Quan Đạo Thiên Kiêu

Tần Xuyên đi rồi, Tô Tú Khanh kéo Trương Nhất Phàm sang một bên, mẹ con thì thầm to nhỏ.

- Lão tam, con ở tỉnh Hồ Nam, mấy năm nay có đắc tội với ai không?

Mẹ đột nhiên hỏi việc này, Trương Nhất Phàm thật không tiện trả lời.

Từ Thông Thành đến Song Giang, trên đường quan trường này, không đắc tội với ai thì đúng là nói chơi. Trương Nhất Phàm cũng không biết rốt cuộc mình đã đắc tội bao nhiêu người. Nhưng phần lớn là người nhà họ Phương và nhà họ Lý.

- Mẹ, sao mẹ đột nhiên hỏi chuyện này?

- Không có gì, mẹ chỉ tiện hỏi thế thôi. Trong khoảng thời gian này thành phố Song Giang không được yên ổn, trong lòng mẹ thấy không yên.
Tô Tú Khanh lại thở dài:
- Ôi, có một số việc mẹ không nên nhiều lời, nhưng nhà họ Phương và nhà họ Lý, cứ đấu nhau như thế này sợ rằng cũng không phải cách hay. Mặc dù con không sai như e rằng bên trên cũng có suy nghĩ.

- Mẹ, những chuyện thế này, mẹ không cần lo, bên trên có ông nội và ba, còn có cô con ở đó nữa, chúng ta không phải lo lắng đâu?
Trương Nhất Phàm an ủi vài câu.
- Mẹ ngủ sớm đi! Mấy ngày nay cũng đủ mệt mỏi rồi.

Từ khi Thu Phi Tuyết lên đại học, trong nhà không tìm thêm bảo mẫu nữa. Trương Nhất Phàm muốn bảo vợ đưa con về bên này nhưng mẹ không chịu:
- Tiểu Ngoan ngủ với mẹ quen rồi, các con còn phải đi làm, mẹ chăm cháu cũng được.

Trương Nhất Phàm ra khỏi phòng mẹ, thấy Đổng Tiểu Phàm đang sửa soạn đồ đạc gọi cô cũng không trả lời, hình như còn tức chuyện lúc trưa. Tính khí trẻ con này bao giờ mới sửa được đây?

Trương Nhất Phàm phát hiện trong khoảng thời gian này, Đổng Tiểu Phàm lại trở nên khó tính. Thật đau đầu!

Thấy bà xã không để ý tới mình, Trương Nhất Phàm liền vào phòng ngủ, cởi quần áo nằm trên giường.

Vốn định chờ cô vào sớm một chút, hắn sẽ hỏi chuyện cô. Không ngờ Đổng Tiểu Phàm ngồi đó xem tivi, mãi chẳng có động tĩnh gì. Trương Nhất Phàm đứng lên đi vào phòng khách:
- Sao còn chưa đi ngủ?

Đổng Tiểu Phàm không để ý đến hắn, cầm điều khiển trong tay, mắt nhìn ti vi mà tâm không để ở đó.

Trương Nhất Phàm đành ngồi xuống, không ngờ vừa định ngồi cạnh cô, cô bèn ngồi dịch sang bên:
- Em làm sao thế?

Trương Nhất Phàm rất buồn bực, giơ tay khoác lên vai bà xã, Đổng Tiểu Phàm bèn tránh ra, tiện tay tắt ti vi, đứng lên chạy vào phòng ngủ.


Chết tiệt! Đúng là giận thật rồi, mình chỉ là nói một câu không nên nói. Đây chẳng qua cũng chỉ là vì quan tâm Tiểu Thiên Vũ nên nói vậy, đâu cần phải tỏ thái độ như thế?

Nhìn tiểu phú bà đi ngang qua mình, Trương Nhất Phàm giơ tay ôm lấy, ôm cô ngồi ở đầu gối mình:
- Em làm gì thế?

Đổng Tiểu Phàm không để ý hắn, vùng vẫy vài cái, thấy không thể thoát khỏi cái tên mặt dày này, chỉ biết ngồi đó bất động. Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên hắn ôm mình, cứ để hắn ôm đủ đi.

