Quan Đạo Thiên Kiêu

Từ sau hội nghị thường vụ, Ô Dật Long cảm thấy rất không thoải mái.

Vốn đã chuẩn bị rất kĩ, diễn lại trò cũ như lúc trước, đánh phủ đầu Trương Nhất Phàm, không ngờ ngược lại trong cuộc họp lại bị hắn dẫn trước một quân, hại mình chưa kịp sử dụng những tài liệu và cách diễn đạt đã chuẩn bị rất tỉ mỉ.

Trong cuộc chơi truy đuổi và truy đuổi ngược lại này, ông ta cảm thấy mình bị lừa gạt, đột nhiên Trương Nhất Phàm tung ra một đòn sát thủ, hiển nhiên khiến cho quá nhiều người rối loạn tâm trí.

Trong chốn quan trường, nhân vật trí dũng kiên cường chân chính rất ít, người có thể xây dựng một bức tường nguy hiểm mà mặt không đổi sắc, tim không nhảy lại càng rất ít. Tuy trong mấy năm nay, mấy đại biểu ủy viên thường vụ cũng liên tiếp thay đổi, nhưng không phải ai cũng bị mình thu phục một cách dễ dàng được.

Ô Dật Long ở Vĩnh Lâm gần mười năm, xây dựng được một thế lực vững chắc của bản thân mình. Những người này đều cho rằng mình là nhân vật trung tâm, một kiểu rất kì lạ trong vòng tròn chính trị.

Dùng những lời trước đây mà nói, ông ta chính là một Hoàng đế. Nhưng đột nhiên hôm nay ông ta đã cảm thấy được một mối nguy hiểm mà đã lâu không gặp, khiến ông ta lúc nào cũng đứng ngồi không yên.

Vốn là trò chơi mèo đuổi chuột, mình nắm trong tay thế chủ động của cuộc chiến, không ngờ lại bị con chuột làm rối lên, lại biến thành một cơn ác mộng diều hâu vồ gà con.

Trương Nhất Phàm giống như diều hâu đang bay lượn trên không với đôi mắt rình mồi như hổ, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt được sơ hở nào của ông ta, chỉ cần mình không cẩn thận, chú gà con nào phía sau cũng có thể bị quắp mất đi, sau đó ném giữa không trung, rớt xuống thành một đống thịt nhân bánh.

Ô Dật Long liên tục hút thuốc để trút bỏ những phiền muộn trong lòng.

Trong biệt thự rất im ắng, một cô gái gợi cảm ít nhất cũng trẻ hơn Ô Dật Long đến hai mươi tuổi đang ra sức xoa bóp vai cho ông ta. Xem ra, cô gái này có thể đã được đào tạo rất chuyên nghiệp, kĩ thuật rất tốt, nhìn động tác trông như nhẹ nhàng lại khiến cho Ô Dật Long cảm thấy rất thoải mái.

Đây là một biệt thự tư nhân với số lượng không nhiều tọa lạc ở thành phố Vĩnh Lâm, sang trọng mà yên tĩnh. Ô Dật Long chỉ khi tâm trạng phiền muộn mới đến nơi này.

Cô gái phía sau lưng, trẻ tuổi xinh đẹp, gợi cảm lại rất có sức sống, trên khuôn mặt xinh xắn điềm tĩnh hiện lên một ý cười rất ngọt ngào. Đều nói thành phố Vĩnh Lâm không có người đẹp, nhưng ngẫu nhiên lại xuất hiện một người, còn rất nổi tiếng nữa.

Hiện cô đang là người đẹp nổi tiếng của thành phố Vĩnh Lâm, chiến thắng trong cuộc thi hình tượng đại sứ lần thứ hai ở Vĩnh Lâm. Quen biết Ô Dật Long cũng chỉ là ngẫu nhiên, không ngờ sự ngẫu nhiên này lại vô tình thay đổi cả đời cô.


Nhìn thấy Ô Dật Long có vẻ không vui, cô liền dịu dàng an ủi vài câu, nói bên tai:
- Dật Long, chúng ta đi tắm đi, em mát xa thật tốt cho anh.

Trong biệt thự có một phòng tắm rất tốt, đó chính là nước dẫn từ suối nước nóng. Nghe nói nước trên núi có có tác dụng kéo dài tuổi thọ, duy trì sắc đẹp, từ khi Ô Dật Long vào đây, phát hiện rõ ràng là mình đã trẻ lại rất nhiều.

Hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng lại tuyệt đối không tìm được một sợi tóc bạc, hơn nữa Ô Dật Long lại cao một mét bảy mấy, thoạt nhìn trông rất cao to lực lưỡng. Là Chủ tịch thành phố, trên bụng lại không hề có một tí bụng bia nào.

Bất kể là từ ngoại hình hay là sự quyết đoán của con người ông ta, ở Vĩnh Lâm chắc chắn sẽ không tìm được người thứ hai. Bởi vậy, ông ta ở Vĩnh Lâm làm Chủ tịch thành phố cũng xem như cái đích mà mọi người hướng đến.

Khi Ô Dật Long còn trẻ tuổi, cũng là một người đàn ông đẹp trai hiếm có. Hiện tại cũng đã hơn bốn mươi tuổi nhưng một chút cũng không thấy già, lại càng có sức cuốn hút của một người đàn ông trưởng thành. Nhưng Ô Dật Long lại rất kén chọn phụ nữ, sắc đẹp bình thường căn bản không thể khiến ông ta rung động.

Khi vừa mới bước vào con đường làm quan chức, Ô Dật Long cũng rất hăng hái, có quyết tâm dốc sức làm, chính vì vậy mới khiến ông ta rất nhanh đã có được sự coi trọng của cấp trên, cuối cùng đã leo lên được vị trí Chủ tịch thành phố này. Một Giám đốc sở đã hơn bốn mươi tuổi, ông ta cảm thấy có hơi chậm.

Nhưng càng gần trung tâm quyền lực, tâm tình của ông ta cũng từ từ thay đổi, càng lúc ông càng ý thức rõ rằng, bất kể là trong quan trường hay thương trường đều phải có thế lực nhất định của bản thân. Mà vị trí Chủ tịch thành phố này lại cho ông ta cơ hội này.

Vài năm nữa, Ô Dật Long sẽ dựa vào tài năng và thủ đoạn của mình mà chinh phục những bãi cỏ hoang này, trở thành nhân vật trên đỉnh Kim Tự Tháp của Ô phái.

Sự xuất hiện của Trương Nhất Phàm khiến cho Ô Dật Long rất kinh ngạc, ông ta phát hiện mình đã xem thường vị Bí thư trẻ tuổi này. Bành Trường Niên và Toàn Quyền, hai nhân vật này chết không rõ ràng, Ô Dật Long không muốn đi biện hộ cho bọn họ, chỉ là bây giờ ông ta phải kiên quyết ngậm chặt miệng, không thể để Trương Nhất Phàm tiếp tục khoét sâu ông ta, phá hủy hết sắp xếp của ông ta ở Vĩnh Lâm.

Trong hội nghị thường vụ, Trương Nhất Phàm cứ thế trực tiếp phê bình Bí thư Cam đến mức thấp nhất. Ô Dật Long lo tên này sẽ trở nên dao động, hợp tác cùng với Trương Nhất Phàm, nếu như vậy, phái Ô mà mình dày công xây dựng sẽ nhanh chóng sụp đổ.

Để đề phòng chuyển biến xấu nhất của việc này, Ô Dật Long nghĩ đến một người, là Chu Bân.

Quản gia của tòa nhà Thành ủy cũng nên phát huy tác dụng của ông ta rồi. Vì vậy, tối nay ông ta đã hẹn với Chu Bân.


Thư ký chuyên trách của Ô Dật Long là Tiểu Cảnh gọi điện đến, nói chủ nhiệm Chu đến rồi. Ô Dật Long phẩy phẩy tay, ra hiệu cho cô gái đang mát xa vai cho mình lui xuống. Cô gái mặc sườn xám đi lên lầu, đôi chân dài trắng nõn như ẩn như hiện qua khe hở của chiếc sườn xám, đẹp đến mê người.

Ô Dật Long nhìn bóng dáng từ từ biến mất của cô ở đầu cầu thang, trong lòng có một khoái giác không nói nên lời. Đây là một loại khoái cảm mà người đàn ông nào cũng có, có thể chinh phục một cô gái để cô bên mình, cố gắng phô bày ra hết sức hấp dẫn của đàn ông trong mình, há lại không thoải mái sao?

Đợi sau khi cô gái đi lên lầu, ông ta mới nói vào điện thoại một câu:
- Dẫn anh ta lên.

Biệt thự này, ngoài mấy người tâm phúc của Ô Dật Long ra, tuyệt đối không có người nào khác đến, trước đây Chu Bân sẽ không được sự đãi ngộ như vậy, hôm nay Ô Dật Long đích thân gọi điện đến, khiến Chu Bân cảm thấy không thể tin nổi.

Từ lúc nào mà trong mắt Ô Dật Long có bóng dáng của mình.

Nghĩ lại Bí thư Trương đến Vĩnh Lâm chưa bao lâu, Ô Dật Long gần như không thèm để ý đến một cán bộ có cấp bậc như mình. Hôm nay Ô Dật Long đích thân gọi điện đến, sau đó lại gọi thư ký dùng xe đến đón anh ta, cái này là có ý gì đây?

Chu Bân sắp xếp lại một cách qua loa suy nghĩ của mình, rất nhanh liền đoán ra mấy khả năng. Là một chủ nhiệm trong văn phòng Thành ủy, Chu Bân phục vụ cho Bí thư Trương, đây là một chuyện đương nhiên. Ô Dật Long gọi mình đến đây, hơn nữa lại gặp mặt trong một biệt thự riêng bí ẩn như vậy, không thể không khiến anh ta hoang mang trong lòng.

Đợi xe dừng hẳn trong khuôn viên của biệt thự, Chu Bân rất từ từ đi theo thư ký Tiểu Cảnh lên lầu. Trong phòng khách ở tầng hai, trông Ô Dật Long không khác gì với lúc bình thường cả.

Trong phòng khách trống trải, không có người ngoài, Ô Dật Long nói:
- Chủ nhiệm Chu, ngồi đi!

Vẻ khách sáo như vậy của Ô Dật Long lập tức khiến Chu Bân cảm thấy vừa mừng vừa lo.

Thư ký Tiểu Cảnh đi qua rót trà, nước trà được đặt ở đó vẫn chưa uống, Chu Bân liền ngửi thấy một hương trà nhè nhẹ. Trong màu xanh lục của nước trà, từng lá trà dường như được sắp xếp dựng đứng ngay ngắn như cái châm bạc. Chu Bân nhận ra loại trà này, là loại trà nổi tiếng của Tỉnh Tương tên là trà ngân châm.


Sau khi Tiểu Cảnh rót trà xong, Ô Dật Long liền nhìn anh ta một cái, Tiểu Cảnh lập tức hiểu ý bước ra ngoài, còn kéo cửa lại.

- Chủ nhiệm Chu, anh đến Vĩnh Lâm cũng rất nhiều năm rồi phải không? Từ ngày mai trở đi, anh đến bên chính quyền cũng sẽ được nhận tiền lương…

Ô Dật Long mở miệng rồi, Chu Bân nghe xong hết hồn, thấp thỏm lo âu.

Trương Nhất Phàm nằm trên ghế xa-lông, đang gọi điện thoại cho Đổng Tiểu Phàm, hai người nói chuyện một hồi, Đổng Tiểu Phàm nói với hắn, Thẩm Kế Văn sắp kết hôn với Triệu Khả Hinh rồi, đã định ngày là đầu tháng tư, cô hỏi Trương Nhất Phàm có muốn về không?

Trương Nhất Phàm trả lời:
- Em cứ đại diện đi một chuyến là được rồi, quà lần này lớn một chút, tiểu tử Thẩm Kế Văn này rất thích tiền.

Đổng Tiểu Phàm nói:
- Em biết rồi,
Sau đó cô lại hỏi:
- Anh ở Vĩnh Lâm sống như thế nào rồi? Ăn cơm ở đâu? Quần áo có ai giặt cho không?
Đổng Tiểu Phàm nói không muốn ở trong môi trường này nữa, muốn qua bên đó cùng với Trương Nhất Phàm.

Trương Nhất Phàm chỉ đáp lại:
- Đợi hôn sự của Thẩm Kế Văn và Khả Hinh ổn định, em cứ đến đây đi! Nhưng mà trước khi đến đây phải nói với ba một tiếng.

Đổng Tiểu Phàm hứa rồi. Vừa gác máy không lâu, lại có người gọi đến, số này hơi lạ. Sau khi Trương Nhất Phàm nhận máy, mới phát hiện là Thẩm Uyển Vân, tim của hắn lập tức hồi hộp đến nhảy dựng lên, máu trong cơ thể chảy nhanh hơn.

- Tiểu Vân, em sao rồi?

Thẩm Uyển Vân u oán nói:
- Còn sao được chứ, bây giờ em bị giam lỏng rồi. Ngay cả cửa cũng không được mở, sợ em làm xấu mặt nhà họ Thẩm.

- Đều do anh không tốt, liên lụy đến em.
Trương Nhất Phàm xin lỗi.


- Là em liên lụy đến anh, ông xã, nếu như em không lén quyết định như vậy, anh cũng sẽ không bị họ điều đến địa khu vùng núi Vĩnh Lâm này.
Giọng của Thẩm Uyển Vân rất nhỏ, dường như đang sợ người khác nghe thấy vậy.

Trương Nhất Phàm im lặng một lúc, mạnh mẽ nói:
- Tiểu Vân, anh suy nghĩ kĩ rồi, nhất định phải kiên cường đứng dậy, xây dựng thế lực của mình, thoát khỏi cái bóng của gia tộc.

Trương Nhất Phàm chưa nói xong, Thẩm Uyển Vân nói:
- Anh muốn làm gì? Không lợi dụng thật tốt thế lực của hai gia tộc, ngốc chết đi được. Xây dựng một thế lực của chính mình, giống như bao bồ nhí sao? Em biết trong lòng anh không vui, nhưng anh yên tâm đi, tuy miệng của họ rất kiên quyết nhưng cũng đã rất khoan dung với anh rồi. Có lẽ, họ cũng ngầm thừa nhận quan hệ của hai chúng ta rồi, vậy mới để anh đến vùng núi non để rèn luyện thêm, coi như là vì bọn họ mà xả giận đi!

- Em ở Bắc Kinh rất tốt, anh đừng lo lắng. À, ông xã, em nói cho anh một tin vui, có muốn nghe không?

Nghe giọng Thẩm Uyển Vân làm nũng như vậy, tâm trạng buồn bã của Trương Nhất Phàm cũng vui vẻ hơn một chút, hắn nghiêm túc nói:
- Em nói đi!

- Vóc dáng của em đã như xưa rồi, còn gợi cảm hơn lúc trước nữa, dáng người thon gọn rồi, phía trước không bị co rút lại.
Thẩm Uyển Vân khẽ cười trộm.

- Ồ, vậy thì quá tốt rồi.
Nghe những lời này, trong lòng Trương Nhất Phàm có chút chua xót, Thẩm Uyển Vân thở dài, buồn bã nói:
- Có thể trở lại như xưa cũng phải cảm ơn họ trong ba tháng này đã gây áp lực với em. Đúng như câu nói kia, trong cái họa có cái may, ai mà không có lúc trẻ tuổi non dạ chứ.

- Ha ha…
Trương Nhất Phàm bật cười:
- Chẳng trách em vui như vậy, cố gắng giữ gìn sức khỏe, anh sẽ đứng lên ở Vĩnh Lâm mà!

- Ừ! Em biết anh sẽ không để em thất vọng.
Thẩm Uyển Vân hôn một cái vào điện thoại:
- Em sẽ cố gắng nhanh chóng dành thời gian đến thăm anh, giữ gìn sức khỏe nha ông xã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui