ, được cho là người đẹp có một không hai của Vĩnh Lâm.
Lúc ấy có người nói Vĩnh Lâm là địa phương rất nghèo nàn, cũng tổ chức chọn người đại diện, lại còn ba năm một lần. Đây làm gì có chọn người phát ngôn, mà là chọn chân dài, là tuyển bồ nhí cho các lãnh đạo thôi.
Trên thực tế những cô gái được chọn này từng người đều rẽ sang một con đường khác.
Nhân viên phục vụ bãi tắm đa phần là các cô gái dân tộc thiểu số, nhưng các cô ở phía trong thì rất đa dạng, dân tộc nào cũng có.
Các nhân viên phục vụ đều mặc quần áo và trang sức của dân tộc mình, đều trang điểm rất xinh đẹp để tiếp đãi khách ở trong này. Chu Bân đi lên tầng bốn, Tiểu Cảnh nói với Tả Thanh Lâm:
-Chu Bân đã đến rồi, tôi đi đón lão chút.
Sau đó gã sắp xếp một căn phòng đơn để Chu Bân vào:
-Chủ nhiệm Chu, ngài muốn mát xoa chân, xông hơi hay cả hai?
Chu Bân cười nói:
-Mát xoa chân là được rồi
Tiểu Cảnh nói với nhân viên phục vụ:
-Cho đại ca Chu cả hai nhé.
Nhân viên phục vụ hỏi:
-Anh Chu có số quen thuộc chưa?
Chu Bân đang định trả lời, Tiểu Cảnh liền nói:
-Số quen để làm gì? Đến là để sảng khoái là chính, ăn cơm thừa còn có ý nghĩa gì nữa? Cho số 38 là được.
Cô gái bước vào là một người thuộc dân tộc thiểu số, trên người mặc quần áo và trang sức tiêu biểu, bên hông treo tấm thẻ bài hình tròn ghi số 38. Cô gái này cao khoảng một mét sáu, nét mặt xinh đẹp,thân hình đầy đặn.
Loại quần áo và trang sức ở bãi tắm dân tộc này rất đặc sắc, cũng là trang phục tiêu biểu của các cô gái. Loại trang phục này có chút đặc biệt chỉ có hai mảnh vải ở đằng trước và phía sau, hai bên hở có thể nhìn rõ toàn bộ ngực của cô gái. Đương nhiên các cô gái dân tộc Dao cũng không phải có ý phơi bày bộ ngực và một số bộ phận cơ thể ra, cũng không phải lộ ra những ham muốn. Mà là sự sùng bái tối cao của việc tình mẫu tử và khả năng sinh sản của họ.
Nhưng ở nơi này, các ông chủ bãi tắm cũng rất độc đáo khi sử dụng ở đây. Loại trang phục này mặc trên người các cô gái sẽ khiến cho các khách hàng thêm tràn đầy sinh lực, kích thích mạnh mẽ các hoóc môn nam giới, sau đó sẽ tiến vào các giai đoạn sau.
Tiểu Cảnh là khách quen của nơi này, gã nhìn Chu Bân cười bí hiểm:
-Chờ anh tắm xong chúng ta sẽ sang phòng đối diện ngồi. Em ngồi ở phía bên trái đợi anh, không vội, em có rất nhiều thời gian.
Sau khi Tiểu Cảnh đi ra, sự ham muốn của Chu Bân lên đến cao trào. Cô gái mặc trang phục hai mảnh này rất khiêu khích, tưởng như khiêu khích đến tận xương tủy, đến có thể chết đi được. Bộ ngực đồ sộ được che bằng hai mảnh vải bị lộ ra toàn bộ khiến người ta chảy máu mũi.
Trong khi đang tràn trề tham vọng, giọng điệu nũng nịu và phương pháp mát xoa của cô gái đã khiến Chu Bân trở lên mơ màng, thậm chí như người giả vờ chết. Chu Bân đưa ánh mắt nhìn phía dưới bàn tay cô gái để lộ ra bộ ngực đang rung động, lão biết hôm nay mình chính thức bị rơi vào cạm bẫy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...