- Cha, ông nội, mọi người trách lầm Nhất Phàm rồi! Không phải lỗi của anh ấy, không phải lỗi của anh ấy!
Thẩm Uyển Vân quỳ trên mặt đất, khóc rất thương tâm.
Đứa bé cô đang ôm trong lòng bị ghì lại cũng bừng tỉnh, khóc thét lên trong đại sảnh. Trương Nhất Phàm xoay người lại nói với Thẩm Uyển Vân:
- Không cần phải nói nữa, có nói nữa cũng chẳng có tác dụng gì đâu.
- Không, em nhất định phải nói rõ ràng, nếu không tất cả mọi người đều sẽ không được yên bình.
Tính tình Thẩm Uyển Vân rất ngang bướng, cô vừa vỗ vỗ đứa bé trong lòng, vừa lau nước mắt nói:
- Mọi người căn bản không biết rõ tình hình, không điều tra rõ mà đã kết luận bừa. Cũng không hỏi xem vì sao con gái phải làm như vậy, chẳng lẽ tất cả mọi người đều chưa từng sai hay sao?
- Con…
Thẩm Hoành Vĩ nổi giận, nếu không vì Thẩm Uyển Vân đang ôm đứa bé trên tay, thì ông ta đã ném cái gạt tàn thuốc lá vào mặt cô. Đúng là đồ con bất hiếu bản thân đã gây ra chuyện khó coi như vậy, không ngờ lại còn dám trách cứ bề trên, thật đúng là coi trời bằng vung!
Thư An Ảnh ở nhà họ Thẩm không có tiếng nói, bà chỉ dám len lén lau nước mắt, đỡ lấy đứa bé trong lòng Thẩm Uyển Vân, xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Uyển Vân không để ý đến cha, dù sao từ trước đến giờ, cô không có mấy thiện cảm với người cha này. Hơn nữa, việc xảy ra ngày hôm nay, ông ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm. Nếu không phải cô sinh ra ở nhà họ Thẩm, nếu không phải một lần nữa bọn họ ép mình lập gia đình, nếu… Thẩm Uyển Vân đã nghĩ đến rất nhiều điều, nhưng hiện giờ cô không thể nói ra toàn bộ những điều đó.
- Tuy chúng ta sinh ra ở một gia tộc lớn như nhà họ Thẩm, nhưng ngay đến những quyền lợi của người bình thường cũng không có. Trong mắt mọi người, chỉ có chính trị, quyền lực, không có tình cảm, không biết quan tâm. Người ngoài nhìn vào thì có vẻ rất bề thế, nhưng mọi người có ai đến hỏi đám con cháu chúng con trước khi quyết định vận mệnh và hạnh phúc nửa đời sau không? Chúng con có đồng ý như vậy hay không?
- Vì cái mục đích chính trị của mọi người mà bắt đám con cái chúng con phải lấy người mà mình không thích, thật ra, đây chính là bi kịch do mọi người tạo nên. Để đạt được mục đích chính trị mà tạo ra hôn nhân, sẽ chẳng có ai hạnh phúc nổi. Con người dù sao cũng không phải súc vật, không thể cứ kéo lại gần nhau thì thành một đôi. Chúng ta có cảm xúc. Đáng tiếc rằng chúng ta sinh ra trong một gia tộc lớn, nhưng lại phải vì cái tốt đẹp bề ngoài mà mất đi hạnh phúc và sự tự do cả đời mình. Có lẽ mọi người đã đạt được mục đích của mình, nhưng ai sẽ lo cho hạnh phúc nửa đời còn lại của chúng con đây?
- Câm mồm!
Thẩm Hoành Vĩ quát lớn một câu, ông ta thấy Thẩm Uyển Vân càng nói càng quá đáng, dám nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy ngay trước mặt ông nội.
