Quan Đạo Thiên Kiêu

Giọng nói vang lên ở phòng bên, yếu đuối, nhút nhát mà sợ hãi. Giống chú thỏ trắng nhỏ, rơi vào ổ sói già xấu xa, sợ hãi rụt rè,
- Rất xin lỗi các vị lãnh đạo, tôi thật sự không thể uống rượu!

Có người đánh giá cô nữ sinh ăn mặc mộc mạc này, vẻ ngoài cũng giống như Chu Chính, cao hơn mét sáu, cô gái này giống không ít. Quan trọng hơn là, so với mấy cô gái hầu rượu, có thể nói là cách biệt một trời một vực.

Sạch sẽ, mộc mạc, chính là miêu tả một cách chân thực về Thôi Hồng Anh. Cục trưởng Bành kia là tay lão luyện trong tình trường, tinh anh trong những cuộc hoan lạc, lão cất giọng già nua,
-Thôi được rồi, đừng làm khó dễ cô bé nhỏ này nữa.

Sau đó, lão điềm đạm kéo Thôi Hồng Anh đến bên ngồi xuống, liên tục hỏi này hỏi nọ.

Một người trong đó nâng chén lên, đặt một cặp chén rượu trước mặt Thôi Hồng Anh,
-Tôi không quan tâm cô là ai, nếu ông chủ Tiếu có thể đem cô đến phòng này, cô có thể không nể mặt người khác, nhưng Cục trưởng Bành, nhìn rõ rồi đấy, Cục trưởng Bành của Cục Y tế, cốc rượu này cô nhất định phải cùng uống. Nếu không là không nể mặt Cục trưởng Bành, không nể mặt mọi người.

Mấy người đều ào lên, Thôi Hồng Anh đối mặt với sự công kích của bầy sói, có chút khiếp đảm, đây là những loại người gì? Trong lòng cô hiểu rất rõ, vừa rồi ông chủ Tiếu nói rõ rồi, Cục trưởng Bành tự mình mời cô lên tiếp rượu. Nếu không đi, không những Thôi Hồng Anh sống không nổi, lão Tiếu ông ấy cũng gặp xui xẻo. Dân không đấu được với quan, em, vất vả cho em rồi.

Ông chủ Tiếu nhét hai trăm tệ trong túi cô, một tháng tiền lương của Thôi Hồng Anh mới được bao nhiêu? Hầu rượu một lần đã được hai trăm, Thôi Hồng Anh cũng không có kinh nghiệm bồi rượu, bị ông chủ Tiếu dụ dỗ, cùng đi lên.

Những người trước mắt này, một mình mình không trêu được, cô chỉ có thể nâng chén lên, nhìn Cục trưởng Bành khó xử. Cục trưởng Bành dường như rất quan tâm người trẻ, ông cục trưởng gần năm mươi, mặt mũi khá hiền lành.

Trên mặt trước sau mang nụ cười không thể nắm bắt, thân thiết nói:
- Không cần để ý tới bọn họ, có thể uống thì uống, uống không được thì tâm sự một chút.
Nghe thế, Thôi Hồng Anh có chút cảm kích, người tốt à, người tốt!

Không cần nói gì khác, dựa vào những lời này, cô cũng không thể không nể tình? Thôi Hồng Anh đành phải nâng chén rượu lên, gắng gượng uống một chén.


-Tốt—— thực nể tình.

Rượu vừa uống xong, lập tức có người lớn tiếng kêu lên, lại rót đầy cho cô.

Một tờ một trăm tệ nhét vào tay cô
- Một chén rượu một trăm đồng tiền. Tối nay, tiếp rượu cục trưởng cho tốt, tiền không là vấn đề.

Thôi Hồng Anh nhìn tiền, trong lòng hiểu cả, hóa ra cô là loại bán thân nuôi miệng. Uống một chén rượu được trăm tệ, trong đầu lập tức nảy ra câu nói, trước cửa rượu thịt thối, cóng chết ở trên đường.

Những tên quan chức xa xỉ trước mắt này làm Thôi Hồng Anh trong lòng có một cảm giác khác thường. Địa khu Vĩnh Lâm nghèo, nhưng có nghèo nữa cũng không thể “nghèo” đến những tên quan chức này. Nghĩ đến bản thân cực khổ làm ngoài giờ kiếm chút tiền học phí, không ngờ không bằng tiền một bữa cơm của người khác.

Nếu có người nhìn thấy cảnh này, bọn họ lấy tiền mua tiếng cười, nhất định không tin rằng địa khu Vĩnh Lâm là khu nghèo khó.

Một người khác đứng lên:
-Đợi chút, ở đây còn có một Trưởng phòng Nhân sự Toàn, cô biết không? Cô là sinh viên, nếu muốn vào làm trong chính quyền, phải qua Trưởng phòng của chúng tôi. Nên chén rượu tối nay, cô không thể bất kính.

Có người hài hước phụ họa:
-Không sai, hôm nay chỉ cần cô đồng ý ngồi xuống uống rượu, tiếp rượu tốt cho hai vị Cục trưởng Bành và Trưởng phòng Toàn, về sau cô ở Vĩnh Lâm có thể đi ngang. Có các ông ấy bao che, công việc chỉ là chuyện nhỏ. Nghe chưa? Các ông ấy nếu bao che cho cô, không thể giống cái che trên người các cô kia, che đi che lại hai chỗ to cỡ bàn tay, mà là che chở suốt đời cho cô!

- Ha ha...
Căn phòng vang lên một trận cười khó nghe.

- Trưởng phòng Toàn!

Thôi Hồng Anh do dự một chút, mặt đỏ lên, nhưng cô vẫn rụt rè nâng chén lên, nhìn Trưởng phòng Toàn nói.

Trưởng phòng Toàn là một lão trung niên không đến bốn mươi, dáng người không cao, có hói đầu chút. Thôi Hồng Anh vừa nâng chén lên kính rượu mình, ông ta hơi lắc đầu:
- Thế này cũng chưa có thành ý rồi, tôi cùng con gái uống rượu, đều có quy củ, nhất là lần đầu gặp mặt phải uống giao bôi.

Nghe trưởng phòng Toàn nói vậy, rất nhiều người đắc ý mỉm cười,
- Đúng, giao bôi , giao bôi là tốt.

Thôi Hồng Anh có chút khó xử, cô là lần đầu rơi vào tình huống này, uống giao bôi là cách uống gì, trong lòng thiếu tự tin. Có người cười cười nói:
- Đã biết uống rượu giao bôi Là như thế nào chưa? Là như thế này.
Chỉ thấy người này kéo một cô bồi rượu lại, hai người nâng chén vòng tay qua nhau mặt đối mặt uống một ly.

Rượu giao bôi vốn là một trong những nghi lễ cưới hỏi, tân lang và tân nương rót đầy chén rượu, vòng tay qua nhau, đồng thời uống cạn chén rượu. Nhưng bây giờ những người này lại tìm mưu kế dùng trong tình cảnh này, cố ý chiếm rẻ con gái nhà người ta.

Tuy rằng Thôi Hồng Anh đã nghe nói qua, nhưng chưa gặp qua cách thức đáng xấu hổ này. Thấy cô gái tiếp rượu kia, thoải mái uống rượu giao bôi cùng người ta, trên mặt còn cười đắc ý. Vài giọt rượu chảy từ miệng xuống, rơi trên bộ ngực đẫy đà.

Sau đó người đàn ông đó, liền xé một tờ giấy rất dơ bẩn lau đi vết rượu trên bộ ngực lộ liễu một nửa kia. Cô nàng bồi rượu cũng rất hào phóng, không lùi mà tiến tới, ưỡn ngực ra, nhận đôi bàn tay cố ý vuốt ve nửa quả bóng đó.

Thôi Hồng Anh nhìn không nổi nữa, ném chén rượu
- Không được, tôi không uống .
Cô xoay người muốn đi. Có người quát:
-Chỉ cần cô ra khỏi cửa, tôi dám đảm bảo ngày mai cô không cần làm ở đây nữa. Giả vờ cái gì? Hôm nay chén rượu này cô không muốn cũng phải uống.


Người này vỗ vỗ bộ ngực đồ sộ cô gái tiếp rượu bên cạnh,
- Ở đây nên hiểu phép tắc một chút.

Đổng Tiểu Phàm ở bên cạnh nghe không nổi nữa,
-Anh đi qua bên đó đi, lũ người này thật coi trời bằng vung . Nếu cán bộ địa khu Vĩnh Lâm đều là cái dạng này,về sau anh quản lý như thế nào?

Trương Nhất Phàm đứng lên nói:
-Không nghĩ tới em có tinh thần trọng nghĩa như vậy. Xem ra anh không ra mặt không được rồi!

Khi vừa đi ra, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn của hai người tới, Trương Nhất Phàm hỏi,
-Này cô, phòng bên là những ais? Ầm ĩ quá.

Nhân viên phục vụ nhìn sang bên,thè lưỡi,
-Anh chị không phải người vùng này? Phòng bên nghe nói là vài lãnh đạo Cục Y tế và phòng Nhân sự.

Không khác thông tin vừa nãy mấy, có khả năng chính là một cán bộ Cục Y tế và một Trưởng phòng phòng Nhân sự đang uống rượu, còn có cả mấy nhân viên cấp dưới. Nói chung đều là những người thích hét to.

Không đợi Trương Nhất Phàm đi tới, bên đó đã rất ồn ã, như có người chạy vọt vào, kéo Thôi Hồng Anh rồi đi. Những người trong phòng tất nhiên không cho, kẻ nào dám cướp người trong phòng riêng? Tự tìm cái chết sao!

Có người từng nói qua câu vậy, hiện giờ lãnh đạo với lưu manh trước kia không kém là bao, ở Vĩnh Lâm cũng không khác gì. Ngày trước chỉ nghe thấy có người nói, ta là lưu manh ta sợ ai, bây giờ khẩu hiệu của bọn họ là, ta là nhân viên công vụ ta sợ ai?

Lưu manh đánh chết người phải ngồi tù, nhân viên công vụ đánh chết người, sẽ phải có cách đối phó. Nghe nói có tên đánh nhau với nhân viên công vụ, lưu manh nói, ta là lưu manh ta sợ ai!

Nhân viên công vụ nói:
-Lưu manh là cái rắm, bố là nhân viên công vụ.
Lưu manh nghe thế, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Đương nhiên, nhân viên công vụ ở đây chỉ những quan viên chính quyền có thực quyền trong tay, chẳng qua bị một vài đám không rõ chân tính phóng đại sự thực.


Phòng bên một nam thanh niên vọt đến, nắm tay Thôi Hồng Anh kéo đi,
-Em làm sao có thể đến những chỗ như thế nào, đi với anh!

Thôi Hồng Anh kinh ngạc
- Anh họ,em...
Khách sạn và hộp đêm là nơi làm người ta có ấn tượng không tốt, đừng nói làm gái tiếp rượu, cho dù là nhân viên phục vụ bình thường, trong mắt người khác cũng kém đi một bậc.

Bởi vì nhân viên phục vụ khách sạn, bình thường hay liên quan đến “gái”. Đằng Phi đột nhiên xông tới, khiến Thôi Hồng Anh nhất thời hoảng, cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Nguy rồi nguy rồi, nhất định sẽ bị hiểu lầm .

Lại đúng vào lúc này, có người nhảy ra mắng:
- Con mẹ mày, đồ chết dẫm, mắt chó đui mù, cũng không nhìn là ai đang ở cơm ở đây sao.

Có người vọt tới trước mặt Đằng Phi, hung ác nói:
-Đánh chết đi, cái tên không biết sống chết là gì.

Bạt—— một bạt tai tới, tát vào mặt Đằng Phi, có người đạp một cước,
-Chết giẫm, chết mày đi.

Đằng Phi đứng lên,
- Các anh sao lại đánh người? Cô ấy là em họ tôi.

- Em họ thì sao.Cút ——
Có người chửi, Trưởng phòng nhân sự Toàn đứng lên:
-Từ từ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui