- Chuyện thư ký chuyên trách, mấu chốt vẫn còn ở Bí thư Trương, có lẽ anh không hiểu cách đối nhân xử thế của hắn, tốt nhất đừng nhúng tay vào.
Dương Lăng Vân nâng chén trà lên uống một ngụm.
Toàn Quyền gật đầu cười nói:
- Yên tâm đi, nếu như ở chỗ Bí thư Trương bị rớt đi, thì đó là ý trời, tôi cũng không miễn cưỡng.
Chu Bân đến đây, bốn người làm thành một bàn chơi mạt chược, cổ chữ V của Lã Kiều mở thấp, lúc giơ tay sờ bài, phần cổ áo nét thanh xuân lộ ra phấp phới, khoảng giữa lúc đưa tay ra rút tay làm cho cái áo nịt ngực Bra màu đen và hơn nửa bộ ngực trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện.
Dương Vân Lăng đưa mắt, thầm nghĩ: Tên Toàn Quyền này càng ngày càng to gan, lại đổi xe mới, bao gái đẹp, hôm nay số tiền này sợ rằng không nên nhận.
Dương Lăng Vân cũng biết hắn mua chiếc xe Lăng Chí nhập khẩu, hơn nữa thông đồng với Lã Kiều Giám đốc ban quan hệ công chúng. Trận bài tối nay, tuy rằng mình là trung tâm, dụng ý của Toàn Quyền sợ là ở chức vụ Thư kí chuyên trách.
Về chuyện tuyển thư ký chuyên trách, đến vòng của mình mà nắm không tốt, Bí thư Trương không hài lòng thì sau này sẽ không thể nói rõ ràng được. Hắn liếc nhìn Chu Bân một cái, phát hiện ánh mắt Chu Bân luôn quét về cái chỗ trắng như tuyết của Lã Kiều.
Đánh mạt chược đến mười rưỡi, Dương Lăng Vân đề xuất tan cuộc, Chu Bân vốn muốn làm chuyện khác, nhưng Dương Lăng Vân gọi hắn phải đi cùng, Chu Bân biết Dương Lăng Vân còn có lời muốn nói.
Hai người trên xe, Dương Lăng Vân nói:
- Chu Bân, chúng ta quen nhau cũng lâu rồi, cậu nói thật đi, Toàn Quyền trong chuyện này có gian lận hay không.
Chu Bân biết gã nói chuyện tuyển thư ký, nhưng anh không thể nói, đành lập lờ:
- Việc này tôi cũng không rõ lắm. Lúc trước tôi cũng muốn mượn cơ hội này tiến cử cháu ngoại tôi vào. Nhưng Bí thư Trương cố ý nhấn mạnh, người có hậu thuẫn không cần. Tôi liền bỏ ý định này. Về phần Toàn Quyền tên tiểu tử này có làm gì hay không, tôi thật sự không biết.
Dương Lăng Vân và Chu Bân cộng tác với nhau đến ba bốn năm, hiểu được bản tính của Chu Bân. Gã chỉ nhấn mạnh một câu.
- Bí thư Trương mới tới, hiện tại chúng ta chỉ có thể bảo vệ chính mình để đứng vững trên đôi chân mới có thể nghĩ tới những chuyện khác. Tuy rằng cậu không nói tôi cũng biết. Phòng Nhân sự trình danh sách lên, vốn có hai mươi mất người tham gia thi, sao đến lúc phỏng vấn chỉ còn bốn người?
Chu Bân không nói gì, Dương Lăng Vân nói;
- Tên tiểu tử này càng ngày càng lộ liễu, chỉ sợ xảy ra chuyện. Còn lão Bành nữa, ít lui tới thôi.
Chu Bân thấy Dương Lăng Vân nhanh như vậy đã phân rõ ranh giới, trong lòng liền khinh bỉ, giả vờ trong sạch vừa thôi.
Gã vốn muốn nói Bí thư Trương điều tra hồ sơ nhiều năm trước của Bành Trường Niên, nói không chừng Bành Trường Niên đã được trọng dụng rồi? Ôm cái tia may mắn này, Chu Bân trong lòng liền cân nhắc được mất.
Ứng cử viên chức Thư ký chuyên trách Bí thư Thành ủy cuối cùng cũng có kết quả. Dương Lăng Vân đem danh sách và hồ sơ đến cho Bí thư Trương, Trương Nhất Phàm xem một lúc.
- Anh đi lấy danh sách những người tham gia kỳ thi tuyển cho tôi.
Phụ trách chuyện này, bản thân Dương Lăng Vân tuyệt đối không giở trò. Bởi vậy, hắn không chút e dè đem danh sách những người tham gia thi tuyển ra. Trương Nhất Phàm xem xong, quả nhiên phát hiện có tên của Đằng Phi, hơn nữa Đằng Phi xếp thứ nhất kỳ thi.
Trương Nhất Phàm hỏi:
- Những người này đều là anh phỏng vấn chứ?
Dương Lăng Vân lắc đầu.
- Có mấy người tự động bỏ cuộc, không có liên hệ, có thể phỏng vấn trực tiếp đều phỏng vấn rồi.
- Đằng Phi có chuyện gì thế?
Có thể đứng thứ nhất trong kỳ thi viết, đến khi phỏng vấn trực tiếp lại bị loại, thật sự có chút khả nghi.
Vấn đề này, Dương Lăng Vân cũng từng hỏi qua, nhưng Phòng Nhân sự trả lời là hắn tự động bỏ cuộc phỏng vấn. Sau đó Dương Lăng Vân đi kiểm tra, không tìm thấy Đằng Phi.
Hắn lưu lại số điện thoại, gọi cũng không có người nghe máy. Sau đó, Dương Lăng Vân quên đi mất chuyện này, Bí thư Trương hỏi lại chuyện này hắn mới để ý tới.
Không đợi Dương Lăng Vân trả lời, Trương Nhất Phàm dặn dò:
- Tìm hai mươi người có tên trong đây, tôi sẽ đưa ra quyết định cuối cùng.
- Vâng thư Bí thư Trương.
Dương Lăng Vân đi ra khỏi văn phòng, thầm nghĩ việc này hỏng rồi, Toàn Quyền chắc chắn là có vấn đề, quả nhiên là không sai. Chỉ cần Bí thư Trương tự mình hỏi đến chuyện này, gã trăm phần trăm xong đời.
Dương Lăng Vân ngẫm lại, vẫn quyết định tìm những người này đến, để Bí thư Trương tự mình định đoạt.
Tuy nhiên, Dương Lăng Vân vẫn nói cho Toàn Quyền một tiếng, nói Bí thư Trương muốn mở rộng phạm vi phỏng vấn.
Toàn Quyền liền biết việc này thất bại rồi, nếu Bí thư Trương mở rộng phạm vi phỏng vấn, mình chắc chắn đã phí công vì chuyện này. May mắn những người đó cũng không phải do mình ra mặt đuổi đi, Toàn Quyền liền thông báo xuống, để cho bọn họ chuẩn bị tốt đường trốn chạy.
Đằng Phi ở trong bệnh viện, nhìn em họ vấn đang ở bên cạnh giường.
- Em chắc chắn hắn ta chính là Bí thư thành ủy?
Thôi Hồng Anh không hài lòng nhìn anh họ,
- Chuyện này anh hỏi mấy ngày rồi, không phải em đã nói với anh rồi sao?
Đằng Phi sắc mặt xầm xuống.
- Anh sợ em bị người ta lừa thôi.
Thấy em họ không trả lời, Đằng Phi lẩm bẩm.
- Anh cứ thấy chuyện này không yên lòng, Hồng Anh, em còn trẻ tuổi chưa va vấp xã hội, xã hội này phức tạp lắm. Giống như buổi trưa hôm đó, không phải bị người ta bắt buộc đi hầu rượu sao, đều là hạng người gì chứ? Làm quan ư, em xem bọn họ tên nào tên nấy đều là kẻ háo sắc, chả có lấy một người tốt.
Nói đến chuyện hầu rượu hôm đó, Đằng Phi liền tức giận, Thôi Hồng Anh cúi đâu.
- Chuyện này anh đừng nói lại nữa.
Mình đi làm nhân viên phục vụ khách sạn, đó là chuyện bất đắc dĩ. Thôi Hồng Anh không dám ngẩng đầu nhìn Đằng Phi. Bởi vì cô nói rằng mình đi làm phục vụ, tuyệt đối không đi hầu rượu.
Đằng Phi tức giận cắn chặt răng.
- Nếu anh nhận chức Thư ký chuyên trách bí thư thành ủy. Món nợ này sớm muộn cũng đòi lại được.
Gã nhìn Thôi Hồng Anh:
- Em cũng không cần đi làm ở khách sạn nữa, chuyện học phí, anh sẽ nghĩ cách.
Hai người đang nói, một người cầm công văn đi vào.
- Anh chính là Đằng Phi.
Đằng Phi nhìn vị khách không mời mà đến này, trong lòng có chút lo lắng, nhưng thấy đối phương không có ác ý gì, hắn liền lớn gan nói:
- Ừ, tôi là Đằng Phi.
Người đó đưa cho một tờ giấy.
- Thứ Sáu này, đến văn phòng Thành ủy phỏng vấn tìm Trưởng ban Thư ký Dương tham gia kỳ thi phỏng vấn tìm thư ký chuyên trách. Nếu không đến đúng ngày coi như tự động từ bỏ quyền lợi.
Người này nhìn phòng bệnh, cũng không nói nhiều lời, quay người bước đi.
- Lãnh đạo đi thong thả.
Đằng Phi phản ứng lại, nhìn bóng người đi ra hô một câu. Thôi Hồng Anh vẫn chưa kịp tỉnh táo, đợi Đằng Phi xem xong tờ giấy, cô vui mừng kêu lên một tiếng.
- Anh họ, anh thật lợi hại.
Cô vừa hô lên,mọi người trong phòng bệnh liền chăm chú nhìn. Thôi Hồng Anh thè lưỡi, có chút ngượng ngùng. Đằng Phi đưa tờ thông báo cho cô.
- Em xem đi.
Thôi Hồng Anh có chút vui mừng.
- Có phải phỏng vấn xong, anh sẽ là Thư ký chuyên trách của Bí thư Thành ủy.
- Cái này cũng khó nói, nghe nói bí thư yêu cầu thư ký cực cao, phòng Thư ký nhiều người như vậy, hắn cũng không ưng ai, đành cố sức thôi. Anh nhất định sẽ cố gắng. Hồng Anh, anh…
Đằng Phi nhìn bình tĩnh, thực ra trong lòng đã có chút kích động. Thôi Hồng Anh biết hắn muốn nói gì, lập tức ngăn lời hắn.
- Anh hãy nghỉ ngơi cho khỏe rồi nói sau. Hôm nay là thứ Tư, thứ Sáu anh có thể cử động tự nhiên không?
- Có bò anh cũng muốn phải bò đến thành ủy phỏng vấn. Yên tâm đi, nếu cho anh cơ hội này, anh nhất định sẽ không từ bỏ.
Đằng Phi cắn răng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...