Trương Nhất Phàm ôm cô vào thẳng phòng ngủ, ném Đổng Tiểu Phàm lên giường, sau đó chồm lên đè lấy cô:
- Rốt cuộc là thế nào? Lại giận gì à?

Đổng Tiểu Phàm bị hắn ép tới không thở nổi, cố gắng đẩy vài cái, tiếc rằng chỉ phí công. Trương Nhất Phàm hai tay ôm mặt cô.
- Em lại lên cơn thần kinh à?

Đổng Tiểu Phàm lúc này mới tức giận nói:
- Anh mới điên ấy, anh có ý gì? Chẳng nhẽ em với mẹ không mong con khỏe mạnh sao? Cố ý khiến con mình chịu khổ ư? Đầu anh có bệnh à? Nếu người khác nghe được còn tưởng em là mẹ kế.

Quả nhiên còn tức giận về chuyện nhỏ này, Trương Nhất Phàm buổi chiều nói chuyện điện thoại xong, trong lòng có chút hối hận. Không nên nói nặng lời như thế. Không ngờ Đổng Tiểu Phàm thực sự rất tức giận.

Suy xét tỉ mỉ thì câu nói của mình đúng là không nên.

Nhưng Đổng Tiểu Phàm không phải là người nhỏ mọn như thế chứ? Trương Nhất Phàm cẩn thận ngẫm lại cảm thấy không đúng. Không phải cô nghe được tin đồn gì chứ? Chuyện mình có bồ chẳng nhẽ đã bại lộ? Nghĩ đến đây, Trương Nhất Phàm ngơ ngẩn một hồi.

Đây là một chuyện chết người, về vấn đề kinh tế mình hoàn toàn trong sạch, nhưng ở phương diện nam nữ, thực sự có chút hơi quá. Nghĩ đến quan hệ với mấy cô gái, trong lòng Trương Nhất Phàm lại bồn chồn lo lắng.

Điệu bộ của Đổng Tiểu Phàm, rõ ràng là nghe tin đồn gì đó rồi!

Ngoại trừ chuyện nam nữ, còn có chuyện gì khiến cô tức giận như thế.

Nghĩ đến đây, Trương Nhất Phàm không còn tức giận nữa, nhảy ra khỏi người Tiểu Phàm:
- Ngủ đi, không còn sớm đâu.

Đổng Tiểu Phàm cũng không quản hắn, cởi quần áo treo lên. Lúc Trương Nhất Phàm ngủ rồi, cô liền quay lưng lại. Trương Nhất Phàm bình thường rất thích động tác này của cô, bởi vì từ phía sau có thể ôm lấy lưng cô, hai tay có thể vừa vặn ôm lấy bộ ngực căng tròn của bà xã.

Nhưng hôm nay, trong lòng hắn khá bất an.


Nằm ở trên giường, cũng không ngủ được. Hắn liền hỏi câu:
- Tiểu Thiên Vũ rốt cuộc là bị làm sao? Hôm nay mọi người đi đâu vậy?

Từ Nhạc Lâm thiền viện trở về, bệnh sốt của Tiểu Thiên Vũ thực sự tốt hơn, ít nhất cũng không sốt lại. Nhìn điệu bộ nó ngủ say là biết đã khỏi hẳn rồi.

Đổng Tiểu Phàm cũng không biết là ngủ chưa nhưng không thèm nói chuyện với hắn.

Trương Nhất Phàm gọi cô, cô làm bộ như không nghe thấy.

Trương Nhất Phàm xoay người cô:
- Này, em hôm nay làm sao thế?

Đổng Tiểu Phàm nhắm mắt, giả vờ ngủ.

- Chết tiệt, còn giả bộ với anh, anh còn không biết là em chưa ngủ ư?
Trương Nhất Phàm không kìm nổi, giơ tay bóp ngực cô. Đổng Tiểu Phàm liền mở hai mắt:
- Anh muốn chết à! Muộn thế này, còn giống như trẻ con vậy.

Thấy Đổng Tiểu Phàm nói chuyện, Trương Nhất Phàm bèn xoay người cô lại:
- Hôm nay mọi người đi bái Bồ Tát phải không?

- Biết rồi còn hỏi, em mệt muốn chết, anh muốn thì làm nhanh lên.

Đổng Tiểu Phàm thấy ông xã phát tín hiệu van nài liền nói thẳng.

Trương Nhất Phàm xấu hổ:
- Em làm sao thế! Hôm nay uống nhầm thuốc à? Nhìn điệu bộ tức giận của vợ, Trương Nhất Phàm tạm thời cũng không còn hứng thú. Hắn không thích cô gái nắm đó không có phản ứng gì. Làm chuyện này, không cần hắn hoàn toàn tự động, ít ra cũng là một nửa tự động. Nếu không chẳng có ý nghĩa gì?

Đổng Tiểu Phàm hung hăng trừng mắt nhìn hắn, không thoải mái nói:
- Có phải ở bên ngoài anh lại có người đàn bà khác không?

- Nói cái gì vậy?
Trương Nhất Phàm bình tĩnh nhìn Đổng Tiểu Phàm, trong lòng có chút không yên, chẳng lẽ cô nghe tin đồn gì rồi sao?


- Còn giả bộ, em đã tha thứ chuyện anh và Thẩm Uyển Vân, anh mà còn có người đàn bà khác ở bên ngoài, em sẽ không để yên cho anh đâu.
Đổng Tiểu Phàm nói một câu, tự nhiên thấy không ổn lắm, hai mắt trừng lên nhìn chằm chằm vào Trương Nhất Phàm.
- Anh thẳng thắn đi, rốt cuộc là có hay không?

Nghe thấy câu này, Trương Nhất Phàm liền bừng tỉnh. Thì ra là mơ hồ đoán thế, đàn bà đúng là đàn bà, toàn nghe những tin đồn bóng gió.

Hắn giơ tay ôm đầu Đổng Tiểu Phàm, để cô gối lên cánh tay mình, cười nói:
- Em được đó, nếu không tin anh, sau này em dùng xong rồi thì khắc lên đó mấy cái kí hiệu.

- Ai muốn khắc kí hiệu chứ?
Đổng Tiểu Phàm thấy ông xã thành thật như vậy, cũng không giả bộ nữa, không nhịn được bèn đánh hắn một cái. Với kinh nghiệm của Trương Nhất Phàm, chỉ cần cô mỉm cười, thì trận này xem như đã qua rồi.

Thừa cơ hội này, hắn thò tay vào trong quần áo Đổng Tiểu Phàm, nhẹ nhàng mân mê.

Đổng Tiểu Phàm đẩy tay hắn ra:
- Hôm nay em và mẹ mang Tiểu Thiên Vũ đi đến Nhạc Lâm thiền tự? Anh đoán thế nào?

- Còn phải nói, chắc chắn là chuyện tốt, nếu không sao mọi người có thể an tâm trở về?
Trương Nhất Phàm lại sờ soạn cô, Đổng Tiểu Phàm đẩy tay hắn ra.
- Đoán không đúng không được sờ.

- Đoán cái gì?
Trương Nhất Phàm bất mãn, không ngờ còn cướp đoạt cả quyền vuốt ve của mình.

Đổng Tiểu Phàm lườm hắn một cái:
- Mọi người lúc đầu không tin, nhưng từ khi con bước trên những bậc thang của Nhạc Lâm thiền tự, nó liền không khóc không quấy nữa. Thật kì lạ. sau khi lão phương trượng giúp đỡ, cho nó uống chén trà trước mặt Bồ Tát, uống xong nhiệt độ cơ thể Tiểu Thiên Vũ rất nhanh liền hạ xuống, còn nhanh hơn cả tiêm thuốc.

Trương Nhất Phàm ở văn phòng cũng suy nghĩ về chuyện này. Hắn cười nói:
- Việc này đúng quả thật là khó nói, có lẽ đúng là hai ngày trước tiêm thuốc, hiệu quả phát tác, vừa đúng vào lúc đó.

Đổng Tiểu Phàm là người có học, lúc đầu cũng nghi ngờ như vậy, nhưng dù sao sau khi đến Nhạc Lâm thiền tự mới đỡ hơn. Bởi vậy, trong lòng cô rất cảm kích đại ân đại đức này của Bồ Tát:
- Cũng không thể nói như thế được, tuy rằng anh không tin nhưng cũng không thể gạt bỏ công lao của người ta được. Mặc kệ thế nào, em thấy Lưu Mai nói đúng, chỉ cần không gây hại cho con, vì sức khỏe của con thì chúng ta cũng không nên bài xích hiện tượng này.

Trương Nhất Phàm đầu hàng rồi:
- Được, được. Chỉ cần mọi người cho là đúng, đều có thể đi làm.

Vốn tưởng thế này có thể hành động được rồi, không ngờ Đổng Tiểu Phàm ôm lấy hắn không tha:
- Hỏi anh chuyện này nữa.

- Nói đi.

- Hôm nay bọn em trước mặt Bồ Tát rút cho anh một thẻ, nói rằng gần đây anh có rắc tối. Em phân tích giúp anh rồi, về phương diện kinh tế hẳn là anh không phạm sai lầm gì. Anh ở bên ngoài có thật là không có người đàn bà nào chứ?


Trương Nhất Phàm hiểu rồi, đây mới thực sự là nguyên nhân Đổng Tiểu Phàm tức giận. Vì vài câu nói giật gân của một hòa thượng, lại làm cô nghi ngờ, Trương Nhất Phàm im lặng một hồi.

Đổng Tiểu Phàm thấy hắn không nói gì, liền tiếp:
- Việc em lo lắng nhất chính là người nhà họ Phương và nhà họ Lý, lợi dụng chuyện này đưa lên báo. Nếu anh bị bôi nhọ ở mặt này, vậy thì quá không nên rồi.

Trương Nhất Phàm ôm chặt cô:
- Đừng có ngốc nữa, ngủ đi! Anh có một bà xã tốt như vậy, trẻ trung xinh đẹp, nhân gian tuyệt sắc, anh còn cần về mặt này nữa sao?

- Anh thôi đi, em còn không biết ư. Anh thường xuyên nhìn trộm mông chị Liễu Hồng.
Đổng Tiểu Phàm lườm hắn một cái.

Trương Nhất Phàm liền bực bội, oan uổng quá:
- Anh không có.
Chẳng phải là chuyện lần trước ư. Bị Đổng Tiểu Phàm phát hiện liền trở thành việc thường xuyên! Ôi, sợ những người đàn bà này rồi.

Thật ra mông của Liễu Hải hắn không chỉ nhìn còn còn sờ rồi. Trương Nhất Phàm cũng không muốn đôi co với tiểu phú bà. Hôm nay con hết bệnh rồi, tâm trạng hắn rất tốt, cởi quần lót tiểu phú bà, liền tiến thẳng vào.

- Á
Đổng Tiểu Phàm kêu một tiếng, hai tay đấm hắn.
- Muốn chết à, anh thích trêu chọc người khác như thế từ lúc nào vậy?

Trương Nhất Phàm không để ý tới cô, tiếp tục tiến lên. Đổng Tiểu Phàm cắn môi, chịu đựng nỗi thống khổ kèm vui vẻ của quá trình làm bài tập gia đình này.

Được một nửa, Đổng Tiểu Phàm vỗ vỗ hắn:
- Anh nghỉ ngơi một chút, thở đều ra, em có chuyện muốn nói với anh.

- Em có thể để anh làm xong rồi hãy nói không?

- Không được!

- Vậy em nói đi!
Trương Nhất Phàm dừng lại.

Em lo lắng không phải chuyện này, đánh ghen với em mà nói không có ý nghĩa gì. Em chỉ không hy vọng anh thua trong chuyện này. Trong lịch sử, những người làm quan lớn đều chết vì sắc. Em sớm đã nói, anh đừng để ý chuyện tiền bạc, chỉ sợ anh không qua được chuyện đàn bà.

Đây là những lời nói thật lòng. Trương Nhất Phàm gật đầu:
- Chuyện này anh biết, tiểu phú bà càng ngày càng có khí chất của người làm mẹ!

Đổng Tiểu Phàm lại nhéo hắn vài cái:
- Lời của lão phương trượng khiến em không yên lòng, anh phải chú ý. Gần đây nhà họ Phương và nhà họ Lý thua nhiều quá. Cẩn thận bọn chúng đâm anh từ sau lưng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui