Quan Đạo Thiên Kiêu

Thôi Hồng Anh lấy hết dũng khí đến đây, không ngờ là tìm được đúng người.

Nếu như cô biết Trương Nhất Phàm chính là Bí thư Thành ủy, có lẽ cô ngược lại chẳng dám tới nơi này cầu xin.

Theo lời của Thôi Hồng Anh, hôm đó Đằng Phi sau khi tìm thấy cô ở cửa hàng liền yêu cầu cô trở về cùng mình. Thôi Hồng Anh vì cầm tiền của ông chủ, không đồng ý yêu cầu của anh họ.

Đằng Phi tức giận rời khỏi khách sạn, mấy ngày sau cũng không liên lạc gì với cô cả.

Tối qua Thôi Hồng Anh nghe một bạn học nói, cửa hàng của anh họ bị người ta niêm phong rồi. Lúc Thôi Hồng Anh chạy tới cửa hàng thì đã không thấy Đằng Phi đâu. Sau đó tìm thấy gã ở bệnh viện, Đằng Phi bị người ta đánh rất thảm, bây giờ vẫn còn nằm ở bệnh viện.

Đằng Phi bị người ta niêm phong cửa hàng, còn bị hành hung tới mức vào viện. Trương Nhất Phàm hỏi:
-Là vì chuyện tiếp rượu ở khách sạn sao?

Trong trí nhớ hắn, chuyện ngày hôm đó, dường như bị một người Trưởng ban của ban nhân sự xử lí công bằng, sao lại có người tìm hắn tính sổ? Nhớ tới bộ dạng tức giận của mấy người trong phòng riêng, Trương Nhất Phàm cảm thấy có chút đau lòng. Là loại người gì thế chứ? Thực chẳng khác bọn lưu manh du côn là bao nhiêu.

Thôi Hồng Anh lắc đầu, tôi nghe anh họ nói, chuyện này là vì anh họ đang kí thi tuyển thư ký cho Bí thư Thành ủy gây ra, nhưng anh ấy không muốn nói chân tướng sự việc với tôi.

Trương Nhất Phàm không hiểu, anh họ cô ta tham gia cuộc tuyển chọn thư ký ư?

Thôi Hồng Anh buồn bã gật đầu.
-Anh ấy đứng vị trí thứ nhất.
Nói tới đây, trong ánh mắt u buồn của Thôi Hồng Anh có phần tự hào. Nhưng cô lại thở dài.
-Sớm biết là như vậy, anh ấy không nên tham gia kỳ thi tuyển lần này, có lẽ sẽ không có tai bay vạ gió hôm nay.

Nghe nói lần này thi tuyển thư ký là công khai tuyển dụng tới toàn bộ xã hộ, cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Thôi Hồng Anh cũng biết chút ít. Cô ta chỉ biết hôm đó anh họ đi đăng ký, sau đó thi viết thì nghe đâu được vị trí thứ nhất. Hai người còn ăn mừng một trận, ai biết được lại xảy ra chuyện này.

Thôi Hồng Anh nhìn thấy Đằng Phi trong bệnh viện, Đằng Phi cũng không muốn bày tỏ gì nhiều với em họ, chỉ nói với cô, không nên hỏi chuyện không cần hỏi, biết rồi không tốt với cô ta. Thôi Hồng Anh chỉ cảm thấy trong chuyện này có uẩn khúc, trong lúc u mê liền nhớ tới Trương Nhất Phàm.


Ở thành phố này, người cô có thể nhớ tới cũng chỉ có Trương Nhất Phàm. Mình thiếu chút nữa thành bảo mẫu của hắn, thế thì đi thử vận may xem!

Có lẽ hai người nói với nhau mấy câu ở nhà hàng, khiến cô cảm thấy tin tưởng vị Bí thư trẻ tuổi này.

Đây là một kiểu tin tưởng vô điều kiện, Trương Nhất Phàm nghe sơ qua cũng tò mò về câu chuyện của Đằng Phi. Nếu Thôi Hồng Anh đã tìm tới cửa, mình đi xem cũng chẳng sao. Nếu không Đổng Tiểu Phàm biết lại nói mình là kẻ vô cảm.

Nói mình giống Lý Hồng, thật ra mình và Lý Hồng chẳng có chút quan hệ gì, cũng không biết tại sao Đổng Tiểu Phàm lại kéo lại với nhau.

Thôi Hồng Anh chan chứa nước mắt, ngẩng đầu nhìn Trương Nhất Phàm.
-Bí thư Trương, chuyện này anh nhất định phải giúp tôi? Tôi chỉ là một học sinh, chẳng có năng lực gì cả. Tôi nghe Chủ nhiệm Chu nói, anh là Bí thư, chắc là quen Bí thư Thành ủy chứ?

Hóa ra Thôi Hồng Anh còn không biết mình chính là Bí thư Thành ủy. Trương Nhất Phàm cười cười:
-Tôi đi xem có thể giúp được hay không, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ mọi người. Đi, đi gặp anh họ cô trước.

Hai người cùng nhau đi đến bệnh viện, Đằng Phi đang nằm ở giường bệnh.

Đây là phòng bệnh bình thường, có bốn năm người, trong phòng chật chội, ở giữa chỉ có một khe hở để đi qua. Mùi trong phòng bệnh không đã khó ngửi, hơn nữa lại thêm mùi thuốc khiến người ta rất khó chịu.

Năm bệnh nhân, những bệnh nhân khác đều có một hai người bên cạnh, chỗ của Đằng Phi thì trống vắng. Một mình hắn nằm trên giường bệnh, ngẩn người nhìn trần nhà.

Sau khi Trương Nhất Phàm vào phòng liền cảm thấy điều kiện và trang thiết bị chữa bệnh ở đây cực kém, thông gió cũng không tốt. Bởi vì vừa đến giờ ăn cơm tối, bác sĩ sớm tan ca rồi, chỉ để lại hai y tá ngồi trong phòng trực ban nói chuyện.

Thôi Hồng Anh gọi anh họ, Đằng Phi lúc này mới chú ý tới Trương Nhất Phàm người đi cùng.
-Anh.


Đằng Phi cảm thấy người đàn ông đi cùng em họ rất quen mặt, nhưng nhất thời nghĩ không ra. Trương Nhất Phàm tươi cười nhìn hắn:
-Không nhớ ra à, tôi đến hiệu chụp ảnh lấy ảnh, vừa đúng lúc gặp em họ anh, nên đến đây thăm anh.

-Ồ, hóa ra là anh. Thật xin lỗi, ảnh chụp vẫn chưa rửa ra.
Đằng Phi vẻ mặt xin lỗi , đồng thời cũng mang theo bộ mặt buồn bã. Hắn nhìn em họ và Trương Nhất Phàm cùng đến, trong lòng có chút kỳ lạ.
-Hai người làm sao mà quen nhau?

Trương Nhất Phàm không muốn bị lộ thân phận ở đây, hắn bèn giành trước trả lời:
-Biết nhau, chúng tôi biết nhau.
Thôi Hồng Anh đoán được suy nghĩ của hắn, chỉ gật đầu rồi đổi đề tài hỏi Đằng Phi:
-Anh sao rồi? Đỡ hơn chưa?

-Không sao, không chết được.
Đằng Phi ngồi dậy, tức giận nói:
-Tôi cũng không tin bọn họ thật sự có thể một tay che trời. Nếu bọn chúng không cho tôi đi, tôi còn kháng cự, cố tình tắm dòng nước đục này.

Ở đây đông người, Trương Nhất Phàm cũng không hỏi trực tiếp, chỉ khuyên nhủ:
-Đừng nóng giận, cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, những chuyện này để sau hãy nói.

Đằng Phi thở dài, liếc mắt nhìn Trương Nhất Phàm, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ. Người này cũng hay, không phải chỉ vì mấy bức ảnh mà tới tận bệnh viện chứ.

Hôm đó người đi cùng hắn có lẽ là bạn gái! Nghĩ đến chuyện chụp ảnh, Đằng Phi có chút xin lỗi.
-Anh này, cuộc phim vẫn còn, đợi tôi xuất viện, rửa xong sẽ gửi đến cho anh. Anh để lại địa chỉ liên hệ đi. Tôi là người trọng danh dự, cửa hàng mất nhưng chúng tôi vẫn còn. Chuyện đã đồng ý với khách hàng tuyệt đối không thể qua loa được.

Trương Nhất Phàm xua tay:

-Chuyện ảnh không phải vội, cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Hôm nay tôi tới đây cũng là trùng hợp thôi.

Trên thế giới có người tốt như vậy ư? Một vị khách bình thường chạy tới bệnh viện thăm mình, có chút không thể nói nên lời. Trong lòng hắn liền hoài nghi về quan hệ của Trương Nhất Phàm và em họ.

Đằng Phi từng gặp Đổng Tiểu Phàm, Đổng Tiểu Phàm mặc trang phục dân tộc dao xinh đẹp, đúng là vô cùng kinh ngạc. Hắn sao lại ưng em họ mình. Nhưng trên thế giới này có rất nhiều chuyện khó nói rõ ràng. Rất nhiều người ăn chơi trác táng, tán gái để mua vui, nói không chừng hắn thích em họ mình cũng chỉ là chơi bời mà thôi.

Nghĩ đến đây, Đăng Phi lại đau đớn trong lòng, lại liếc mắt nhìn em họ. Thôi Hồng Anh đang gọt táo. Cô đem một miếng táo mời Trương Nhất Phàm.
-Bí thư Trương, ăn miếng táo đi.

Đằng Phi nhìn hành động này, trong lòng có chút đau đớn. Quả nhiên có chút mờ ám.

Bởi vì trong lòng ghen tuông, cũng không để ý em họ xưng hô với Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm xua tay:
-Tôi không ăn, cho anh họ cô đi,
Thôi Hồng Anh cũng ngượng ngùng không nói gì, tiện tay đưa táo cho Đằng Phi.

Đằng Phi cũng không ăn.
-Em ăn đi, anh không cần.

Thôi Hồng Anh cảm thấy uất ức, đem đĩa táo đặt lên bàn, thấy Trương Nhất Phàm chậm chạp không nói vào vấn đề, cô càng nóng nảy:
-Trương …

Trương Nhất Phàm lắc đầu, ở đây nhiều người phức tạp, không thích hợp nói những chuyện này. Hắn vẫy vẫy tay, Thôi Hồng Anh liền cùng hắn đi ra khỏi phòng bệnh.
-Xem anh họ cô có tiện ra ngoài không. Nếu có thể đi lại, chúng ta tìm một nơi nói chuyện.

-Anh đợi chút, tôi đi hỏi xem.

Thôi Hồng Anh vội vàng trở về phòng bệnh, Đằng Phi đang cố gắng giương cổ nhìn ra ngoài cửa, xem Trương Nhất Phàm và em họ mình nói gì. Vừa rồi hai người đi ra, Đằng Phi trong lòng lại bị một cơn đau đớn.

Thôi Hồng Anh vội vàng đi vào, vừa nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Đằng Phi. Thôi Hồng Anh không muốn so đo với hắn:
-Anh họ, sức khỏe của anh thế nào rồi? Có tiện xuống giường hay không?


Đằng Phi không hiểu ý của cô, liền trút giận lên cô.
-Nếu có thể xuống giường, anh còn nằm ở trong này làm chi? Nếu không rảnh ở bên cạnh anh thì em đi ra ngoài đi.

Thôi Hồng Anh nghe trong giọng hắn có chút ghen tuông, trong lòng rất có lỗi. Đằng Phi đối với cô tình cảm sâu đậm, Thôi Hồng Anh sao không biết? Chỉ có điều họ hàng kết hôn, dường như là điều không thể. Thôi Hồng Anh không biết làm thế nào, anh họ trông bề ngoài tuấn tú, sao lại ngang bướng thích mình cơ chứ.

Hôm đó thấy mình tiếp rượu trong phòng riêng, gã rất ghen. Nhưng Thôi Hồng Anh cũng không có cách nào, vì học phí, cô không thể không lăn lộn được.

-Anh muốn đi đâu, anh ấy là Bí thư Thành ủy. Là em tới cầu xin anh ấy, anh ấy mới đồng ý qua thăm anh. Nếu không người ta chẳng hơi đâu quản chuyện này.
Thôi Hồng Anh trách móc.

-Hắn bao nhiêu tuổi? Bí thư Thành ủy? Xin em nghĩ lại đi, em đã gặp bí thư nào trẻ tuổi như vậy chưa?
Đằng Phi đương nhiên không tin, trong lòng hắn đã nhận định rằng Trương Nhất Phàm là kẻ có tiền ăn chơi trác táng, nhưng thần sắc hắn lại không giống, người này rốt cuộc là làm gì? Đằng Phi không biết chính xác được.

Thành ủy là nơi nào? Hắn có nghe nói có một Bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật, Phó bí thư Thành ủy, Bí thư Đảng ủy gì đó, nhưng kiểu cán bộ như thế cũng phải bốn mươi năm mươi tuổi. Người vừa rồi bao nhiêu chứ? Nhiều lắm là ba mươi tuổi, hắn có thể làm Bí thư gì chứ?

Không thể nào!

Hắn liền nói với Thôi Hồng Anh:
-Em còn nhỏ tuổi, đừng để người ta lừa gạt.

Thôi Hồng Anh biết hắn còn đang ghen, liền có chút nóng nảy.
-Anh thật sự giận quá mất khôn.
Vì thế cô nói chuyện mình làm bảo mẫu cho bí thư ra. Thôi Hồng Anh đến văn phòng Thành ủy của Chu Bân, cô nói đường đường là một chánh văn phòng, tất cả đều cung kính, anh dựa vào cái gì mà nghi ngờ người ta.

Nghe em họ nói như vậy, Đằng Phi lúc này mới có chút tin tưởng.
-Em nói thật chứ?

-Mặc kệ anh!
Thôi Hồng Anh dậm chân, Đằng Phi nói:
-Vậy được rồi, anh đi ra ngoài với mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui