-Sao em lại nói Bí thư Trương như vậy?
Liễu Hải nhìn Bạch Khẩn tỏ vẻ không hài lòng.
Trong lòng gã, Trương Nhất Phàm giống như một nhân vật thần tiên vậy, hơn nữa Bạch Khẩn lại quá tùy tiện. Lời nói vừa rồi của Liễu Hải với cô bạn gái có chút tức giận. Gã đi theo Trương Nhất Phàm nhiều năm như vậy nên gã rất hiểu tính cách con người của Trương Nhất Phàm.
Thời gian trước Liễu Hải nghe Đường Vũ nói ở thành phố Vĩnh Lâm có một số người bất kính với Trương Nhất Phàm, kết quả bị Đường Vũ xử cho một trận. Nghe nói Liễu Hải không chịu nổi về việc này nên quyết định tìm Diệp Á Bình để xin nghỉ không lương.
Bạch Khẩn biết tình cảm của Liễu Hải đối với Trương Nhất Phàm nên khi nhìn thấy sắc mặt của gã không vui liền thẳng thắn nói:
-Vĩnh Lâm là địa phương mà tác phong lãnh đạo không được tốt, em có ý tốt muốn nhắc nhở anh ấy một chút có gì không đúng chứ. Bí thư Trương là người trong cuộc chưa chắc đã bằng người ở bên ngoài nhận xét.
-Anh biết em có ý tốt, nhưng em cũng không nên tùy tiện nói như vậy. Anh ấy là lãnh đạo, anh ấy lại không biết được điều đó sao? Với anh thì không sao, nhưng anh ấy đường đường là một Bí thư Thành ủy, em như vậy là quá tự nhiên, uy nghiêm của anh ấy để ở đâu? Thôi bỏ đi, có nói em cũng không hiểu được, em thẳng tính quá.
Bạch Khẩn cảm thấy oan ức:
-Quan hệ của anh với anh ấy là anh em, là quan hệ lãnh đạo, còn em là bạn của anh ấy có gì không đúng sao? Làm gì mà anh đem tư tưởng của anh áp đặt lên người em chứ!
Bạch Khẩn là bạn của Trương Nhất Phàm từ rất lâu. Nhưng hoàn cảnh và cách nghĩ của Liễu Hải không giống nhau, mưa dầm thấm đất, dần dần lại trở lên phục tùng, tôn kính Trương Nhất Phàm.
Liễu Hải đúng là cạn nghĩ, Bạch khẩn bĩu môi thầm nghĩ. Nếu mình giống Lâm Uyên, đều thích Trương Nhất Phàm, làm bạn gái của anh ta thì đâu đến lượt anh, đồ cứng đầu cứng cổ. Hừ, có phúc mà không biết hưởng.
Lúc trước cả bốn cô đều có tình cảm với Trương Nhất Phàm nhưng đó chỉ chút kích động thời sinh viên. Bạch Khẩn thấy Liễu Hải góp ý với mình, trong lòng vô cùng tức giận liền trả thù gã vài câu.
Quả thực Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy làm bạn với mấy cô gái bọn họ cũng rất thoải mái vui vẻ, không gò bó gì. Nhưng khi các cô lớn lên và xét về mặt xã hội cảm giác dần dần đã thay đổi.
Hai người cùng nằm ngủ trên giường mà không ai nói với nhau câu nào. Bạch Khẩn tức không chịu nổi lật người Liễu Hải dậy nói:
-Anh thực sự quyết định đi Vĩnh Lâm?
Liễu Hải nhìn cô một cái:
-Vĩnh Lâm là một địa phương rất bạo ngược, lần trước Bí thư Trương thiếu chút nữa xảy ra xung đột với người ở đó rồi. Nếu anh không đi giúp anh ấy thì làm sao gọi là anh em với nhau được
Bạch Khẩn nói:
-Nếu Cục trưởng Diệp không đồng ý thì sao?
-Cục trưởng Diệp sẽ thấu tình đạt lý, cô ấy là người mà Bí thư Trương một tay nâng đỡ mà lên.
Liễu Hải giơ tay kéo Bạch Khẩn:
-Thôi ngủ đi, đừng nghĩ ngợi nhiều. Ngày mai anh còn phải đi làm thủ tục nữa.
Bạch Khẩn âm thâm thở dài. Trong lòng Liễu Hải, Trương Nhất Phàm mãi mãi là vị trí số một. Tuy nhiên ngay từ lúc đầu cô đã thích Liễu Hải ở chỗ là người có nghĩa khí và có nguyên tắc.
Ngẫm lại Trương Nhất Phàm là người háo sắc, nếu không làm sao các cô gái đối với hắn thầm thương trộm nhớ, còn cánh đàn ông đối với hắn một lòng một dạ, tên này liệu có phải là con người hay không!
Chẳng bao lâu Liễu Hải đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn Bạch Khẩn không ngủ được, trong lòng cô thầm nghĩ: Hồi đầu Trương Nhất Phàm rất quan tâm chăm sóc Lâm Uyên, đổi lại là mình chắc cũng giống Lâm Uyên hồn bay phách lạc. Hoặc cũng có thể tính tình của mình so với Lâm Uyên mạnh mẽ hơn chút. Có thể người con gái có tính cách mạnh mẽ thì kết quả sẽ không như ngày hôm nay rồi. Với tính cách của Lâm Uyên e rằng sẽ không có gì vui vẻ cả .
Sáng sớm hôm sau Liễu Hải đến văn phòng làm việc của Diệp Á Bình. Nhìn tờ đơn xin từ chức trên bàn Diệp Á Bình ngước đôi mắt nhìn Liễu Hải:
-Em quyết định như vậy thật sao?
Vẻ mặt Liễu Hải nghiêm nghị nói:
-Cục trưởng Diệp, suy nghĩ của em không nói thì chị cũng hiểu rồi, em nhất định phải đi.
Diệp Á Bình thở dài:
-Tuy nhiên việc em đi hay ở chị không thể quyết định được. Chủ tịch thành phố Lý đã nói rồi, bây giờ việc điều động nhân sự cán bộ các phòng ban nhất định phải thông qua cô ấy mới được.
-Vậy để em đi tìm cô ấy.
Liễu Hải không chịu chùn bước lập tức rời khỏi phòng làm việc. Diệp Á Bình cầm điện thoại gọi vào số di động của Trương Nhất Phàm. Lúc này Trương Nhất Phàm đang họp nên không nghe máy.
Mười lăm phút sau hắn gọi điện thoại đến:
-Cục trưởng Diệp có chuyện gì vậy?
Diệp Á Bình mỉm cười nói:
-Nhớ lãnh đạo thôi. Bí thư Trương dạo này cuộc sống của anh ở Vĩnh Lâm thế nào? Khi nào thì trở về Song Giang, một thành phố mà anh đã dành bao nhiệt huyết để xây dựng lên? Và còn có rất nhiều cán bộ cấp dưới đều đang rất mong nhớ anh nữa.
Trương Nhất Phàm nói:
-Địa phương xa xôi hẻo lánh, giao thông tắc nghẽn, cán bộ bảo thủ có gì tốt không?
Diệp Á Bĩnh vốn dĩ cũng định nói đến chuyện của Liễu Hải, đột nhiên cảm thấy có phải mình cũng nên làm điều gì đó cho Bí thư Trương? Nghe Trương Nhất Phàm nói xong cô liền mỉm cười trả lời:
-Vậy tốt rồi, vài ngày nữa tôi sẽ bớt chút thời gian để đến thăm anh.
-Không cần đâu, cô cũng còn cả một chặng đường dài cần đi, trọng trách trên vai không hề nhỏ. Cố gắng chiếm một vị trí ở trong tỉnh.
Diệp Á Bình cười nói:
-Bí thư Trương, anh đề cao tôi quá rồi, lại còn chiếm vị trí ở tỉnh nữa chứ. Hồi đầu nếu không có anh nâng đỡ thì tôi bây giờ vẫn chỉ là một nữ Phó chủ tịch thành phố mờ nhạt thôi. Ha…ha…
Ban đầu Diệp Á Bình cũng muốn thông qua Trương Nhất Phàm để giữ Liễu Hải ở lại. Nhưng sau đó nghĩ kỹ một chút thấy ở đó Trương Nhất Phàm cũng rất cần Liễu Hải giúp đỡ. Tình hình ở thành phố Song Giang càng ngày càng ổn định, đương nhiên xét về mặt nào đó Liễu Hải ở Song Giang tiền đồ trước mặt có triển vọng lớn, nếu đi đến đó chỉ sợ lại phải bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng bên cạnh Bí thư Trương lại không có người thân thiết giúp đỡ, mình không thể ích kỷ như thế được. Diệp Á Bình suy nghĩ xong liền quyết định thu xếp hai ngày sau đích thân đưa Liễu Hải đến Vĩnh Lâm
Lý Hồng đang nói chuyện cùng Đoàn Chấn Lâm, Liễu Hải hỏi Lâm Uyên:
-Chủ tịch thành phố Lý có rảnh không?
Lâm Uyên nhìn gã cười:
-Anh rể, ngồi đi! Để em đi rót trà
Liễu Hải khoát tay:
-Không cần đâu, anh đến chỉ để nói vài câu thôi rồi anh đi.
Lâm Uyên chỉ tay về phía văn phòng làm việc của Lý Hồng:
-Chủ tịch thành phố Lý đang cùng Chủ tịch Đoàn bàn bạc về khu kinh tế mới, anh hãy đợi chút.
Cô nhìn Liễu Hải tươi cười nói:
-Anh rể, Bạch Khẩn đi rồi sao?
-Không, cô ấy nói tối nay mời bọn em cùng đi ăn cơm, ngày mai trở về Tùng Hải.
Lâm Uyên và Bạch Khẩn tình như chị em, vì thế nên gọi Liễu Hải là anh rể
Lâm Uyên gật gật đầu:
-Hay quá, vừa khéo Cù Tĩnh và Tô Thiện cũng đến đây, mọi người cùng gặp nhau một thể. À, mà anh tìm Chủ tịch Lý có chuyện gì vậy?
-Anh muốn đến Vĩnh Lâm làm việc. Cục trưởng Diệp nói nhất định phải được sự đồng ý của Chủ tịch thành phố Lý thì mới được.
Lâm Uyên hiểu ra vấn đề:
-Đợi chút, em sẽ thông báo giúp anh một tiếng.
Nghe nói Liễu Hải muốn đến thành phố Vĩnh Lâm, trong lòng của Lâm Uyên như muốn nhảy ngược lên. Chỉ cần nghe được bất kỳ tin tức nào liên quan đến Trương Nhất Phàm cô đều trở lên hồi hộp. Trong lòng Lâm Uyên âm thầm suy nghĩ, bây giờ tiêu chuẩn để chọn bạn trai của mình đều không thể thoát khỏi bóng hình của hắn được, Ôi….!.Khoảng nữa tiếng sau Đoàn Chấn Lâm mới từ trong văn phòng chủ tịch đi ra, Lâm Uyên chỉ tay vào bên trong:
-Anh có thể đi vào được rồi.
Vừa mới cùng Đoàn Chấn Lâm bàn bạc về quy hoạch khu kinh tế mới xong, tất cả đều vô cùng thuận lợi. Thành phố Song Giang đi theo một quỹ đạo với tốc độ phát triển nhanh, mục tiêu trở thành một thành phố lớn thứ hai ở tỉnh tương sau vài năm nữa có thể trở thành hiện thực.
Tâm trạng Lý Hồng rất vui, nhắc đến mục tiêu vĩ đại này, Lý Hồng liền nghĩ tới Trương Nhất Phàm. Nếu không có lối suy nghĩ và ý tưởng mạnh dạn của hắn, e rằng sẽ không đạt được tốc độ phát triển lớn như hôm nay. Đáng tiếc là những lỗ lực của hắn lại để cho người khác thừa hưởng, trong lòng Lý Hồng ít nhiều có chút tiếc nuối.
Nghe nói Liễu Hải tìm mình, theo khuôn phép một đội trưởng đội điều tra nhỏ không đáng để mình phải tiếp. Nhưng trường hợp của Liễu Hải có chút đặc biệt, Lý Hồng liền đồng ý để Liễu Hải gặp mặt.
Liễu Hải nói thẳng nguyện vọng của mình mong muốn được chuyển khỏi thành phố Song Giang.
Lý Hồng nhìn gã chừng nửa phút không nói câu nào, hơi nhíu đôi lông mày một lúc sau liền thở dài:
-Thôi được
-Cảm ơn Chủ tịch thành phố Lý đã giúp đỡ.
Liễu Hải xoay người bước đi, Lý Hồng nhìn theo gã đột nhiên nói với theo một câu:
-Liễu Hải, anh chuyển lời giúp tôi đến Trương Nhất Phàm, anh ta nợ tôi một ân tình đấy.
Liễu Hải hơi sửng sốt nhưng cũng hướng về phía Lý Hồng gật đầu:
-Tôi sẽ chuyển lời.
Ba ngày sau Liễu Hải cầm quyết định giao việc trên tay. Đang chuẩn bị lên đường thì Diệp Á Bình liền gọi gã :
-Đợi chút, để tôi cùng đi một thể .
Liễu Hải nhìn Diệp Á Bình:
-Cục trưởng Diệp
Diệp Á Bình khoát tay:
-Không cần phải nói nữa, tôi cũng muốn đi thăm Bí thư Trương
Sáu giờ chiều, Diệp Á Bình cùng người tài xế và Liễu Hải đến thành phố Vĩnh Lâm
Trương Nhất Phàm vừa hết giờ làm, nhận được cuộc điện thoại của Liễu Hải:
-Anh, chúng em đã đến nơi rồi!
Trương Nhất Phàm rất ngạc nhiên:
-Em đến Vĩnh Lâm làm gì? Còn có ai nữa?
Liễu Hải lảng tránh câu hỏi thứ nhất liền trả lời:
-Chỉ có em và Cục trưởng Diệp
-Vậy được rồi, mọi người đến khách sạn đợi anh nhé.
Xong hắn liền gọi điện thoại cho Đằng Phi:
-Cậu lập tức đến khách sạn Vĩnh Lâm đặt trước hai phòng, à không ba phòng. Sau đó đặt riêng một phòng ăn, buổi tối hôm nay tôi có khách đến.
Đằng Phi lập tức gọi lái xe đi thẳng đến khách sạn Vĩnh Lâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...