Tô Tú Khánh ôm lấy cháu trai vừa mới ngủ say đặt lên giường, nói với chồng:
- Thật sự đã quyết định để thằng ba đến địa khu Lâm Vĩnh rồi ư? Tôi nghe nói khu vực đó rất loạn?
Mẹ dù sao thì vẫn là mẹ, vẫn luôn rất quan tâm đến nơi đi của thằng ba. Lúc trước bà nghe nói Trương Nhất Phàm phạm một điều tối kỵ trong chốn quan trường, lo lắng muốn chết. Sau này nghe được con bé nhà họ Thẩm có chuyện mờ ám với thằng ba, hơn nữa còn lén lút sinh con trai, trong lòng bà không thoải mái.
Lần trước cũng vì chuyện của con bé nhà họ Thẩm, vẫn còn dây dưa chưa dứt. Bà đã hứa với Đổng Tiểu Phàm, mình chỉ nhận một cô con dâu. Có lẽ cũng vì vậy mà Đổng Tiểu Phàm lặng lẽ nhẫn nhịn nỗi oan uổng này.
Đứng ở lập trường của con trai, người mẹ tất nhiên nói giúp cho thằng ba:
- Đây cũng không phải lỗi của người nào cả, lỗi tại cả hai bên. Con bé nhà họ Thẩm cũng thật là, không cưới ai? Cứ bám lấy thằng ba. Nếu chẳng may chuyện này truyền ra ngoài, tiền đồ của thằng ba sẽ bị hủy hết sao.
Trương Kính Hiên nhìn vợ một cái:
- Bà thì biết cái gì? Ôm Tiểu Thiên Vũ đi ngủ sớm đi!
Trương Kính Hiên rất ít khi nặng lời, mấy hôm nay tâm trạng cũng không tốt lắm, càng nghĩ, điều Trương Nhất Phàm đến khu vực Lâm Vĩnh, đây là cách tốt nhất. Trương Nhất Phàm bây giờ đã là cây to đón gió, là mục tiêu công kích của nhiều người. Trước tiên không nói về những vấn đề còn vương trên người hắn, cứ xem như là không bất kì vấn đề gì, một số người có mưu đồ bất chính, cũng sẽ cố gắng bới móc để luận tội. Trương Kính Hiên đã nghĩ kĩ, chỉ có tạm thời lánh đi, để mọi người dời sự chú ý trên người hắn, lùi một bước tiến hai bước là cách tốt nhất.
Đương nhiên, điều kiện ở khu vực Lâm Vĩnh rất khắc nghiệt, chỉ cần hắn có lòng, vẫn rất dễ tạo được thành tích chính trị. Trương Kính Hiên cũng biết rằng ông cụ không phải chưa từng suy nghĩ, cho nên sắp xếp như vậy, một là lần kiểm tra cuối cùng của Trương Nhất Phàm, hai là để hắn tự kiểm điểm mình, đồng thời cũng có cả ý muốn bảo vệ hắn trong đó.
Chỉ có điều sự tính toán chu toàn này không biết Trương Nhất Phàm có hiểu được không.
Ông cụ làm việc, chưa bao giờ yêu cầu người khác phải hiểu, Trương Kính Hiên cảm thấy phải trau dồi hơn năng lực của mình trong mặt này, đều đã là người năm mươi mấy tuổi, còn cách xa so với thế hệ trước.
Còn mấy tháng nữa, ông cụ sẽ lui về tuyến hai, ông cụ chính là người đứng đầu nhà họ Trương. Trương Kính Hiên vẫn chưa nói i ý muốn thực sự cho vợ nghe, sợ bà ấy không kìm nổi, để lộ chuyện này cho Trương Nhất Phàm.
Có một số việc, nên dựa vào bản thân thưởng thức tỉ mỉ, sau đó từ từ biến mất, hiểu rõ được ý nghĩa thật sự ở trong đó.
Vợ vẫn còn lầu bầu:
- Nghe nói ông không cho nó đem theo bất cứ người nào, chỉ một mình nó, sẽ làm thế nào để phát triển công việc chứ? Ba nó, ông có thể nói chuyện với lão gia một chút được không, đừng hạn chế đến nỗi muốn chết như vậy?
- Nói chuyện gì chứ? Chuyện đã quyết định rồi. Nhà họ Thẩm không tính toán, xem như nó còn may mắn. Nếu là người khác, sớm đã phơi thây ngoài đồng nội rồi. Người ta vì nể mặt là đồng minh vào sinh ra tử của lão gia, nếu mệnh lệnh được truyền xuống thay đổi xoành xoạch thì còn ra thể thống gì nữa?
Ngọc không mài không thành ngọc, người không bồi dưỡng không thành tài.
Nhà họ Trương muốn tạo một người nối nghiệp tương lai, nếu con đường làm quan quá thuận lợi, tất sẽ không đứng dậy nổi sau mưa gió bão táp. Trương Kính Hiên nói với vợ mấy câu, liền đi vào phòng sách.
Ở nhà họ Thẩm cũng như vậy, mấy ngày nay Thẩm Hoành Vĩ vẫn chưa nguôi giận. Con bé Thẩm Uyển Vân này tính tình thật ương ngạnh, ai nói cũng không nghe. Dù sao thì cô cũng đã quyết định, cả đời này sẽ không lấy ai nữa. Nếu nhà họ Thẩm không chấp nhận cô, cô sẽ dẫn theo con rời khỏi.
Bởi vậy, Thẩm Hoành Vĩ đã mấy lần nổi giận với Thư An Ảnh, sao lại sinh ra một đứa con gái như vậy. Thư An Ảnh khuyên vài lần, biết con gái đã quyết định chắc chắn như vậy, bà cũng không ép Thẩm Uyển Vân.
Trương Nhất Phàm bị giáng chức, chuyện này cũng xem như đã qua rồi, nhưng trong lòng Thẩm Hoành Vĩ rất không thoải mái, hận Trương Nhất Phàm tận xương tủy. ông cụ Thẩm đang luyện chữ trong phòng sách, khi Thẩm Hoành Vĩ đi vào, ông ném cây bút lông, lấy khăn mặt lau lau tay:
- Con còn giận chuyện này hả?
Thẩm Hoành Vĩ không nói gì, ông cụ ngồi xuống, bưng một tách trà lên:
- Việc đã đến nước này, không có cách nào thay đổi được. Cứ khăng khăng như vậy, sẽ càng thêm bất hạnh, để nó đi đi!
Thẩm Hoành Vĩ ngầm lắc đầu, lời cho tên tiểu tử này quá.
Về việc xử lý Trương Nhất Phàm, Thẩm Hoành Vĩ là người chưa nguôi giận nhất, là đời thứ hai của nhà họ Thẩm, ông ta đương nhiên biết được ý đồ của nhà họ Trương. Ngoài mặt là Trương Nhất Phàm phải bị xử phạt, nhưng tất cả những chuyện này là để sau này hắn leo cao hơn nữa, chức vụ cao hơn.
Một góc khác của Bắc Kinh, Trung Nam Hải, một trung tâm đầu mối then chốt của quyền lực.
Có hai ông lão hơn bảy mươi mấy tuổi đang ngồi dưới ánh đèn trong phòng, các quân cờ trắng đen, làm nên một vòng vây cuối cùng. Hết cờ, ông lão cầm cờ trắng trong tay bật cười:
- Không được, không được, vẫn không qua nổi ông.
Một ông lão lông mày rậm khác cũng bật cười:
- Xưa nay Thủ tướng Chu thích nhất là nghe kinh kịch, không có hứng thú với đánh cờ, đâu có giống tôi, lúc rảnh rỗi, liền lôi bàn cờ ra ngâm cứu.
Ông lão này, chính là ông cụ của nhà họ Trương, hai người quyết đấu trong đêm khuya, có thể xem là thú vui từ xưa đến nay.
Thủ tướng Chu nhìn bàn cờ cười:
- Đời người như bàn cờ, tôi lại không nhìn ra được, chiêu lùi để tiến này của ông thật gian xảo!
Ông lão thả quân cờ trong tay mình ra, chắp tay nói:
- Thừa nhận đi, ai cũng biết ngài rất yêu thích kinh kịch, tôi chỉ là đầu cơ trục lợi mà thôi.
- Kế đầu cơ trục lợi của ông lại có thể phá vàn cờ tốt của tôi, đáng tiếc đáng tiếc.
Thủ tướng Chu lắc đầu, vẻ mặt nuối tiếc.
Ông cụ cũng biết, ông ta đang nói đến bàn cờ ở tỉnh Tương, lúc trước là ý của Chủ tịch Lý, để Lý Hồng nằm trong ban lãnh đạo với Trương Nhất Phàm, không ngờ trong thời điểm quan trọng này, nhà họ Trương và họ Thẩm lại quyết định giánh chức Trương Nhất Phàm xuống địa khu Lâm Vĩnh.
Chủ tịch Lý còn quyết định trong năm nay sẽ đến Song Giang một chuyến, đến xem thành tựu của cả nhóm bọn họ. Rốt cuộc cũng là Thủ tướng tinh mắt, chỉ nhìn qua đã nhìn thấu được dụng ý của ông cụ. Bởi vậy, ông ta một lời hai ý nói, ông làm hỏng bàn cờ của tôi rồi.
Bây giờ Trương Nhất Phàm rời khỏi Song Giang, e rằng Lý Hồng sẽ rất khó tìm được người phối hợp thích hợp.
Ông cụ nghe xong liền cười nói:
- Cờ vẫn là cờ tốt, chẳng qua chỉ là nhảy xa một bước, gặp tai nạn mà thôi.
- Tai nạn cũng là tai nạn tốt, chẳng qua gặp phải sớm một chút.
Thủ tướng Chu vỗ tay:
- Thôi đi, cũng muộn rồi, ông cũng nên về nghỉ ngơi sớm đi!
- Vậy tôi xin phép cáo từ.
Sau khi ông cụ đi khỏi, Thủ tướng Chu chắp tay sau lưng đi thong thả đứng trước một tấm bản đồ, ánh mắt dừng lại ở địa khu Lâm Vỉnh trên bản đồ.
Khu vực Lâm vĩnh, Thủ tướng Chu ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Khu vực này không đơn giản à! Từ trước tới nay vốn là nơi đi đày. Thời cổ đại có câu, thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà, nếu như muốn Trương Nhất Phàm bồi dưỡng ở đây, thật không biết hai người xảo quyệt kia nghĩ như thế nào.
Nơi nghèo khó nhất cũng là nơi dễ dàng lập thành tích chính trị nhất. Thủ tướng Chu sao không biết đến đạo lý này chứ? Chỉ là người bình thường ai lại nhẫn tâm để người của mình đi đày đến nơi này để rèn luyện chứ.
Tuy nhiên, ở nơi này, lại lấy được lòng rất nhiều người, tin chắc rằng sẽ không ai muốn đến đó để tranh giành đoạt lợi cả. Thủ tướng Chu nhìn bản đồ suy nghĩ xa xăm.
Thủ tướng Chu nói không sai, Trương Nhất Phàm đến nơi đó, thật ra sẽ lấy được lòng người khác.
Ở Bắc Kinh, có một người đang âm thầm đắc ý, người này chính là Tống Hạo Thiên, nghe thấy Trương Nhất Phàm rời khỏi Song Giang, đến nhậm chức ở khu vực Lâm Vĩnh, hắn quả thực cười đến chết luôn.
Chỉ cần Trương Nhất Phàm không ở cùng Lý Hồng, anh ta liền cảm thấy thích chí vô cùng. Hôm trước nhìn thấy cảnh Lý Hồng và Trương Nhất Phàm ở cùng nhau, anh ta tức đến phát điên, bộ dạng có chút mất đi lý trí.
Nhưng mà, tất cả những chuyện này đều chỉ muốn diễn kịch cho Lý Hồng xem. Anh ta muốn Lý Hồng cảm thấy một người có thái độ đúng mực như mình cũng sẽ phát điên lên vì Lý Hồng.
Có một ví dụ sống là, một tromg số bốn thiếu gia của Bắc Kinh đụng đến Tống Hạo Thiên, nguyên nhân cũng vì Lý Hồng. Sau này người này chết rồi, chết rất thảm, hơn nữa trong lần đấu tranh đó của gia tộc họ, từ từ biến mất một cách âm thầm, từ đó nhạt nhòa dần trong mắt mọi người.
Tống Hạo Thiên tự nhận rất hiểu rõ Lý Hồng, thực ra anh ta chính là người không hiểu Lý Hồng nhất, Lý Hồng có tính cách đặc biệt, rất khác với mọi người. hơn nữa cách nhìn nhận của cô về quan hệ nam nữ, cũng vượt khỏi phạm vi của người bình thường.
Cái Tống Hạo Thiên muốn có là chiếm hữu, muốn có được thân phận đặc biệt của cô.
Sự xuất hiện tối hôm đó của Trương Nhất Phàm đã cho anh ta một ảo giác kì lạ. Khi anh ta nghe thấy cái tên Trương Nhất Phàm, trong lòng anh ta có chút kinh ngạc. Nhà họ Trương bây giờ không dễ đối phó, hơn nữa Trương Nhất Phàm lại danh tiếng lừng lẫy ở Giang Nam, đến cả Thủ tướng Chu cũng xem trọng hắn, Tống Hạo Thiên không thể không suy nghĩ một chút về mình.
Thủ tướng Chu đoán không sai, nếu không phải Trương Nhất Phàm bị giáng chức xuống địa khu Lâm Vĩnh, anh ta sẽ nhúng tay vào chuyện ở Song Giang. Với năng lực và hoàn cảnh của Tống Hạo Thiên, làm loạn tình hình ở Song Giang rất đơn giản.
Anh ta có trăm nghìn lý do để xử lý một người, không ngờ đương lúc anh ta chuẩn bị ra tay, Trương Nhất Phàm lại bị điều đi. Một trận đấu vì ghen tuông mà nổi dậy cứ như vậy biến mất vô hình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...