Thẩm Uyển Vân không thèm để ý đến ông ta, tiếp tục nói:
- Không phải mọi người muốn con giải thích rõ ràng mọi chuyện sao? Tại sao lại sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ ngay tại cái gia tộc lớn như thế này cũng chỉ cho phép quan lớn phóng hỏa, không cho phép dân chúng thắp đèn hay sao? Nếu không nói rõ ràng, mọi người sẽ mãi mãi không hiểu được sự lựa chọn và nỗi đau khổ của con. Việc đã đến nước này, con chẳng muốn giấu diếm điều gì nữa.
- Câm miệng! Con bé khốn kiếp này!
Thẩm Hoành Vĩ đang định lao đến đánh cô, Thẩm lão gia giơ tay ngăn lại:
- Để con bé nói đi!
Giờ phút này, Thẩm Uyển Vân cũng không hề sợ hãi, vì thế cô liền tiếp tục nói:
- Thật ra chuyện này hoàn toàn không phải do Nhất Phàm, cũng không liên quan đến nhà họ Trương. Mọi chuyện đều là do trùng hợp, một sự sắp đặt sai lầm, khiến con và Nhất Phàm có kết quả ngày hôm nay.
Thẩm Hoành Vĩ lúc này đã vô cùng căm hận đứa con gái bất hiếu này, ông ta cảm thấy Thẩm Uyển Vân đã khiến mình mất mặt ngay trước mặt lão gia, con bé này lại còn cố tình không biết sống chết, luôn mồm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, chỉ trích những bậc bề trên.
Thẩm Hoành Quốc thì không nói gì, chỉ yên lặng nghe Thẩm Uyển Vân giải thích toàn bộ sự việc.
Thẩm Uyển Vân nói:
- Bác Trương, bác cũng đừng trách Nhất Phàm, tất cả mọi chuyện đều không phải lỗi của anh ấy. Nguyên nhân xảy ra việc này cũng không phải như mọi người tưởng tượng đâu.
Tiếp đó, Thẩm Uyển Vân liền kể lại toàn bộ chuyện mình đến huyện Thông Thành phỏng vấn, sau đó bị Thi Vĩnh Nhiên bỏ thuốc.
- Toàn bộ chuyện này có lẽ không thể là lý do để con bao biện cho mình, nhưng chuyện đã xảy ra như vậy, lúc ấy nếu Nhất Phàm không có ở đó thì con đã bị tên súc sinh kia đùa bỡn rồi.Bởi vậy, con cũng không trách Nhất Phàm. Cho nên sau khi xảy ra chuyện này, con cũng không hề cảm thấy hối hận.
- Súc sinh, tên súc sinh đáng chết!
Thẩm Hoành Vĩ liên tục mắng.
- Nhất định phải tìm được cái tên súc sinh đó, chém hắn thành trăm ngàn mảnh!
Thẩm Uyển Vân nói:
- Cho nên con mới nói, toàn bộ sự việc không liên quan gì đến Nhất Phàm. Nhưng cuối cùng, điều khiến con hạ quyết tâm chính là mọi người, là do mọi người hết lần này đến lần khác ép gả con cho người mà con không thích. Mọi người cũng không thèm hỏi xem con nghĩ thế nào. Vì cái gọi là mục đích chính trị mà mọi người hy sinh hạnh phúc của con cái, thật ra chính mọi người đã đem bi kịch đổ lên đầu bọn con. Hôm nay xảy ra chuyện này, mọi người có thể đuổi con ra khỏi nhà, con không hề oán trách cũng không hề hối hận. Bởi vì con không sai! Mọi người muốn đạt được một mục đích chính trị nào đó của mình thì hãy tự đi mà nỗ lực giải quyết, đi thực hiện, chứ đừng hy sinh hạnh phúc của con cái. Đem con cái ra để đổi lấy chút lợi ích cho bản thân, mọi người có cảm thấy yên lòng hay không?
Gương mặt Thẩm Uyển Vân đầy nước mắt, nhưng cô vẫn không chịu khuất phục, vẫn rất mạnh mẽ.
- Con sẽ nghe theo bất kì điều gì mà gia tộc đề ra, nhưng con vẫn quyết tâm giữ lấy hạnh phúc của mình. Toàn bộ sự việc đều không liên quan đến Nhất Phàm, mọi người không phải giận cá chém thớt lên đầu anh ấy. Con nghĩ nếu không có sự xuất hiện của anh ấy, con vẫn sẽ quyết định như vậy, đi theo người đàn ông mình yêu để chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân hoang đường này. Cho nên mới nói, toàn bộ sự việc, Nhất Phàm cũng chỉ là một người bị hại, một người bị con lợi dụng làm công cụ để trốn khỏi vận mệnh mà thôi, không liên quan gì đến anh ấy cả. Ông nội, cha, mẹ, các chú, các vị bề trên, những điều con muốn nói đã nói xong rồi, mọi người muốn xử lý Tiểu Vân như thế nào, Tiểu Vân tuyệt đối không hề oán trách!
Thẩm Uyển Vân lại liên tiếp cúi lạy mấy cái, quỳ bên cạnh Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm quay đầu lại nhìn cô một cái:
- Tiểu Vân!
Thẩm Uyển Vân hai mắt đẫm lệ, nhưng vẫn quỳ một cách rất kiên cường.
Cô nhận tất cả mọi trách nhiệm lên người mình, Trương Nhất Phàm hiểu rằng cô đã tính toán chu toàn mọi việc. Thẩm Hoành Vĩ nói:
- Trương Kính Hiên, anh nói xem, chuyện này nên làm thế nào bây giờ?
Trương Kính Hiên là một người thấu tình đạt lý, nghe xong những lời nói của Thẩm Uyển Vân, trong lòng ông cũng cảm thấy rất thông cảm. Từ trước đến nay, ông vẫn phản đối việc dùng thủ đoạn này để đạt được mục đích chính trị, nhưng cách này càng ngày lại càng được nhiều người lựa chọn. Đổng Chính Quyền chính là một ví dụ sống, người đã sống đến tuổi trung niên mà hai vợ chồng còn phải ly hôn.
Thật đáng buồn!
Quan điểm suy nghĩ vấn đề của ông đương nhiên không giống với Thẩm Hoành Vĩ. Thẩm Hoành Vĩ chỉ nghĩ xem nên giải quyết sự việc như thế nào để không làm xấu mặt nhà họ Thẩm, cũng không khiến bản thân ông ta bị mất mặt.
Nhưng Trương Kính Hiên cũng rất buồn bực, đứa con trai mà mình yêu quý nhất, không ngờ lại phạm phải sai lầm này. Một nhân tài mời xuất hiện trong chốn quan trường, để xảy ra chuyện này sẽ có thể hủy diệt tiền đồ chính trị của hắn. Nghĩ đến đây, Trương Kính Hiên liền hận không thể cho con trai hai cái bạt tai!
Sắc mặt Thẩm lão gia ngày càng khó coi, càng lúc càng tối sầm lại, khiến không khí xung quanh càng lúc càng nặng nề, bất cứ lúc nào cũng có thể đón nhận một trận bão tố. Thẩm Uyển Vân đang quỳ cũng cảm nhận được áp lực nặng nề từ ông cụ, cô khép hờ mắt, chờ đợi tai họa sẽ có thể ập xuống bất cứ lúc nào.
- Cút!
Đột nhiên Thẩm lão gia thét to, chỉ vào hai người đang quỳ trên mặt đất, quát:
- Cút! Còn mày, lập tức rời khỏi nhà họ Thẩm, từ nay về sau không được đặt chân vào nhà họ Thẩm nữa bước!
Tiếng chuông điểm mười hai giờ đã sớm vang lên, tiếng thét đầy tức giận của Thẩm lão gia vang rất xa, trở thành dấu chấm kết thúc một năm. Trương Kính Hiên yên lặng rời khỏi đại sảnh nhà họ Thẩm, giẫm lên lớp tuyết vừa rơi xuống, bất đắc dĩ lắc đầu.
Một cuộc hôn nhân đau lòng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...