Quan Đạo Thiên Kiêu

Trương Nhất Phàm luôn nghĩ về chuyện con bị ốm, vừa mới ra khỏi phòng họp, hắn liền gọi điện thoại cho bà xã.

Đổng Tiểu Phàm, mẹ và Lưu Mai ba người đang trên đường về nhà.

Trương Nhất Phàm hỏi cô tình hình thế nào rồi? Đổng Tiểu Phàm nói, Tiểu Thiên Vũ hiện tại đang ngủ, nhiệt độ cơ thể đã bình thường lại rồi. Trương Nhất Phàm còn có chút lo lắng. Liệu có sốt lại không? Lại giống như hôm qua thì buồn chết đi được.

Đổng Tiểu Phàm nói chắc là không sao, bọn em đang trên đường về nhà, anh không cần lo lắng đâu. Chắc chắn sẽ không tái phát nữa. Không biết vì sao, lúc này Đổng Tiểu Phàm cảm thấy đặc biệt tin tưởng lão phương trượng.

Có lẽ là vì cô nhìn Tiểu Thiên Vũ nằm trong lòng ông vô cùng bình yên, hơn nữa hai mắt chớp chớp, vô cùng đáng yêu. Vốn không khỏe, mà trong tay ông giờ nó trở nên vui vẻ hoạt bát, không thể không nói là một kỳ tích.

Trương Nhất Phàm nghe nói Đổng Tiểu Phàm mang con về, liền có chút lo lắng.
- Sao lại không lên tỉnh, đưa con đến nhà ông lang băm nào đó xem bệnh qua loa đại khái rồi quay về thế à?

Đổng Tiểu Phàm mặt nhăn lại, coi mình là mẹ kế không quan tâm tới con mình vậy. Nói gì chứ? Đến nhà ông lang băm nào đó xem bệnh qua loa đại khái rồi về? Cô tức giận cúp điện thoại.

Trương Nhất Phàm thấy mình vừa rồi nói chuyện có chút nóng nảy, bèn gọi điện thoại lại, nhưng Đổng Tiểu Phàm không bắt máy.

Trương Nhất Phàm không còn cách nào khác, đành gọi điện thoại cho mẹ.

Tô Tú Khanh trong đầu đang nghĩ về lời nói của lão phương trượng, tâm thần không yên, nhận được điện thoại của con, bà cũng chỉ nói vài câu:
- Về nhà nói sau nhé, chúng ta đang ở trên xe, cháu ngoan lắm, không có việc gì đâu, con không cần quá lo lắng!

Trương Nhất Phàm không hiểu nổi, trở lại văn phòng, hắn đột nhiên nhớ lại lời của Tần Xuyên, không lẽ là Đổng Tiểu Phàm nghe lời của Lưu Mai đi cầu thần bái phật ư?


Nghĩ đến đây, Trương Nhất Phàm không khỏi âm thầm lắc đầu. Tuy nhiên nếu bọn họ tin rồi thì cứ để họ tin đi, dù sao chỉ cần không có hại cho con, thử một chút cũng không sao.

Trương Nhất Phàm đang nghĩ ngợi, Tần Xuyên đi vào:
- Bí thư Trương, giai đoạn ba của khu quy hoạch mới đã khởi công toàn diện rồi, nhưng còn một số lô đất ở giai đoạn một và giai đoạn hai vẫn còn đình trệ. Chắc chắn là lúc đầu bọn Lư Khoái Phi thông qua Tống Vũ Hà kiếm được lô đất đó. Mấy khu đất này để ở đó cũng là một rắc rối. Bên ngân hàng cũng khó xử.

Lúc đầu Lư Khoái Phi dưới sự sai khiến của Phương Tấn Bằng, Lý Tông Hán, kiếm mấy khu đất, sau đó lại dùng số đất này để thế chấp, tiếp tục dùng thủ pháp tay không bắt giặc. Không ngờ bị Trương Nhất Phàm đề ra một cái lệnh cấm, khiến cho bọn chúng đều chết dở.

Những khu đất đó bây giờ trở thành món nợ chết, chính phủ có quy định rõ ràng bằng văn bản là: Nếu nhà đầu tư một năm không khởi công thì sẽ thu hồi không hoàn lại. Hiện tại phía ngân hàng cầm những cái này ăn không được gặm cũng không xong, đầu sắp nổ tung ra rồi.

Hôm qua, người bên ngân hàng đến tìm Tần Xuyên, nhờ anh giúp xoay vòng vốn, xem xem có thể giải quyết vấn đề ứ đọng tài chính của ngân hàng ở lô đất này không. Tần Xuyên nói chuyện này mình không quyết định được, phải báo cáo với Bí thư Trương.

Nếu là thế chấp cho ngân hàng thì phải là người của ngân hàng giải quyết chứ! Ngân hàng tại sao không ủng hộ một chút việc xây dựng thành phố Song Giang nhỉ?

Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố đều phải di dời, ngân hàng bọn họ cũng có thể chuyển sang môi trường mới. Về việc Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố di dời về khu quy hoạch mới, thành phố Song Giang đã chuẩn bị xong tài liệu, đưa lên Quốc vụ viện phê duyệt rồi.

Tần Xuyên nghe Bí thư Trương nói xong, liền ghi chép lại:
- Vậy tôi đi xử lí một chút.
Trước khi đi ra, Tần Xuyên vốn định hỏi chuyện của Tiểu Thiên Vũ, lại sợ Trương Nhất Phàm nghi ngờ việc chính anh bảo Lưu Mai lôi kéo Đổng Tiểu Phàm đi bái Bồ Tát, khiến cho lãnh đạo phản cảm.

Trở về phòng làm việc của mình, Tần Xuyên mới gọi điện thoại cho Lưu Mai.

Hỏi tình hình của Tiểu Thiên Vũ thế nào? Lưu Mai có chút thần bí, nói úp úp mở mở trong điện thoại.


Cháu bé đã khỏe rồi, anh tan làm thì về ngay, em có chuyện muốn nói với anh.

Tần Xuyên biết Lưu Mai có chuyện gì đó không tiện nói ra, sau khi cúp điện thoại, trong lòng cứ phỏng đoán mông lung, không phải là lão phương trượng kia nói gì chứ? Lưu Mai hình như nghe được chuyện gì ở chỗ ông, Tần Xuyên nghĩ tới đây, không thể ngồi được nữa, muốn về nhà ngay.

Vừa hết giờ làm, Tần Xuyên thoái thác tất cả các bữa tiệc tùng, vội vàng trở về nhà. Lưu Mai đang rửa rau, nghe được tiếng chìa khóa vang lên biết là Tần Xuyên đã trở về. Đang chuẩn bị đi mở cửa, Tần Xuyên đã vào rồi, còn lập tức ôm lấy eo cô từ đằng sau.

- Bọn em đến Nhạc Lâm thiền tự có rút thẻ không?

Lưu Mai gật đầu, tuy nhiên cô nghĩ đến những lời lão phương trượng nói, trong lòng liền bất an. Cô liền quay người lại, nói với Tần Xuyên:
- Tần Xuyên, anh là trợ thủ đắc lực của Bí thư Trương, nếu Bí thư Trương có chuyện gì, anh sẽ làm thế nào?

- Lại còn phải nói, đường nhiên là không thể chối từ! Không có Bí thư Trương thì cũng không có anh ngày hôm nay.

Lưu Mai sắc mặt buồn bã, cúi đầu rửa rau. Tần Xuyên vẫn ôm eo cô từ đằng sau hỏi:
- Rốt cuộc thì sao nào?

Thấy vẻ mặt bà xã có gì không ổn, Tần Xuyên nói:
- Có phải lão phương trượng nói gì hay không?

Lưu Mai để rau trong tay xuống, nói với Tần Xuyên:
- Anh tuy là người trợ thủ đắc lực của Bí thư Trương, nhưng anh cũng là người đàn ông có gia đình. Tần Xuyên, em biết anh rất trung thành với Bí thư Trương, nhưng làm một người phụ nữ, em muốn nói hai câu. Cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng cần phải nghĩ cho gia đình mình một chút, có được không?


Nghe cô nói như vậy, Tần Xuyên trong lòng biết phải thế nào, hắn lắc lắc vai Lưu Mai.
- Em nói xem thế nào?

Lưu Mai nhìn hắn, vẻ mặt không vui:
- Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em.

Tần Xuyên liền nóng nảy:
- Đúng là đồ đàn bà hẹp hòi!

Nói Lưu Mai một câu, Tần Xuyên liền vào phòng khách, cầm bao thuốc đi ra. Đang định châm thuốc thì Lưu Mai liền đi tới, cướp điếu thuốc trên tay.
- Không được hút nữa, không tốt cho sức khỏe.

Tần Xuyên bất đắc dĩ nói:
- Được, anh không hút nữa, vậy em nói đi, rốt cuộc em đã nghe được điều gì?

Tần Xuyên trong văn phòng khá là oai phong, là tâm phúc của Bí thư Trương trước mặt mọi người, Trưởng ban thư kí Thành ủy. Nhưng ở nhà, anh không có chút cảm giác gì về sự ưu việt của mình cả, từ lúc sống cùng Lưu Mai, Tần Xuyên dù có thăng quan tiến chức như thế nào, thì ở nhà nhiều lắm cũng chỉ là một người chống. Điều này làm Lưu Mai rất vui mừng.

Một người đàn ông không tự cao, đây mới là hạnh phúc mà người phụ nữ cần.

Nhưng hôm nay cô nghe mấy lời này, liền lập tức liên tưởng tới Hồ Lôi. Lưu Mai không biết nghe được ở đâu nói rằng, Phương Nghĩa Kiệt là muốn đối phó với Trương Nhất Phàm, nhưng không làm gì được Trương Nhất Phàm, nên đành phải tìm người bên cạnh hắn trút giận.

Bởi vậy cô rất lo lắng, Tần Xuyên sẽ trở thành vật hy sinh tiếp theo. Nhìn Tần Xuyên tức giận, Lưu Mai biết mình không nên nói ra những lời này, Tần Xuyên trong lòng nhất định bất an, vì thế cô lại ngồi lại, nhỏ giọng nói:
- Bí thư Trương có thể có chuyện gì phiền phức không?

- Chuyện gì phiền phức?

Tần Xuyên vừa nghe nói trong lòng liền có chút lo lắng.

Lưu Mai kể:
- Lão phương trượng nói, Bí thư Trương thiếu niên anh dũng tài cao trí lớn, phải cẩn thận tiểu nhân sau lưng. Cho nên em có chút sợ hãi, sợ người ta không gây bất lợi được cho Bí thư Trương, sẽ ra tay với anh.

Tần Xuyên nghe xong, có chút buồn bực, nghĩ gì thế chứ? Đàn bà đúng là đàn bà! Đúng là tóc dài kiến thức ngắn. Nghĩ đến bộ dạng của Lưu Mai khi nãy, Tần Xuyên còn có chút tức giận.

Nếu không có Bí thư Trương, mình có thể có ngày hôm nay không? Kiêng kỵ nhất là không biết báo đáp ân đức! Tần Xuyên về vấn đề này tự nhận là mình làm không tồi. Hơn nữa từng ấy năm nay, Bí thư Trương đã đề bạt và chiếu cố mình, điều này không thể chê trách được.

Trong lòng Tần Xuyên, sớm có một thái độ chết vì tri kỉ. Lưu Mai là một người phụ nữ nhỏ bé, đương nhiên trong thế giới của cô chỉ có cái nhà này, không gian nhỏ này đối với cô mà nói, bảo vệ gia đình này cũng là một thứ hạnh phúc.

Thôi vậy, không so đo với cô ấy.

Tần Xuyên đứng lên định ra ngoài, Lưu Mai lập tức hỏi:
- Anh đi đâu đấy?

- Đi ra ngoài hít thở không khí một chút!
Tần Xuyên hơi có chút không hài lòng, không nhìn Lưu Mai, chậm rãi đi xuống cầu thang.

Anh không lái xe mà đi bộ trên đường, nghĩ về những lời ban nãy của Lưu Mai, hắn cười một cách nhạt nhẽo, từ khi nào mình cũng trở thành một thằng hề như vậy? Mình đã theo Bí thư Trương nhiều năm như vậy, chưa thấy sóng gió gì mà không vượt qua nổi?

Thực sự có người muốn hãm hại Bí thư Trương, mình cũng không thể ngồi yên mặc kệ được.

Có lẽ là mấy năm trước hòa thượng ở huyện Sa kia cho mình một quẻ, quẻ này cực kỳ chuẩn, Tần Xuyên có một lòng mê tín, trong lòng liền bắt đầu bán tín bán nghi.

Hôm nay lời Lưu Mai nói, khiến cho hắn trong lòng suy nghĩ một chút, Tần Xuyên vẫn quyết định mua chút quà đến nhà Bí thư Trương thăm Tiểu Thiên Vũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui