Thấm thoắt đã ba ngày trôi qua. Nếu không phải Đổng Tiểu Phàm gọi điện thoại tới, Trương Nhất Phàm sớm đã quên chuyện mấy cái ảnh rồi.
Trương Nhất Phàm nhân lúc nghỉ trưa đi đến hiệu ảnh, hiệu chụp ảnh đóng cửa, đến cả biển hiệu cũng bị dỡ xuống. Trương Nhất Phàm nhìn hiệu chụp ảnh này, có chút buồn bực đau đầu.
Đổng Tiểu Phàm còn dặn dò lần nữa, cần phải cất giữ cẩn thận những bức ảnh này cho cô. Hơn nữa Trương Nhất Phàm cũng thấy Đổng Tiểu Phàm mặc trang phục dân tộc Dao, thực sự cũng khá đẹp. Cái hiệu chụp ảnh quá vớ vẩn, nói đóng cửa là đóng cửa, ngay cả thông báo cũng không có.
Thất vọng trở về phòng làm việc, Đổng Tiểu Phàm liền vui vẻ gọi điện thoại tới hỏi han đã lấy ảnh chưa?
Nói đến chuyện ảnh, Trương Nhất Phàm chỉ cười gượng.
- Hiệu ảnh đóng cửa rồi.
- Sớm thế này đã đóng cửa ư?
Đổng Tiểu Phàm đương nhiên không tin:
- Anh lừa em, cơ bản là không đến đó
- Không phải tạm ngừng kinh doanh, là đóng cửa. Cả biển hiệu cũng không thấy. Người này cầm ảnh của em chạy mất rồi cũng nên.
Nhớ tới vẻ quyến rũ của Đổng Tiểu Phàm khi chụp ảnh, Trương Nhất Phàm có chút động lòng.
- Thần kinh!
Đổng Tiểu Phàm mắng một câu.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Không biết thật mà, khi anh đến hiệu chụp ảnh thì tấm biển đã bị gỡ xuống. Anh đoán là đóng cửa không kinh doanh nữa.
-Ô ô… ảnh của em.
Đổng Tiểu Phàm nhõng nhẽo.
- Cho nên anh đoán là ảnh của em quá đẹp, hắn tình nguyện mạo hiểm không mở cửa nữa, cũng phải giữ lại ảnh.
Trương Nhất Phàm nói đùa. Đổng Tiểu Phàm liền tức giận:
- Không thèm nói với anh nữa, tức chết được.
Sau đó cô cúp điện thoại, ngồi ở văn phòng hờn dỗi. Cô đột nhiên nghĩ đến buổi trưa hôm đó cùng Trương Nhất Phàm đi ăn cơm, nhìn thấy người chụp ảnh đó cãi nhau với mấy người phòng nhân sự và Cục Y tế. Liệu có phải mấy người đó niêm phong cửa hiệu của hắn rồi không?
Nghĩ đến đây, cô lại tìm điện thoại gọi cho Trương Nhất Phàm. Còn Trương Nhất Phàm cũng đang suy nghĩ, hôm đó lúc chụp ảnh, không phải là nhìn thấy ảnh của Lưu Hiểu Hiên sao? Mình còn muốn mua lại những bức ảnh đó, không ngờ tên đó không chịu.
Hắn liền gọi điện thoại thăm dò Lưu Hiểu Hiên:
- Hiểu Hiên, em đang ở đâu?
Lưu Hiểu Hiên thật ra lâu lắm rồi không ở cùng Trương Nhất Phàm, nghe giọng nói của hắn, lập tức cười cười trả lời:
- Nghe nói anh bị bà xã bỏ rơi, có chuyện như thế không?
- Sao hả? Em muốn chính thức à? Cứ sinh hai đứa ra rồi hãy nói.
- Vậy thì thôi, sinh con thì miễn đi. Phụ nữ một khi sinh con, dáng người này xem như bỏ đi rồi. Đến lúc đó không chuyển thành chính thức được, dáng người còn bị hủy hoại đi, như vậy thực sự mất nhiều hơn được. Nếu em béo giống như chim cánh cụt, anh có còn cần em nữa không?
Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:
- Chim cánh cụt cũng có cái tốt của chim cánh cụt, hai người ngủ cùng nhau, mơ thôi cũng đủ rồi, béo múp míp, tốt biết bao.
- Đủ rồi đấy! Em vẫn thích giữ được trạng thái như hiện nay. Thế này rất tốt.
Lưu Hiểu Hiên mỉm cười ngọt ngào:
-Anh có thích có một bà xã làm ở đài truyền hình trung ương CCTV không?
Trương Nhất Phàm lập tức phản ứng lại.
- Sao thế? Em muốn vào CCTV à?
Lưu Hiểu Hiên mỉm cười thần bí, cũng là thừa nhận!
Vào được CCTV, trở thành tiêu điểm chú ý của người trong nước, đây là tâm nguyện lớn nhất của Lưu Hiểu Hiên. Hai năm nữa là ba mươi tuổi rồi, Lưu Hiểu Hiên lúc này là thời kỳ hoàng kim. Tranh thủ một chút có lẽ có chút hy vọng được vào CCTV, trở thành một người dẫn chương trình ưu tú.
Trương Nhất Phàm bèn tán gẫu với cô ta, có phải cô đã từng đến thành phố Vĩnh Lâm?
- Đúng thế? Sao anh biết?
Lưu Hiểu Hiên tò mò, Trương Nhất Phàm lúc này mới nói nói hắn mới bị điều đến làm Bí thư thành phố Vĩnh Lâm. Lưu Hiểu Hiên lập tức ồ lên một tiếng:
- Không phải chứ? Nơi đó anh cũng đến? Người dân ở đó rất dã man.
Lưu Hiểu Hiên nhớ tới hành trình của mình ở Vĩnh Lâm, đến bây giờ vẫn còn toát mồ hôi hột.
Đột nhiên nghe Trương Nhất Phàm nhắc tới chuyện này, Lưu Hiểu Hiên trong lòng đột nhiên lo lắng, hắn không phải nghe được phong thanh gì chứ? Cái nơi quỷ quái đó, quả thực là nơi hang sói miệng hổ.
Bồ Tát phù hộ, chỉ mong chuyện kia không đến tai Trương Nhất Phàm, nếu không thì xong rồi. Lưu Hiểu Hiên nghĩ đến đây, trong lòng liền có chút bất an.
Trương Nhất Phàm nói:
- Nơi này thực sự không được tốt lắm, tố chất cán bộ cũng kém cỏi, anh mới đến được nửa tháng. Công tác còn chưa kịp triển khai.
Nghe giọng điệu của Trương Nhất Phàm, dường như cũng chưa biết về chuyện kia. Lưu Hiểu Hiên liền thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên nếu Trương Nhất Phàm đến thành phố Vĩnh Lâm, chính mình sẽ có cơ hội báo thù. Những tên khốn kiếp ở thành phố Vĩnh Lâm thật không phải là người.
- Bao giờ anh rảnh? Em đến thăm anh.
Lưu Hiểu Hiên liền hỏi dò.
- Anh khi nào rảnh ư? Cái này phải hỏi em mới đúng? Nếu em không rảnh, anh đến cũng vô dụng phải không?
Trương Nhất Phàm cười ha hả. Lưu Hiểu Hiên hiểu ý, giận dỗi mắng một câu:
-Anh xấu lắm!
Con mắt đảo đảo, cô cười trộm một tiếng, nói với Trương Nhất Phàm:
- Hai tháng rồi em chưa có kinh, anh nghĩ có chuyện gì không?
Trương Nhất Phàm quả nhiên mí mắt nhảy dựng lên:
- Không phải chứ! Thật hay đùa đấy?
Lưu Hiểu Hiên cố nhịn cười, thành thật nói:
- Thật đấy, nhưng em không dám đi bệnh viện kiểm tra, sợ bị phóng viên phát hiện, phiền toái sẽ rất lớn. Hay là hôm nào anh đưa em đi kiểm tra?
Trương Nhất Phàm bây giờ lo lắng nhất chính là, người phụ nữ nào đó đột nhiên nói với hắn ta là có rồi. Đây mới là chuyện gay go nhất. Lưu Hiểu Hiên trong điện thoại đã nói rất rõ ràng, hắn thật sự lo lắng:
- Được, hôm nào anh sẽ sắp xếp thời gian trở về.
Nghe được lời này của Trương Nhất Phàm, Lưu Hiểu Hiên đắc ý che miệng cười:
- Hay thôi, để hôm nào em hẹn một chỗ đợi anh.
Cái này Lưu Hiểu Hiên đã thuộc như bảng cửu chương trong đầu, lâu rồi không gặp Trương Nhất Phàm, cô vốn dĩ hai tháng phải làm tình một lần. Trương Nhất Phàm thực sự là cái nhà kho của cô ta, hai tháng lấy một lần.
Làm một người dẫn chương trình nổi tiếng, công việc của cô sắp xếp dày đặc, bình thường thời gian bay tới bay lui cũng nhiều. Mỗi lần gặp Trương Nhất Phàm, đều phải cẩn thận, tiến hành lén lút.
Cúp điện thoại xong cô liền suy nghĩ, mình đang sợ hãi điều gì? Hiện tại mình đang là bồ của lão Đại ở Vĩnh Lâm, sao lại không thể hãnh diện trở về một lần? Nếu lại xảy ra chuyện như thế nữa, chắc chắn Trương Nhất Phàm sẽ không ngồi yên mặc kệ.
Lưu Hiểu Hiên trong lòng liền cân nhắc, quyết định đến thành phố Vĩnh Lâm lần nữa, đòi lại cả vốn lẫn lãi những uất ức mà cô đã gánh chịu.
Cổ nhân đều nói tiểu nhân và đàn bà khó nuôi, Lưu Hiểu Hiên trong lòng ngầm tìm cách làm thế nào để đòi lại công bằng.
Là một mỹ nữ xinh như sao, người dẫn chương trình nổi tiếng nhất tỉnh Hồ Nam, những chuyện mà Lưu Hiểu Hiên gặp phải, cô ta không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng. Đằng sau rất nhiều ngôi sao đề là có những đoạn lịch sử vô cùng chua xót.
Lưu Hiển Hiên trên bước đường trưởng thành, cực kì may mắn.
Trương Nhất Phàm hàn huyên với Lưu Hiểu Hiên chừng nửa giờ, Đổng Tiểu Phàm ở bên kia gọi điện đến mãi không được. Đợi mãi tới lúc hai người tán gẫu xong, cô mới gọi được, hỏi Trương Nhất Phàm làm gì mà cô gọi mãi không được.
Trương Nhất Phàm nói dối:
- Chuyện công việc, phiền chết đi, em lại có chuyện gì thế?
Đổng Tiểu Phàm liền đem suy nghĩ của mình nói cho hắn, có phải là Cục trưởng Cục Y tế trả thù, niêm phong hiệu chụp ảnh của người ta.
Trương Nhất Phàm trả lời cô, cô quan tâm tới chuyện này làm gì? Chuyện chụp ảnh, sau này chúng ta chụp cũng được. Chuyện của bọn họ lộn xộn như thế, có thể không quản thì đừng tham gia vào. Cơm phải ăn từng miếng từng miếng một, đi bộ cũng phải đi từng bước từng bước, vội vã cũng không được.
Đổng Tiểu Phàm không vui, nói hắn từ lúc nào trở nên lạnh lùng như vậy, giống như Lý Hồng.
Trương Nhất Phàm nói anh làm sao chứ? Liên quan gì tới chuyện Lý Hồng? Đừng có nói lung tung.
Đổng Tiểu Phàm nói;
- Trước đây anh đâu có như thế, bây giờ một chút tinh thần chính nghĩa cũng không có, trở nên tê liệt rồi. Có phải giống như bọn họ nói, quyền lực càng lớn, lá gan càng nhỏ?
- Được rồi, không nói với em chuyện này, bây giờ cho dù anh tìm thấy anh ta, ảnh chụp chắc cũng không có. Tình hình ở Vĩnh Lâm không phải đơn giản giống như em nghĩ đâu. Hiện tại anh làm ở đây, không biết đâu là bạn đâu là thù, chỉ có thể từ từ mà tiến.
Đổng Tiểu Phàm không nói, hai người im lặng một hồi, cúp điện thoại.
Lúc tan sở, Trương Nhất Phàm liền chối từ yêu cầu của Chu Bân, một mình trở về nhà.
Một cô gái tóc dài ngồi xổm trước của, thấy Trương Nhất Phàm lên lầu, cô lập tức hô một tiếng, Bí thư Trương.
Trương Nhất Phàm nhận ra Thôi Hồng Anh:
- Sao cô lại ở đâu? Có việc gì à?
Hắn đẩy cửa đi vào.
Thôi Hồng Anh cũng không hề biết Trương Nhất Phàm chính là Bí thư Thành ủy, cô chỉ có nghe Chu Bân nói, muốn cô dọn dẹp và làm bảo mẫu cho một bí thư. Bí thư ở thành phố Vĩnh Lâm khá đông, như trường cô học cũng có đến vài người. Trong tiềm thức của cô các bí thư đều không khác nhau cho lắm!
Nghe nói bí thư ở Trung Quốc, tuổi càng lớn, quyền lực càng lớn, nhưng cô không biết mấy người làm quan. Vì thế muốn gặp Trương Nhất Phàm thử vận may. Thôi Hồng Anh có được dũng khí này, chủ yếu là nhìn Trương Nhất Phàm khá hiền lành, dễ nói chuyện một chút.
Vốn dĩ cô muốn đi tìm Chu Bân, nhưng nghe Chu Bân nói, Bí thư Trương so với mình quyền lực còn to hơn không biết bao nhiêu lần. Thôi Hồng Anh không dám đến văn phòng, đành phải chờ ở cửa nhà Bí thư Trương chờ hắn tan sở trở về.
Vào phòng, không cần Trương Nhất Phàm dặn dò, Thôi Hồng Anh liền cung kính rót cho hắn một chén trà, sau đó giống như học học sinh tiểu học, đứng đó hầu.
- Cô có chuyện gì?
Trương Nhất Phàm ném cặp xuống sô pha, uống miếng nước hỏi.
- Bí thư Trương, xin anh giúp cho anh của tôi. Tôi ở thành phố Vĩnh Lâm không quen mấy người, đành phải đến cầu xin anh.
Nghe Trương Nhất Phàm hỏi, Thôi Hồng Anh quỳ xuống, không ngờ khóc tức tưởi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...