Khu vực Lâm Vĩnh nằm phía tây nam tỉnh Tương, là giáp ranh với Quảng Tây và Quảng Đông, từng có người nói rằng một bước chân đặt lên cả ba tỉnh. Nếu là trước kia thì nơi này không ai quản lý, cũng có thể nói là núi cao vương viễn, làm quan ở đây như lạc vào chốn tiêu diêu tự tại.
Cho nên, ở nơi thế này, dễ sinh ra những kẻ ngang ngược, một số quan địa phương trở thành những kẻ ngạo mạn, độc bá một vùng.
Trương Nhất Phàm đi lên từ trị trấn nghèo khó như Liễu Thủy nên không có gì là xa lạ đối với tình trạng khó khăn ở khu Lâm Vĩnh này cả. Mặc dù ngọn gió xuân của cải cách mở cửa đã thổi hai mươi năm rồi nhưng cũng có những nơi nó không thể vươntới được.
So với những thành phố duyên hải phát triển, thì chỉ có thể dùng hai từ “lạc hậu” để miêu tả Lâm Vĩnh. Hơn nữa người dân thì chất phác đến hoang dã. Trương Nhất Phàm biết rất rõ rằng, những nơi càng nghèo nàn lạc hậu thì càng dốt nát, để diệt trừ tận gốc thì cần phải quyết tâm, khó khăn vô cùng.
Sự khó khăn của Lâm Vĩnh từ lâu rồi, đây là do nhân tố lịch sử. Trên đường đến Lâm Vĩnh Trương Nhất Phàm đã nghiên cứu kỹ lưỡng rồi. cụm từ “thu hút đầu tư” hoàn toàn không thích hợp ở đây.
Chẳng có thương nhân nào muốn lãng phí thời gian và công sức của mình ở cái hang cùng ngõ hẻm chó ăn đá gà ăn sỏi này. Bởi vậy hắn liền bỏ ngay cái ý tưởng thu hút đầu tư này đi. Còn về phải nắm vùng trọng điểm này như thế nào, xử lý tốt trị an của Lâm Vĩnh sẽ là bước tiến lớncho việc hắn vào tỉnh ủy cấp 1. Cái này chỉ có thể căn cứ vào tình hình mà phân tích cụ thể, đến lúc đó rồi tính vậy.
Năm đó Tiêu Dụ Lộc có thể quản lý tốt huyện Lan Khảo, Trương Nhất Phàm ta lại không thể dẹp yên Lâm Vĩnh sao?
Lần đầu tiên ngồi trong văn phòng ủy ban thị trấn Lâm Vĩnh, trên bàn để một tấn bản đồ hành chính khu vực Lâm Vĩnh. Lâm Vĩnh được chia làm chín huyện và hai khu, là một thành phố lớn, diện tích rộng, đa số là vùng núi cao, chỉ có một vùng đồng bằng nhỏ ở phía Đông Bắc.
Vùng núi phía Tây Nam là nơi rất chủ yếu dân tộc thiểu số sinh sống. Vùng đồng bằng ở phía Đông Bắc và Trung bộ là nơi người Hán sinh sống, cũng chính là trung tâm văn hóa chính trị.
Lâm Vĩnh có mười mấy dân tộc thiểu số trong đó đông dân nhất là người Dao và người Choang, tổng có hơn ba trăm nghìn người, chiếm hơn 7% tổng số dân toàn thành phố, đứng vị thứ ba toàn tỉnh.
Dân tộc thiểu số lại là một đề tài khá hay. Trong đầu Trương Nhất Phàm chợt lóe lên một suy nghĩ, có thể lợi dụng đặc trưng của người dân tộc đểviết một bài văn không nhỉ? Trương Nhất Phàm suy nghĩ về việc này khá lâu.
Rồi nhìn lại mức thu nhập tài chính của Lâm Vĩnh, cả năm ngoái cũng chỉ có sáu mươi triệu, lúc Trương Nhất Phàm nhìn thấy con số này hắn không khỏi lắc đầu ngao ngán. Chỉ nguyên thu nhập một năm của thành phố Song Giang cũng gấp ba lần Lâm Vĩnh, thu nhập tài chính năm ngoái của thành phố Song Giang gần 200 triệu, đây là không kể thu nhập các huyện trực thuộc thành phố Song Giang.
Tuy nhiên, với hiện trạng củaLâm Vĩnh, Trương Nhất Phàm không hề nản lòng, ngày trước tình hình tài chính của huyện Thông Thành cũng chỉ có vài trăm nghìn, sau đó dưới sự khai thác mạnh mẽ Lâm Đông Hải, sau khi thu hút đầu tư, huyện Thông Thành cũng dần phát triển, nhanh chóng trở thành một trong những đơn vị đứng đầu của thành phố Đông Lâm.
Hiện trạng Lâm Vĩnh khá giống với huyện Thông Thành lúc đó.
Trương Nhất Phàm đang nghiên cứu vị trí địa lý, tài chính, văn hóa Lâm Vĩnh thì Chánh văn phòng Chu Bân gõ cửa bước vào:
- Bí thư Trương, đến giờ ăn cơm rồi ạ.
Trương Nhất Phàm ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi nói:
- Cậu đem cơm lên đây giúp tôi nhé, tôi không xuống nữa.
Chu Bân sửng sốt, vốn đã bàn bạc trước là sẽ đi ăn cùng với Trưởng ban thư ký thành ủy rồi, hai người mời Bí thư Trương cùng dùng bữa trưa, nhân tiện cải thiện tình cảm, chẳng ngờ Bí thư Trương lại bảo sẽ ăn cơm hộp trong văn phòng.
Nhìn vẻ mặt thâm trầm của Bí thư Trương, Chu Bân đành đi ra:
- Trưởng thư ký này, bữa ăn trưa nay hủy bỏ rồi, Bí thư Trương ăn cơm hộp trong văn phòng.
- Vậy thì làm theo ý của anh ấy đi.
Dương Lăng Vân gác máy cân nhắc dụng ý của Trương Nhất Phàm. Ông Bí thư Trương này cũng hay thật, vừa đến thành phố Lâm Vĩnh đã một mình trong văn phòng ăn cơm hộp, người ta sẽ nói gì về những kẻ làm cấp dưới như chúng ta nhỉ?
Nghĩ một lúc, anh gọi điện lại bảo:
- Cậu đợi tôi, tôi đi cùng cậu.
Hai người ngồi trong xe nghiên cứu xem hộp cơm của Bí thư Trương này nên làm thế nào?
Lâm Vĩnh mặc dù nghèo khó nhưng vẫn có những người ăn uống xa hoa. Hơn nữa mặc dù thành phố Lâm Vĩnh này không so được với Song Giang, những nơi vui chơi giải trí ở đây đều đủ cả. Hơn nữa, đêm ở thành phố Lâm Vĩnh cũng rất náo nhiệt, cũng coi như nó là thành phố không có ban đêm ở phía Nam tỉnh Tương.
Có người nói, nơi nghèo thế nào đi nữa, thì người nghèo luôn là dân thường, người làm quan thì khác. Lâm Vĩnh này là minh chứng điển hình cho câu nói trên. Những kẻ lấy công quỹ ra ăn tiêu thì sao nghèo được.
Trương Nhất Phàm lần đầu đến vùng đất trù phú này, làm quản gia hậu cận ở đại viện thành ủy nên Chu Bân và Dương Lăng Vân đang suy tính xem hộp cơm của Bí thư Trương nên làm thế nào?
Là quan cấp một tại thành phố, khá nhanh nhạy với các thông tin bên ngoài, gia cảnh Trương Nhất Phàm ra sao hai người biết rất rõ, đường đường là người đời thứ ba ưu tú nhất của bốn đại gia tộc, tiền đồ rộng lớn. Cho nên hai người phải suy nghĩ hai mươi phút để làm sao có thể đối đãi tốt vị đại gia này.
Nếu quan hệ tốt với Bí thư, đến lúc hắn lên chức, nhổ củ cải thì có lẫn cả đất mà, họ có thể nhờ đó mà đi khỏi vùng đất nghèo khó này, suy cho cùng thì thế giới bên ngoài bao giờ cũng tốt hơn.
Chu Bân nói:
- Hay là chúng ta làm vài món đặc trưng ở vùng này, đơn giản một chút, rồi mang đến văn phòng.
Dương Lăng Vân nói:
- Được đấy, vậy làm món tiết canh vịt, cá kho tàu, gà Vĩnh An, mao huyết vượng, thêm một bát canh nữa.
Dương Lăng Vân nghĩ ngợi một chút nói:
- Bốn món một canh cũng là được rồi.
Chu Bân nói:
- Ừ, món tiết canh vịt này là món tủ của chúng ta, nhất định phải để Bí thư Trương nếm thử. Vẫn là trưởng thư ký nghĩ chu đáo. Gà vịt cá đều đủ cả. Mặc dù không phải là sơn hào hải vị gì nhưng cũng là những món đặc trưng của địa phương. Tôi nghĩ là Bí thư Trương sẽ rất hài lòng.
Hài lòng thì chưa chắc, người ta đến từ thành phố lớn, chúng ta sống ở vùng sơn cước này lâu rồi chưa biết thế giới bên ngoài ra sao chứ nghe nói gia đình Bí thư Trương rất giàu có. Nhà vợ còn là một công ty lớn nhất nhì nước ngoài nữa. Những thứ mà người ta ăn e rằng đều là sơn hào hải vị, với những món mà chúng ta lựa chọn đây chưa hẳn đã vừa ý.
Chu Bân lo lắng:
- Vậy phải làm sao?
Dương Lăng Vân nói:
- Chẳng có cách nào cả, đành phải thử xem sao vậy. Những món này chúng ta phải đích thân đi chọn và giám sát họ làm, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Chu Bân gật đầu:
- Được, tôi sẽ tự mình kiểm tra.
Hai người đến khách sạn tốt nhất ở thành phố Lâm Vĩnh – khách sạn Lâm Vĩnh, một ông Trưởng ban thư ký một ông Chánh văn phòng đích thân chuẩn bị đồ ăn cho Bí thư Trương.
Trương Nhất Phàm ngồi trong văn phòng xem tài liệu và báo cáo. Bụng hơi đói rồi, theo thói quen hắn liền gọi Tần Xuyên.
Nhưng gọi mãi chẳng thấy anh trả lời, hắn khôngcười nữa, Tần Xuyên và Triệu Vĩ đều đang ở thành phố Song Giang.
Ôi – Đến vùng người không quen đất thì lạ này, đúng là có chút khó khăn. Trương Nhất Phàm vò đầu, rút điện thoại ra gọi cho Đổng Tiểu Phàm chẳng ngờ điện thoại đang bận, vừa tắt đi định gọi lại thì Đổng Tiểu Phàm gọi đến.
- Ông xã đã ăn cơm chưa?
- Chưa, em ở nhà vẫn ổn chứ hả?
Trương Nhất Phàm hỏi.
- Buổi tối ngủ không ngon, mất ngủ.
- Đừng nghĩ ngợi lung tung làm gì, nhân lúc Tiểu Quai không có nhà, em phải nghỉ ngơi và bồi bổ cơ thể đi.
- Vâng, vài hôm nữa em xuống Lâm Vĩnh thăm anh.
Giọng Đổng Tiểu Phàm khá dịu dàng nghe rất êm tai. Trương Nhất Phàm gật đầu:
- Được, vừa hay một mình anh cũng thấy buồn bã quá. Công việc ở đây thì lại vừa mới tiếp nhận, chẳng rõ ràng gì cả, cảm giác hỗn loạn.
- Chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức. Anh đã từng nói, không làm quan cũng không sao, cùng lắm thì chúng ta đi buôn. Hơn nữa chúng ta cũng không thiếu tiền, so đo cái này làm gì chứ? Danh lợi xem nhẹ đi một chút, con người ta sẽ thoải mái hơn.
- Em được đấy từ khi nào lại nghĩ đến việc an ủi anh thế? Anh không yếu đuối thế đâu. Cho anh thời gian hai ba năm, anh sẽ quay về tỉnh, yên tâm đi. Chồng em không ai có thể đánh gục được, chút áp lực này có là gì? Hơn nữa anh còn có thư viết tay của Thủ tướng Chu cơ mà, haha…
- Được rồi, vậy cuối tuần gặp nhé.
Đổng Tiểu Phàm cúp máy. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô quay về sau một năm làm việc ở thành phố Song Giang, lên lại vị trí ngày xưa, chỉ có điều giờ cô là cấp Phó giám đốc sở.
Bây giờ điều cô lo lắng không phải là Trương Nhất Phàm có tình nhân ở bên ngoài mà Lâm Vĩnh là nơi chẳng ra làm sao cả, môi trường ác nghiệt, lòng cô cũng vì điều đó mà nặng trĩu.
Nếu có người nấu cơm cho anh ấy ăn cũng tốt. Hay là mình từ chức nhỉ. Dù sao một người phụ nữ ở đơn vị cũng chẳng có tiền đồ gì. Trong đầu Đổng Tiểu Phàm đột nhiên có suy nghĩ này. Cô cảm thấy chẳng có gì quan trọng hơn việc hai vợ chồng sống cùng nhau.
Tình nghĩa vợ chồng vốn là luôn luôn bên nhau đến chết không rời.
Lúc Đổng Tiểu Phàm miên man suy nghĩ là lúc Chu Bân và Dương Lăng Vân mang đồ ăn lên.
Gõ cửa bước vào, Trương Nhất Phàm thấy hai người họ bê đĩa to đĩa nhỏ, không khỏi cau mày.
- Bí thư Trương, đã để anh phải đợi lâu rồi.
Chu Bân đặt đồ ăn lên bàn, nhẹ nhàng mở từng hộp ra, văn phòng lập tức thơm nức mùi thức ăn.
Dương Lăng Vân nói:
-Chỉ là vài món đặc sản địa phương thôi, kém xa với thành phố lớn. Có gì anh chiếu cố nhé.
Trương Nhất Phàm nhìn bốn món ăn và một bát canh, rồi nhìn hai người Chu Bân và Dương Lăng Vân, có chút phiền muộn:
- Chỉ cần một hộp cơm thôi mà, làm gì phải cầu kỳ thế này?
Cơm là cơm ngon, đồ ăn cũng chính là đồ ăn ngon. Những món đặc sắc nhất của Lâm Vĩnh đã mang lên đây, bày ra bàn rồi. Có thể nói là vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.
Trương Nhất Phàm thực sự là hơi đói bụng rồi. Dương Lăng Vân nhẹ nhàng hỏi:
-Bí thư Trương có cần chút rượu không? Trên xe có hai chai nhưng cậu ấy không dám mang lên.
Trương Nhất Phàm nhìn hai người:
- Hai cậu ăn chưa?
Hai người trả lời:
- Ăn … Ăn rồi ạ
Ăn cái gì mà ăn chứ. Vừa rồi hai người họ để có được bữa ăn này đã tự mình giám sát nhà bếp sợ có một con muỗi hay một sợi tóc rơi vào, như vậy sẽ làm xấu mặt họ.
Tu tu ~~~~~~~~~
Bụng của ai đó không chịu được, nhằm đúng lúc hai người nói ăn rồi mà lên tiếng phản đối.
Trương Nhất Phàm ngồi xuống:
- Rượu thì thôi, hai người cùng ăn với tôi đi.
Năm món ăn, lượng khá đủ. Không chỉ ba người mà có thêm hai người nữa cũng vẫn đủ. Thấy hai người không động đậy, Trương Nhất Phàm hét lên:
- Đứng đó làm gì? Cùng ăn mà.
Hai người nhìn vẻ mặt ôn hòa của Bí thư Trương thì có chút vui sướng. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Hai người nhẹ nhàng ngồi xuống. Trương Nhất Phàm ghi lòng tạc dạ những cử chỉ này.
Một mình đơn thương độc mã đến địa khu Lâm Vĩnh này. Trước mặt hắn là hai người một đại quản gia, một là tổng quản hậu cần. Lúc cần lôi kéo thì vẫn phải lôi kéo.Tục ngữ có câu hàng rào thì cần ba cây, mà anh hùng thì cần có trợ tá giỏi.
Đúng lúc mình đang cần người, nếu hai người này có thể tin tưởng được thì sẽ là đối tượng trong lần thu nạp đầu tiên của mình.Ngay trong lúc Trương Nhất Phàm suy tính xem làm sao để mua chuộc hai người này thì trong lòng hai người này cũng đang nghĩ.
Bí thư Trương hình như không lạnh lùng vô cảm như tin đồn, mà cũng rất có tình người. Sau này phải để tâm đến mối quan hệ này mới được. Hy vọng một ngày kia anh ta lên chức thì những tên tép riu chúng ta có thể nhờ đó mà được thơm lây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...